Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về chung cư thời điểm đã là tối chín giờ. Thái Anh nói vài lời dặn dò Vân Linh xong liền không quản nhiều mà đi vào thang máy.

Nàng thân ăn mặc lúc nào cũng sang trọng quý phái nên dường như những người trong chung cư đã quá quen với việc toà nhà của họ có người nổi tiếng. Thông thường việc nàng trở về họ cũng chỉ thoáng nhìn rồi thôi. Vì chẳng ai có thể chạm tới người phong tình vạn chủng như nàng. Hôm nay nàng mang bộ cánh của Saint Laurent trên mạng đã làm ầm ĩ ở trên rồi. Về đây bọn họ chỉ là được trực diện nhìn thấy thôi.

Và không để họ thất vọng, khi thấy nàng bước vào sảnh mọi người đều tận lực phóng tầm mắt lên trên người nàng. Những cặp mắt ái mộ, có cả một tia nóng bỏng nữa. Nàng quả thật rất hồ ly a, đằng sau vẻ mặt băng lãnh không phải là vẻ mặt bên ngoài. Đó chỉ là thứ để che giấu, ẩn khuất đằng sau chính là một tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Bất quá mấy ánh nhìn ấy, nàng không để ý lắm. Hiện tại nàng thực sự rất mệt, nghĩ nghĩ về nhà lại tắm rửa sau lại lên giường ngủ liền cảm thấy cuộc sống thật tốt.

Nàng vào thang máy mọi người liền không còn gì để ngắm nữa. Cứ thế mà tiếc, mà hy vọng có thể nàng suy nghĩ nỗi lòng của họ mà khoan vội trở về nhà được không. Nhìn thêm nhiều lần cũng không sao!!!

   Nàng mị lực lúc nào cũng kéo theo bên mình, trên người toả ra mùi thơm đặc trưng. Dọc theo hành lang, nữ nhân như tiểu yêu ấy chậm rãi có chiều sâu bước về phòng.

   Thời điểm bước vào phòng là một mảng màu tối. Nàng chuyển động công tắc khiến màu sắc trong phòng bị thay đổi. Sau đó lê thân mình bước vào phòng tắm.

   Hank như nhận ra mẹ về, bé lập tức chạy lại nhà tắm, hai mắt tròn xoe nhìn trong phòng sương khói mù mịt, bé nhẹ rên "Ẳng."

  Thái Anh mãi mê chìm đắm trong bầu không khí nóng hổi của dòng nước ấm nên nàng không nhận thức được Hank gọi mình.

   Một giây rồi lại hai giây Hank cứ thế mà ngồi đó chờ đợi. Tư thế từ hiên ngang uy phong dần chuyển mình ngồi xổm xuống. Hai chân trước nhỏ gọn đặt lên tấm thảm. Mặt một đống mang sự hầm hực.

Nửa tiếng sau nàng mới thực sự thoát khỏi bồn nước ấm thơm mùi sữa tắm. Thái Anh tinh thần sảng khoái, so với vừa rồi đỡ hơn rất nhiều.

Vừa mở cửa, đập ngay vào mắt nàng là hình ảnh động vật biết giận dỗi. Nàng có chút buồn cười, bởi vì nhìn hình ảnh này không khác gì Lisa lúc giận nàng. Y chang và chỉ khác người kia lúc giận liền đè nàng ra hôn vài vòng. Còn Hank thì chậc chậc đè nàng ra liếm tới tấp.

Thái Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bế Hank. Chuẩn bị đặt tay sang hai bên thì Hank nhảy cẩn ra bên ngoài. Hất đuôi rồi rời đi. Nàng câu khoé môi cười cười, ánh nhìn về phía Hank có điểm nhớ người.

