Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trên gương mặt nữ nhân lãnh diễm không gì nói được thể hiện một sự luyến tiếc không muốn rời xa đối với người mình thương. Ánh mắt buồn bã như muốn giấu giếm cũng không tài nào giấu được của nàng đã bộc lộ hết với Lisa. Là một diễn viên điện ảnh chuyên nghiệp, trước hàng ngàn người, Phác Thái Anh có thể dễ dàng giấu kín cảm xúc của mình. Nàng chưa từng để lộ quá bất cứ điều gì nhưng phàm là Lisa, là người mà nàng dường như không muốn giấu kín thì nàng vẫn mong mỏi để cô nhìn thấy cảm xúc thật của mình.

Mấy ai hiểu được rằng, Thái Anh tham luyến những cảm giác được cưng lên tận trời xanh của Lisa, có ai thấu được nàng như chính cách cô thể hiện tình cảm với nàng.

Thái Anh rít một hơi thật sâu, ươn ướt ánh mắt phóng về phía Lisa.

Cô từ đầu tới cuối nhìn thấy nàng cứ u buồn, trong lòng tức khắc cũng vì thế mà trầm xuống theo nàng. Bây giờ lại trưng ra dáng vẻ mèo nhỏ với cô. Lisa giống như điện giật, thoáng chốc gương mặt có điểm cười nhẹ. Cô dịu dàng kéo nàng về phía mình, nhẹ nhàng như thể nàng là điều quý giá nhất mà cô muốn lưu giữ.

   Nàng nhận lấy cái ôm của Lisa, không chút nào là bài xích, ngược lại còn cố chui rúc vào ngực Lisa, ôm chặt cô không buông, nũng nịu gọi tên người mình yêu.

  "Lisa." Thái Anh thấp giọng gọi tên cô.

  Đối phương cơ thể mơ hồ đáp lại lời gọi của nàng, nhẹ vuốt ve tấm lưng nàng, hơi khí trầm ổn "Chị nghe."

   Thái Anh giờ phút này không muốn buông tay, chậc chậc nàng hiện tại rất muốn được rúc vào lồng ngực ấm áp, ôn nhu này.

Điên chết thôi! Chị ấy lại giở giọng ngọt như đường để dỗ ngọt nàng, có biết nàng thích lắm không!! Kiểu này làm sao nàng trở về nhà với tâm trạng vui vẻ đây!!?

  Lisa cúi đầu nhìn nàng không ngừng cọ tới cọ lui, vừa buồn cười mà cũng vừa xót xa. Thái Anh thể hiện quá rõ cảm xúc trên gương mặt mình. Nàng khi ở cạnh cô đều không giấu được nên lúc này mới lấy hành động để nói lên tâm tư tồi tệ.

   Mà bên này Vân Linh, A Đình không dám tin vào mắt mình. Phác ảnh hậu lại hoá thành đứa bé đáng thương biết làm nũng với La tổng. Vân Linh nhịn không được suy nghĩ. Nếu hiện tại chụp lại cảnh này, có phải cô sẽ thu được một bộn tiền từ mấy cánh nhà báo không?

Giữa lúc mê man trong dòng trạng thái của mình, Vân Linh xém chút nữa sinh khí. Vì tình cảnh cô đang xem còn ghê gớm hơn việc hai người ôm nhau nữa.

La tổng mà mọi người sợ hãi chậm rãi môi dán môi với nữ thần của cô????

   Lập tức đầu cả hai nhảy số.

*A Đình, Vân Linh: Cơm này ăn ngon!!!!

Thái Anh nhận thấy phía sau mình có người xem phim miễn phí liền không khách sáo đáp lại cái hôn của Lisa. Nàng nhón nhẹ chân, choàng sau gáy cô. Nghiêng đầu, cười mỉm. Lisa lại thấy nàng có ý trêu đùa hai người kia cũng vô pháp kháng cự được tiểu yêu tinh nhà mình. Mặc cho nàng làm càn, quấy rầy ở môi. Trong lòng Lisa hiện tại như nắng xuân biết nhảy múa nên không còn sức nào ngăn cản nàng.