   Nàng đi đến bàn, lấy điện thoại mở vào hộp thư. Vẫn là trống không, vẫn là sự lạnh nhạt bị bỏ quên. Đã bao nhiêu ngày nàng với chị ấy chưa nhắn, chưa gọi rồi? Cảm giác hiện tại vừa buồn vừa hụt hẫng. So với nhiều năm trở về trước nàng sẽ không mang trong mình loại cảm giác nhớ nhung điên cuồng một người này nhưng khi chị ấy xuất hiện trở lại, bao nhiêu sự cưng chiều, sủng nịch và bảo vệ chị ấy đều dành hết cho nàng. Làm sao bây giờ vượt qua được đây? Nàng muốn gặp chị ấy quá, nàng muốn cắn vào vai chị ấy rồi cả đánh lên bên ngực trái nữa.

   Nàng muốn nghe chị ấy gọi hai tiếng "bé con." Mặc dù nó hơi sến nhưng thực sự lọt đến bên tai lại là cảm xúc tê dại thính giác a.

   Nghĩ thử xem giọng điệu trầm thấp mang chút lạnh lẽo từ người kia khi gọi đến tên nàng thân mật có phải rất là gì không?

Còn vì sao nàng biết chị ấy gọi mình là bé con thì có lẽ là hồi đó khi đi học, chị ấy thích gọi nàng như vậy. Luôn luôn ôn nhu kêu "Phác bé con." Đôi khi thì "bé ơi."

   Nàng nhịn không được bên tai có điểm ngứa ngấy. Chung quy lại thì nàng thật thích nghe.

   Nhưng người ta cũng thường hay nói nếu ta hồi tưởng quá nhiều kỉ niệm, kí ức đẹp thì càng hồi tưởng bao lâu ta sẽ lại càng đau đớn bấy nhiêu. Bởi vì trong quá trình nhớ, ta vô tình nhớ đến thứ không nên nhớ.

Ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa kính, lấp ló sau những cành cây lớn xanh tươi vì bầu trời làm tối kia lại là một khung cảnh rộn ràng, rực rỡ của thành phố chẳng chịu ngủ. Về đêm chính là lúc tấm áo giáp trên người sẽ được cởi bỏ.

   Hank giận nàng mà nằm lì trên giường của nàng, đúng là giận theo kiểu động vật cũng khác thật.

   Thái Anh chẳng buồn xin lỗi bé làm gì, tự động có cách khiến bé chạy tới nàng mà không cần phải tốn một chút nước bọt nào.

  Nàng mở cửa phòng ra ngoài, thân thể sau khi tắm xong hồng hào không thôi. Da trắng mịn cùng mái tóc vàng xoã qua vai. Thái Anh ở nhà đều chăm chút cho bản thân mình rất kĩ nên trên người nàng không có khuyết điểm gì hết, trừ ngón út hơi ngắn thôi nhưng nhìn xa thì vẫn tốt.

   Giữa lúc nàng còn háo hức chuẩn bị lên giường đắp chăn xem phim thì bên ngoài hành lang vài thanh âm không mấy lớn xì xào phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của chung cư.

   Jisoo giữ chặt nữ nhân trong tay, đặt đầu lên bên vai mình. Cố gắng đứng vững nhất có thể để cho nữ nhân không bị ngã. Chỉ cần cô mà buông tay thôi lập tức nữ nhân ngã thẳng xuống sàn. Không cần phải đỡ nữ nhân cũng tự khắc ngủ ở đó luôn. Mà nếu cô vô tình thì liền chẳng biết được cái sàn đáng thương này sẽ phải hứng chịu chuyện gì.

  Trên vầng trán thoát ẩn thoát hiện vài giọt mồ hôi, nữ nhân thì chẳng hay biết một cái gì. Có thể thấy say đến độ mặc cho người khác dìu mình đi đâu thì đi. Nữ nhân không phòng bị là vì biết người đang dìu mình là người đáng tin nên lúc này giao một ít lòng tin cũng là chuyện bình thường.

Mắt thấy được phía cuối cùng của hành lang liền mừng rỡ không thôi. Sau quay đầu xuống nhìn nhìn một hồi liền buông vài câu khinh bỉ: "Ta xem thử tí giục ngươi ở đó, ngươi liền làm sao hướng bé con mà nói đây."

Nữ nhân mơ hồ bên tai nghe được tiếng rầm rì gì đó, chẳng biết là làm sao ngôn ngữ phụt khỏi miệng được nữa.

"Ực..." Nữ nhân không tự chủ được nấc cụt, cô biết người đang nói chuyện là ai nên đã phá bỏ sự tôn nghiêm của mình, phóng túng trả lời: "Ngươi làm sao hôm nay liền nói nhiều như vậy?"

Jisoo bất ngờ trợn mắt, cô đáp: "Này! Ngươi tin ta buông tay để ngươi ngã xuống đất nằm bất tĩnh ở đó không?" Là cứu tinh mà còn không nói nỗi một lời cảm ơn, đúng là con người tồi tệ.

Lisa không trả lời, cô gục đầu xuống. Jisoo thấy cảnh tượng này không khỏi nhiều suy nghĩ. Chưa bao giờ thấy Lisa phóng túng uống nhiều như vậy. Nếu có uống nhiều thì cũng sẽ biết đường trở về nhà, thanh tỉnh đầu óc không để người ngoài nhận ra mình say. Vậy mà hôm nay say đến nỗi không nhận thức được mình say.

Lúc đó không tới kịp thì con người này còn uống bao nhiêu rượu nữa đây?

Jisoo cơ hồ ấn đường nhăn lại, một chút sự việc gì nghĩ cũng không ra. Có lẽ điều duy nhất mà Jisoo biết làm lúc này chính là đem Lisa trở về nhà để ngủ.

Nhưng ngủ không thì đơn giản quá, nên đưa đến nhà nhờ vã người nọ giúp cô tìm ra câu trả lời thoả đáng.

Jisoo đắc ý cười, cô trên phương diện này sao mà thông minh xán lạn quá ta.

Cuối cùng thì quãng đường dài cũng đã được khép lại, Jisoo nhẹ nhàng nhấn chuông, sau quay sang nói nhỏ với người đang say: "Biểu hiện cho tốt nha, ta quý lắm mới đem ngươi bỏ trước nhà người ta. Biết điều thì làm gì cho đúng La tổng chứ đừng bỏ lỡ..."

Định nói cái gì đó tiếp thì cửa phòng đã được mở ra rồi. Jisoo theo quán tính ngẩng đầu nhìn nữ chủ của căn nhà.

Thái Anh kinh ngạc kêu "Jisoo!!" Nàng ngoại trừ kêu còn nhìn sang người bên cạnh chị ấy nữa.

Dáng người này, mái tóc này và cả gương mặt ấy nàng đều nhớ như in, dường như ăn sâu vào trong tâm trí nàng rồi.

Jisoo thấp giọng rầu rĩ trả lời: "Em còn nhìn đến khi nào nữa, mau giúp chị a."

Cô nói xong liền giục kẻ say cho Thái Anh giữ, nàng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra. Hai mắt chớp chớp chờ đợi Jisoo.

Khi thoát khỏi Lisa, toàn thân Jisoo liền cảm thấy ê ẩm.

Liền vận động lắc lắc cánh tay, miệng khẽ nói: "Không cần thắc mắc làm gì, chị cũng không biết sao Lisa lại uống nhiều rượu nữa."

Uống rượu? Nàng vừa nghe ánh mắt vừa di chuyển đến người bên cạnh mình.

Đúng là nồng nặc mùi rượu thật, còn có cả thoang thoảng mùi hương vani riêng biệt mình chị ấy nữa.

   Nàng chuyên chú đặt hết lên người Lisa, môi mỏng hỏi: "Lúc chị tới còn ai không?"

   Jisoo chau mày trả lời: "Không chắc, chị chỉ biết khi chị tới Lisa đã gục trên bàn, xung quanh thì toàn là chai rượu với nồng độ cồn cực kỳ cao."

   Nàng ấn đường nhíu thật chặt. Lisa kể từ khi dựa vào người nàng liền an tâm nhắm mắt. Cảm giác an toàn hơn khiến cô không muốn mở mắt chút nào.