Thành thạo tiến công vào khoang miệng, chóp mũi bỗng cảm thấy hương thơm vani quen thuộc. Thái Anh càng nhịn không được. Vừa mới cậy mở hàm răng, Lisa liền vỗ vỗ vai nàng. Làm cho cả hai buộc phải dừng lại.

Nàng chu môi, ánh mắt tỏ vẻ không vui, khó chịu nói "Chưa đủ mà ~"

Lisa lắc đầu, giúp nàng chỉnh trang y phục, sau đó lực đạo vừa phải nhéo chóp mũi nàng, dịu dàng đáp "Hai người kia sắp bị em làm cho đỏ mặt tới nơi rồi."

Nàng ngoảnh mặt nhìn, sau đó phóng ánh mắt ghét bỏ của mình lên trên trợ lý, tuôn giọng hờn dỗi "Không cần quan tâm bọn họ."

Cảm thấy sát khí lạnh phản ra từ gương mặt nàng. Vân Linh, A Đình lập tức lắc đầu, đồng thanh nói  "Chúng em không biết gì hết, chúng em không có nhìn thấy. Hai người cứ tiếp tục." Sau đấy người thì vào xe ngồi, người thì xếp đồ bỏ lên trên xe. Cứ thế mà cắt đuôi được hai cái nhiều chuyện.

Đột nhiên bên tai ấm nóng lạ thường, khỏi cần phải hỏi cũng biết ai đang phả hơi bên tai nàng châm chọc.

   "Chị c-có thôi." *Hắt xì "đi không" Nàng lườm mắt nhìn cô, rõ ràng biết tai chính là nơi mẫn cảm nhất của nàng. Vậy mà cứ kiếm chỗ đó chơi đùa.

   Lisa biểu tình đầy sủng nịch với nàng, cô nhỏ giọng thủ thỉ vào tai nàng: "Trở về nhà rồi thì gọi cho chị biết nhé!"

  Thái Anh nghiêng đầu nhìn cô, không vui nói "Em biết rồi."

  Cả hai lại nói với nhau thêm vài câu, nàng dặn dò Lisa rất nhiều. Còn nói trong hai tuần tới không có nàng nhất định phải nghỉ ngơi, tự chăm sóc mình thật tốt.

  Tình cảm của hai người quả thật tiến triển trên mức tình yêu rồi. Họ hiểu nhau thông qua ánh mắt, từng cử chỉ. Mỗi chi tiết họ đều có thể chỉ ra được đối phương muốn gì. Và dù cách xa rất lâu thì tình cảm này chưa từng phai màu. Nó như là một cánh cửa mới mở ra, như một chìa khoá đóng lại mối quan hệ của họ....và giờ đây hãy để tình yêu rộng mở theo cách của Lalisa, Phác Thái Anh.

Đồng tử Lisa dần co thắt lại, gương mặt phút chốc tĩnh lặng thất thường khiến Lương Tư không cánh mà run.

   Hắn hạ giọng mình, hỏi "La tổng, hôm nay ngài có muốn đến LC?"

    Lisa lắc đầu, ảm đạm nói "Không cần."

Câu trả lời vốn dĩ quen thuộc nên Lương Tư không bất ngờ mấy. Hắn nhìn ra được La tổng trân trọng phu nhân tới cỡ nào. Tạm xa nhau mà đã bịn rịn quyến luyến không muốn rời rồi.

Khi cánh cổng đóng lại, chiếc xe cũng dần ly khai khỏi nơi đây. Lisa thu hồi tầm mắt mình, nhàn nhạt cất giọng "Tạm thời việc của Cảnh Nghi giao hết cho Kim tổng xử lý, thời gian tới không cần tìm tới tôi."

Lương Tư chau mày suy nghĩ bởi vì thời điểm này La tổng của hắn sẽ không nhàn rỗi như vậy. Ngài ấy luôn dành hết tâm sức của mình vào công việc, mỗi lúc nghỉ đều mong muốn thêm nhiều lịch trình. Bây giờ chưa tới 29-30 tết đã muốn tạm hoãn công việc rồi? Hắn lòng đầy hoài nghi, tò mò hỏi "Thực xin lỗi nhưng tôi có thể hỏi ngài lí do không."

    Lisa cũng chẳng muốn giấu kín, khoé môi nhàn nhạt cười mỉm "Chỉ là năm nay tôi có gia đình nhỏ của mình, cũng cần thiết bồi dưỡng vợ mình ăn tết."

   Thoáng chốc vạn vật xung quanh như có cảm tính, cây đung đưa theo làn gió. Một luồng khí mà Lương Tư chưa từng cảm thụ qua. Có lẽ hắn đã quá chú trọng vào hình thức mà quên đi La tổng cũng như bao người bình thường.

  Khí chất gì đó bất quá cũng chỉ là hình tượng mà thôi, chỉ có ánh mắt sủng nịch mà hắn nhìn thấy mới là con người thật của Lisa.

  Hắn cong môi, gật đầu vui vẻ "Vậy tôi không lí do gì làm phiền ngài rồi."

"Ừm, cậu cũng lo nghỉ tết đi." Lisa vừa nói xong liền ngoảnh người rời đi.

   Hắn bất giác gọi "La tổng, khoan đã." Nhìn thấy cô quay lại, yết hầu hắn gian nan nói "Năm mới vui vẻ."

Chắc là bởi vì hắn sắp được trở về quê nhà hưởng thụ ngày nghỉ nên gương mặt hắn mừng rỡ. Ấm áp là vậy chứ xa rồi thì hắn lại có chút không nỡ.

   Lisa ý cười càng thêm đậm, ôn hoà thanh âm nhẹ đáp "Năm mới vui vẻ."

   Chú Vu lúc này vừa vặn bước ra, nhìn thấy Lisa đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi. Dáng vẻ đọc sách của cô lúc nào cũng mang đến cho người khác cảm giác yên bình nhưng man mác sự xa cách khó nói. Nếu không phải vì chăm lo sức khoẻ cô từ khi còn nhỏ, chắc hẳn Chú Vu đã bị dáng vẻ này làm cho không quen mắt.

   Ông thở dài, lủi thủi bước vào trong bếp. Sau đấy bước ra với một dĩa trái cây, không nhanh không chậm nói "Dưa hấu tôi mới mua."

   Lisa cho dừng hẳn động tác lật sách, rũ mí mắt nhìn dĩa trái cây trên bàn, ánh mắt chậm rãi ngước lên nhìn ông. Khoé môi nhàn nhạt cong "Cảm ơn."

Khoảng thời gian này ngoài việc tập trung vào đọc sách thì đôi khi còn liếc mắt nhìn sang điện thoại. Thấy tin nhắn nàng tới, Lisa nơi nào còn muốn đọc sách nữa, trả lời nhanh cho nàng biết cô hiện tại đang trải qua những cảm xúc gì.

Cố Dĩnh An chớp mí mắt nhìn con gái mình an tĩnh ở ghế đọc sách. Bà nhịn không được cười ra tiếng.

Nghe thanh âm quen thuộc, Lisa chẳng buồn quay lại nhìn xem người nào đang đứng ở đó. Trong tiềm thức của cô thì điệu cười này quá dễ để hình dung được người nào.

Cô tỏ ý không để tâm tới bà, Cố Dĩnh An giả vờ quay sang buồn bã với người đứng bên cạnh, "Vu a, tôi hình như không được hoan nghênh cho lắm."

   Chú Vu bật cười, ôn tồn cất tiếng giải oan cho Lisa, "Phu nhân cũng biết khi cô ấy chuyên chú vào việc gì đều không để ý tới xung quanh mà."

Đây chẳng phải là lần đầu tiên ông lên tiếng giải oan, cơ hồ chuyện này xảy ra rất nhiều lần. Mỗi lần như vậy Lisa đều không lên tiếng thanh minh, vì bản tính của cô, Cố Dĩnh An rất rõ nên là cứ giữ thái độ im lặng mà đọc sách.

Cố Dĩnh An xua tay, làm bộ thất vọng với Lisa. Đôi mắt bà tràn đầy long lanh, ươn ướt nói "Vậy tôi rời đi. Tránh làm phiền tới La tổng nghỉ ngơi."

Vừa dứt lời, Cố Dĩn An tay nhè nhẹ tiết ra mồ hôi, mím chặt môi nhìn lưng cô. Với hi vọng người này sẽ quay trở lại hống bà nhưng tiếc là mộng chẳng thành.