  Thái Anh chậm rãi hỏi tiếp: "Chị ấy một tháng qua không phải đi công tác? Hôm nay trở về liền gặp phải chuyện gì khiến chị ấy khó chịu?"

Nguyên nhân mà Lisa uống rượu chỉ có một vấn đề duy nhất là gặp phải chuyện không vui.

   Jisoo khoanh hai tay, nhún vai đáp: "Làm sao chị biết, một tháng qua Lisa thực sự không liên hệ với ai."

Thái Anh gật đầu, nàng không biết chị ấy gặp phải vấn đề gì nhưng nàng chắc vấn đề này không khiến chị ấy an lòng. Tìm rượu để giải quyết, chị ấy hẳn là khó chịu lắm đây.

Đột nhiên con sâu rượu cọ nguậy bên cổ nàng, hừ lạnh một tiếng.

Jisoo thấy cảnh này liền nghĩ ra ý kiến a, cô nhỏ giọng truyền đến bên tai nàng: "Em phải biết người cao thượng như Lisa uống nhiều như vậy coi chừng xung quanh lại giấu em một tiểu tình nhân nào đấy!"

Nàng nhướng mày, cong môi cười, ngoảnh mặt hỏi con sâu rượu: "Chị thực sự giấu tình nhân?"

Lisa hừ lạnh, cô lắc đầu, miệng lẩm bẩm "Tôi không có tình nhân, tôi có lão bà."

Jisoo đứng bất động, tự dưng con sâu rượu lúc này biết trả lời là sao vậy?

Nàng độ cong càng rộng, cực kỳ hài lòng với đáp án này. Ánh mắt nàng phóng lên người Jisoo, mị nhãn như tơ trả lời: "Chị có thể nhân thời cơ chị ấy say rượu phá nhưng chị phải nhớ Lisa say rượu hay không say rượu thì không một ai ngăn cản được sự nhạy bén của chị ấy cả."

   Cô cứng đờ người, hai cái gia nhân này làm sao mà có độ ăn ý hơn người như vậy đây. Jisoo biết là mình bị ăn vã liền không đấu lại được, cô cười như không cười nói: "Vậy đi, chị một mình không đấu được hai mình. Chị trở về nhà liền giải quyết vấn đề quan trọng ha, chúc hai người gạo nấu thành cơm."

  Lần thứ nhất nói câu gạo nấu thành cơm cũng không thành, lần này thành không?

  Nàng gật gù, "Cảm ơn chị."

Jisoo ra vẻ tự hào: "Không cần, hai người vui vẻ là được. Chị về trước."

  Sau khi Jisoo rời đi, nàng lúc này mới đóng cánh cửa lại. Thoáng chốc bị di chuyển, Lisa vô cùng khó chịu, chau mày nhưng mắt thì vẫn nhắm.

   Với sự dịu dàng của mình, Thái Anh nhẹ nhàng lê được thân xác con sâu rượu tới ghế sô pha.

Vừa đặt người xuống, Lisa theo quán tính tìm được chỗ thoải mái ngả theo. Đáy mắt mang chút lo âu từ người đó liên tục chằm chằm vào Lisa mà cô chẳng thể nhấc nổi người, cánh tay cũng xụi lơ nằm yên vị ở ghế.

Nàng thở dài, mãi chẳng nghĩ ra được nguyên do. Thế là đành giúp Lisa tỉnh rượu. Đằng nào Jisoo cũng đã mang người tới đây, nếu nàng không làm gì thì có phải Lisa sẽ càng thêm khó chịu không.

Thái Anh vừa chuẩn bị xoay người rời đi thì cánh tay đã bị ai đấy giữ lại.

Nàng quay người thì thấy đối phương bày ra dáng vẻ vô tội, đôi mắt mông lung hỏi nàng: "Em đi đâu vậy?"