Lòng bà uỷ khuất. Nếu không phải đây là con do bà mang nặng đẻ đau sinh ra thì bà đã không ngoan cố ở lại diễn tới bây giờ đâu.

Cố Dĩnh An bĩu môi, khoanh hai tay trước ngực. Bà không tin Lisa tuyệt tình với bà đến vậy.

Đằng sau là mẹ mình với tài năng diễn xuất đáng kinh ngạc. Kế bên lão quản gia che miệng cười mỉm. Lisa nhẹ thở dài, đóng cuốn sách lại sau đó đưa mắt nhìn về phía trước, ngữ khí thực bình tĩnh hỏi "Không phải mẹ nói về sao?"

Cố Dĩnh An nghe cô cất giọng, ngỡ là lời ngon tiếng ngọt nhưng nào ngờ tới lại là sự phũ phàng. Bà quyết định không thèm diễn với cô nữa.

Vừa bước tới Lisa vừa quở giọng trách "Con thực lòng muốn mẹ về!"

Gương mặt bà có bao nhiêu uỷ khuất đều bày ra trước mặt cho Lisa thấy. Cô nhún vai, "Tuỳ mẹ."

Bà lắc tay, sinh khí mà ngồi xuống ghế. Đối diện là đứa con tuyệt tình, Cố Dĩnh An cũng không thèm nhìn, lạnh giọng kêu "Vu, tôi muốn uống nước."

Lập tức chú Vu nghe theo lệnh bà đi vào trong bếp, rất nhanh sau đó trở ra lại với ly nước cam trên tay. Tình cảnh hiện tại giữa hai mẹ con chẳng khắm khá là mấy.

Cố Dĩnh An gật đầu, mỉm cười đáp "Cảm ơn."

Sự xuất hiện của Cố Dĩnh An ngay lúc này hẳn là có nguyên do. Chẳng lý gì lại đến vào thời điểm này cả. Trừ phi đến là vì nàng. Lisa sau một hồi suy nghĩ cũng hiểu được mẹ mình muốn gì, nhanh chóng cúi mặt tiếp tục đọc sách.

   Bà vừa uống nước vừa đảo mắt nhìn xung quanh nhà. Cảnh tượng, đồ vật, cách bài trí quá mức quen thuộc, có điều sinh khí hơn khi có người thứ hai xuất hiện. Mà mục đích bà tới cũng là vì người này. Còn người đối diện bà, không cần thiết!

    Nhưng loay hoay cả buổi, nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy Thái Anh, Cố Dĩnh An chuẩn bị cất giọng hỏi thì đã nghe thanh âm của Lisa vang lên "Em ấy không có ở đây."

   Cố Dĩnh An nghe xong cũng thôi tìm kiếm nàng, có điều gương mặt bà không cao hứng cho lắm. Bà sốt sắng hỏi cô: "Con bé đi đâu? Khi nào thì trở về?"

  Cùng một lúc hai câu hỏi được đặt ra cho cô, Lisa bình tĩnh ngước đôi mắt nhìn bà, điềm đạm đáp "Em ấy trở về quê nhà ăn tết."

    Bà gật đầu, thời điểm này cận kề tết rồi. Không sớm trở về thì khi nào trở về nữa. Gương mặt Cố Dĩnh An thể hiện sự đồng tình nhưng rất nhanh liền biến sắc, bà kinh ngạc khi thấy Lisa thản nhiên đọc sách như chưa hề có chuyện gì.

   "Tại sao con không về cùng Thái Anh?"

   "Con còn công việc cần giải quyết." Câu trả lời này dường như hôm nào gặp mặt Lisa, bà cũng đều nghe qua hết.

   Sự thật thì trong đầu Lisa, công việc quan trọng hơn vợ mình à? Cố Dĩnh An chau mày, không vui nói "Chuyện đó con có thể giải quyết sau mà? Tết tới nơi không về cùng con bé ra mắt thông gia nhà bên."