Lisa nghiêng đầu chờ nàng hồi âm, chỉ có cô bây giờ mới biết bản thân đang sợ hãi ra sao. Ngay khi Lisa trưng gương mặt ấy, Thái Anh mơ hồ nhận không ra hai mắt mới vừa nhìn thấy cái gì.

Lần đầu tiên một Lisa yếu ớt lại được diện kiến khi say rượu. Tính khí lãnh đạm thường ngày cũng không che được mặt khác.

Nàng như ngộ ra vài điều, liền thấp giọng đáp lại: "Em pha nước giải rượu cho chị." Nhưng vẫn cảm thấy Lisa không tin tưởng, nàng đành dỗ vài câu "Pha xong em liền đem ra, chị đừng đi đâu hết."

Lisa dần dần buông lỏng cánh tay nàng, mặc dù không muốn để nàng đi nhưng biết sao giờ, lời nàng nói ra kẻ say rượu như cô chỉ biết nghe theo.

Thấy Lisa ngoan ngoãn nhắm mắt, nàng lúc này mới đi vào trong phòng bếp chuẩn bị một ít nước ấm để nấu trà. Bàn tay thì thoăn thoắt cắt từng lát gừng.

May mắn là trong tủ lạnh nàng hay mua đồ để sẵn, vì lỡ đâu khi nàng đi tiếp rượu về vẫn có cái để giải rượu.

Nàng mãi mê tập trung nấu trà mà không để ý đằng sau lưng có ánh mắt nóng bỏng dán lên người mình.

Lisa như sói xám hoá mèo, bằng một cách thần kỳ nào đó lẻn vào trong phòng bếp mà Thái Anh không biết.

Khi cô đặt cằm tựa lên bả vai gầy yếu của nàng. Hai tay có chiều sâu rõ ràng để bên thành bếp. Nàng lúc này mới nhận thức được bản thân hoàn toàn bị chị ấy khoá chặt lại. Một khe hở cũng kiếm không ra vì từ góc độ này mọi quyền đều do Lisa làm thượng phong.

Nàng đã ngưng cắt gừng từ lâu, có điều nàng chỉ hơi thắc mắc chị ấy có khác gì Hank không? Lẽo đẽo theo sau nàng, không cho nàng làm một cái gì hết.

Lisa ngửi mùi hương sữa tắm của nàng, hai mắt lờ đờ nhìn nàng tiếp tục cắt gừng. Bên tai nàng thính giác liên tục làm nhiệm vụ nghe hơi thở phả vào trong. Nàng không tránh được những lúc rùng mình.

Chị ấy chỉ thở thôi mà đã khiến nàng rạo rực trong người.

Lisa so với lúc thanh tỉnh và bây giờ rất khác. Khi tỉnh có thể nhẫn tâm, nói vài câu biến thái nhưng khi say thì thật rất an phận. Không dám hó hé một cái gì trên người nàng.

Chị ấy liên tục câu người trên vai nàng, hể đi tới đâu liền đi theo tới đó. Đến khi nàng có điểm tò mò mới ngừng theo. Nàng bỏ vài lát gừng vào trong trà, miệng khẽ hỏi: "Chị tại sao không ra ngoài ngồi?"

Lisa bĩu môi đáp: "Bên ngoài lạnh lắm, lại rất lâu không thấy em ra. Liền nhớ em nên mới vào đây."

  Thái Anh ngẩn người, nàng chỉ mới vào năm phút. Làm gì rất lâu, nếu không phải lão cán bộ bị say lo lắng thì còn là gì nữa chứ.

   Lisa bên tai nghe được nàng cười, cô nghiêng đầu về phía trước. Nàng cũng tận tình nhìn qua. Cảm giác cả hai nhìn nhau như vậy đã rất lâu rồi không nhìn qua.

   Một người say mèn với một người đang trong mình nỗi nhớ nhung. Cảm xúc bây giờ của cả hai có nhiều điểm tương đồng nên vì thế khi ánh mắt va chạm. Không ai có thể chối từ được, tất cả sự nhớ thương đều được thể hiện.