   Lisa mỗi năm ngoại trừ mùng 1 xuất hiện ăn cơm tết thì những mùng sau đều bế quan, ở nhà làm việc. Vì chuyện này mà bà đã nhiều lần trách cứ cô lẫn chồng mình. Chẳng khi nào ăn tết trọn vẹn, quanh năm đã lao vào LC đến dịp lễ cũng không muốn rời xa nó. Tính ngoan cố này học từ Anas ra hết. Cả hai đứa con của bà đều mang đặc tính chung của bà nhưng riêng Lisa thì lại thiên hướng về Anas nhiều hơn.

  Cố Dĩnh An nặng trĩu ánh mắt nhìn Lisa, giọng nói mơ hồ bất lực truyền đến tai cô.

"Con xem, năm đó con một hai muốn trở về Gia Bạch sống. Mẹ lúc ấy rất muốn hỏi con lý do vì sao phải trở về nơi thôn quê ít phát triển để học tập. Con nói với mẹ vì con muốn được nhìn thấy cuộc sống của mẹ khi ở Gia Bạch. Nhưng mẹ lại không nghĩ vậy, đó chỉ là một phần con mong muốn nhưng phần lớn vẫn là chuyện khác."

Lisa bị bà nhìn ra được nội tâm, cô cũng không luống cuống. Vẫn bình tĩnh hỏi ngược lại bà với giọng điệu điềm nhiên "Phần lớn ấy là gì?"

Thoáng chốc bên môi bà khẽ cười, ngữ khí dịu dàng đáp "Vì con thấy được ánh dương của đời mình."

Lisa nghe xong liền lắc đầu cười khổ, quả thật không có gì là giấu được bà. Kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tình cảm của cô sớm đã bị bà nhìn thấu rồi.

Cố Dĩnh An lại nói tiếp "Con không phải gặp Thái Anh vào lúc con 16 tuổi mà là thời điểm con 7 tuổi, đó là lần đầu tiên mẹ đưa con về Gia Bạch chơi hè."

Không sai, cô gặp nàng lúc cả hai vẫn còn rất nhỏ. Khi nhìn thấy nàng, chẳng hiểu tại sao lại muốn tới gần làm quen với nàng. Điệu cười ngây thơ hồn nhiên ấy, đến bây giờ đối với Lisa là một kí ức không thể quên, dường như ăn sâu vào tiềm thức của cô mất rồi.

Nàng khi nhỏ bụ bẫm không thôi, đáng yêu lại còn rất tinh nghịch. Nàng lúc nào cũng cười, ngay cả khi cô và nàng chẳng hề quen biết nàng vẫn thản nhiên cười với cô.

Chính vì nụ cười hồn nhiên đó mà một đứa bé bảy tuổi luôn cố gắng giữ lễ nghi theo gia tộc để sống đã thay đổi lối suy nghĩ của mình. Khiến cô nhìn ra được thế giới này vẫn còn có thứ cô muốn nắm bắt.

"Lần đầu tiên con nhìn thấy có người cười lên lại đẹp đến vậy." Lisa giấu không được tâm tình mình, hoài niệm khi nói đến nàng "Con cứ ngỡ mình sẽ như vậy, là một Lisa mang trong mình rất nhiều sự kỳ vọng của gia tộc. Từ nhỏ con đã được định sẵn rõ ràng, phải học tập để không làm mất mặt gia tộc, phải trở thành người mà khiến mọi người phải nể phục, kính trọng. Lúc ấy con cảm thấy mệt mỏi lắm nhưng điều duy nhất để con vượt qua sự kỳ vọng của gia tộc chính là em ấy.

   Mỗi ngày con đều nhớ tới nụ cười của em ấy, lúc nào con cũng mong muốn mình có thể gặp lại và nói chuyện. Vì Thái Anh chính là sự cứu rỗi trong tâm hồn con cho nên con rất muốn được thấy em ấy cười. Dần dần con trưởng thành hơn và con nhận thức được con không chỉ muốn nói chuyện với em ấy mà con còn muốn em ấy là của con."

   Sự xuất hiện của Thái Anh không phải là tình cờ mà là sự sắp đặt từ trước. Bọn họ mệnh đã được định sẵn sẽ gặp nhau.