   Cô nhìn nàng mãi không chán, càng yêu thích khi nàng cười nữa. Lisa mơ mơ màng màng thu người về lại, tiếp tục đặt cằm lên vai nàng. Nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác chỉ có nàng mới có.

  "Thái Anh, ưm...muốn uống nữa...ưm Thái Anh, em ăn mặc ở nhà không đề phòng sao...ưm tôi không thích em mang áo ngủ vậy đâu...ưm em không ngoan, thật muốn cắn môi em" Lisa lẩm bẩm mãi thôi, đôi lúc nhăn nhó trách nàng ở nhà lại mặc đầm ngủ hai dây nữa.

   Trong khi đó nàng ở nhà có một mình a, nàng cũng chẳng bận tâm đến dục vọng nữa cơ. Sao chị ấy khi say lại để ý đến chuyện này làm gì.

  Lisa không nhận được câu trả lời của nàng, cô hừ lạnh khó chịu, "Em thật a, làm sao lại hư hỏng như vậy?"

  Nàng dừng tay, hai mắt nhìn ở phía trước, không nhanh không chậm đáp: "Đây là nhà em, em muốn mặc gì thì mặc. Chị không thể ngăn cấm em."

  Cô thể hiện sự không vui ngay khi nàng nói, mặc dù đầu óc quay cuồng, say thật nhưng Lisa không hoàn toàn bị rượu phong ấn, vẫn có một chút lí trí mà cũng rất nhanh lí trí biến mất cả thôi. Đứng trước người mị lực như nàng, Lisa còn say hơn cả thứ chất lỏng nồng nặc đó nữa.

   Từ từ giọng nói dịu dàng ấy cất tiếng gọi: "La tổng, em xong rồi."

   Lisa ngoan ngoãn thoát khỏi vai nàng, mặc dù vẫn còn chút mong muốn khó bỏ. Tần tuổi này rồi nhưng khi say rượu thì thật không khác gì đứa trẻ.

   Cứ thế mà đứng yên dù nàng đã đi gần tới cửa, Thái Anh bất chợt quay lại. Đối phương với đôi mắt mờ mịt cùng vẻ mặt nhu tình đang chờ đợi nàng tới.

   Thái Anh thở dài bất lực, nàng đi trở lại chỗ Lisa. Bắt lấy năm ngón tay, sau đó đan vào nhau. Vẻ mặt nàng trở nên nhu hoà, nàng nói: "Lisa, em xong rồi, ra ngoài được chứ?"

   Lập tức con sói xám gật đầu thoả mãn sự hài lòng.

  Lại trở ra ghế sô pha, nàng để Lisa ngồi xuống sau đó đưa ly trà còn nóng cho cô uống.

Ngoan ngoãn uống hết ly trà, Lisa vẫn chưa có dấu hiệu thanh tỉnh gì. Ngược lại còn gục đầu muốn ngủ nữa.

  Nàng trầm ngâm suy tư, chị ấy uống rốt cục là bao nhiêu chai rượu? Còn bây giờ uống hết một ly trà gừng vẫn không có tốt lên.

  Thái Anh khó chịu, nàng nghiêm nghị nhìn Lisa, trầm giọng ra lệnh: "Chị ngẩng đầu cho em."

   "Ậc." Lisa mơ mơ màng màng ngẩng đầu. Đối thượng với cặp mắt giận dữ của người kia cô chẳng biết nàng vì vấn đề gì mà sinh khí.

  Nàng uy phong, lật thế hỏi: "Vì điều gì chị uống rượu?"

  Lisa nhõng nhẽo trả lời: "Tôi không có uống a~, không có say mà..."

  Nàng thở dài, hai tay chống đỡ đầu, "Chị nhìn xem mình say tới hình dạng nào rồi còn nói không có say. Chị tin em đuổi chị ra khỏi nhà không Lisa?"

Thính giác nghe nàng bảo đuổi cô, thân thể Lisa liền phản ứng mạnh, hai mắt ngước nhìn nàng. Nhìn rất chuyên chú, sợ nàng sẽ đuổi cô đi thật, nàng nói là làm đó, không bao giờ nàng nói giỡn đâu. Thái Anh bây giờ rất đáng sợ, cô không muốn nàng sinh khí.

  Lisa lờ đờ đôi mắt tìm lấy cánh tay trắng nõn của nàng. Nhanh chóng bắt rồi kéo nàng ngả về người mình.

  Thái Anh không kịp phản ứng liền ngả vào lồng ngực Lisa. Cô tìm cho nàng một tư thế tốt nhất, đặt nàng trên đùi mình. Hai tay nàng thuận theo tự nhiên choàng qua sau đầu.

  Bốn mắt nhìn nhau, Lisa thâm tình nói: "Em muốn biết à?"

  Đến lúc này rồi nàng còn nói không muốn biết sao?

  Nàng gật đầu, Lisa biểu thị sự uỷ khuất cho nàng thấy, cô buồn bã nói: "Cao Lãng, cậu ta lại tỏ tình với em. Tôi không vui."

Nguyên nhân không ngờ lại kinh ngạc đến vậy, nàng nghe xong không khỏi buồn cười. Ai nghĩ tới chị ấy uống nhiều như vậy cũng là vì cơn ghen.

Nàng mím môi, suy tư gì đó rồi nhẹ giọng đáp: "Vậy nên chị mới dùng rượu để giải quyết?"

Lisa ngoan ngoãn gật đầu, ủ rũ nói: "Cậu ta lúc nào cũng là tình địch của tôi. Tôi thực sự chán ghét mình rất nhiều, tôi không muốn em diễn cảnh thân mật với cậu ta càng không muốn thấy em nhiều lời vì một người khác nhưng tôi không làm được gì hết, tôi không dám."

Thái Anh chợt im lặng, hai mắt thì không thể ngừng nhìn Lisa. Nàng chưa bao giờ thấy chị ấy khó chịu đến vậy. Có lẽ cái gì chị ấy cũng biết nhưng không bao giờ đi tìm nàng để nói. Luôn luôn giấu rồi luôn luôn đè nén cảm xúc.

Nàng đột nhiên cảm giác trong tim có điểm đau nhẹ.

"Tại sao chị không đi nói với em, tìm rượu để làm gì chứ." Nàng biết kết quả không?

Nàng không biết, nàng chỉ muốn chị ấy biết rượu không phải là cách giải quyết tốt nhất.

"Tôi làm sao đi kiếm em đây, Thái Anh, tôi biết đó là nghề nghiệp của em, tôi biết em không thích ai làm phiền đến công việc yêu thích. Tôi càng không dám đi đến vì tôi sợ em sẽ chán ghét tôi thêm. Tôi rất sợ." Càng nói giọng Lisa càng yếu đi.

Chưa bao giờ Lisa sợ hãi mất một người đến vậy, đã từng trong rất nhiều giấc mộng Lisa mơ được nàng sẽ rời khỏi vòng tay của cô.

Thái Anh bất lực sinh khí, người trước mặt nàng tại sao lại ngốc như vậy. Nàng tức giận nói: "Lisa, chị quay qua đây."

Cô như cũ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, lảng tránh sợ nàng trách mắng nên dời sang chỗ khác.

Lisa cứng đầu không quay, nàng càng thêm nhiều bực tức, nàng muốn gõ vào đầu chị ấy. Nhìn thử trong đó là cái gì mà lại đần đến vậy.

Nàng biết là không thể lay động được con người băng lãnh này liền tự mình động. Nàng giữ chặt gáy cô, làm Lisa vì đau mà quay qua nhìn cô. Vừa mới quay liền được đôi môi ấm áp của nàng hôn lên.

Sự chủ động còn có cả sự bực tức như bị dồn nén, nàng không thích Lisa như vậy, nàng muốn chị ấy biết nàng tức đến đâu rồi.

Thế chủ động bây giờ chính là nàng, Lisa hoàn toàn bất lực cũng không phản kháng. Vì chất lỏng đang tồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net