   "Đó là nguyên nhân mà suốt mười năm ở đây con chỉ luôn nhớ về Thái Anh. Mẹ biết nếu như mẹ cấm cản con trở về Gia Bạch con cũng sẽ có cách rời đi." Cố Dĩnh An không ngạc nhiên khi Lisa nói vậy, bà đã biết từ trước, chỉ là bây giờ muốn nghe từ chính miệng cô nói ra.

Từ nhỏ Lisa đã biết rõ bản thân mình muốn gì, cần gì nên khi đó bà không cấm cản cô trở về Gia Bạch. Sau này biết được Gia Bạch có thể giúp con bà tìm thấy hạnh phúc bà làm sao mà nỡ. Người làm mẹ như bà chỉ mong mỏi con mình hạnh phúc nên nếu như hạnh phúc của Lisa là Thái Anh, đương nhiên bà sẽ không ngăn cản.

  Thấy Lisa không trả lời mình, đồng nghĩa với việc cô cũng đã ngầm khẳng định với bà. Cố Dĩnh An ánh mắt nhu hoà rõ rệt, ngắm nhìn khuôn mặt Lisa. Từng đường nét trên mặt đều là do bà phác hoạ nên, kiệt tác xinh đẹp này đúng thật rất khó chạm tới.

   "Mười tắm năm để có được em ấy con không hối tiếc. Dù bao nhiêu năm đi chăng nữa nếu không phải là em ấy con cũng sẽ không thể động tâm được với ai, mẹ biết mà." Đồng tử Lisa sâu hút, kiên định nhìn Cố Dĩnh An, biểu tình thực ôn hoà. Cánh tay vô thức đặt ngay bên tim mình, thâm tình nói "Trong sinh mệnh của con Thái Anh từ lâu đã tồn tại, trị vì ngay đây."

Nơi mà đầu quả tim đập vì cái tên của nàng.

   Cố Dĩnh An nghẹn ngào nói không nên lời, bà đi tới chỗ ngồi của Lisa. Khẽ xoa đỉnh đầu cô, cất giọng hiền từ "Mẹ biết con chờ con bé lâu lắm rồi, mẹ cũng vậy." Lisa ngẩng đầu nhìn bà với đôi mắt khó hiểu, "Con có biết giây phút con đem Thái Anh về gặp mẹ, mẹ đã xác định con bé nhất định phải là con dâu mẹ không. Tiếc là nhà chúng ta quá đặc thù nên mới xảy ra chuyện không như ý nhưng hiện tại hai đứa đã là của nhau rồi, thì mẹ mong con giữ lấy Thái Anh. Đừng để con bé một mình nữa, mẹ xót lắm."

   "Sẽ không có chuyện đó xảy ra." Lisa sao dễ dàng buông tay. Một lần là đã quá đủ với cô rồi, bây giờ cô chỉ muốn bù đắp lại cho nàng.

  Cố Dĩnh An mỉm cười hài lòng, không quên nhắc nhở cô: "Vậy nên tết này không cần về nhà chúng ta."

   "Ba mẹ muốn làm gì?" Hai bên huyệt thái dương Lisa mơ hồ cau lại.

   "Còn làm gì, đương nhiên là kiếm cách đuổi con về nhà thông gia nói chuyện hỏi cưới rồi."

Lưng bỗng dựng thẳng, thoáng chốc biểu tình trên gương mặt Lisa nghiêm trọng trông thấy. Thực ra cô cũng rất muốn nhanh chóng cưới nàng, công khai cho cả thế giới biết nàng là lão bà của cô...chỉ là hội đồng quản trị Phác gia rất khó để thông qua.

Gia đình nàng từ trên xuống dưới đều xuất thân là luật sư. Đối với họ, con gái họ phải lấy được người có nhân phẩm tốt và hơn hết là sự chân thành tuyệt đối. Bản thân cô đã dự tính hết rồi, bây giờ là lúc nên gặp mặt ba Thái Anh để nói rõ.

"Hai hôm nữa con sẽ về đó." Ban đầu cô cũng đã suy tính tết này không ở M mà về Gia Bạch với Thái Anh.

Cố Dĩnh An trầm ngâm nghĩ nghĩ, vài phút sau mới hồi âm: "Con không thể về tay không được."

Thấy mẹ mình lo lắng, Lisa nhẹ tới trấn an.

"Mẹ, con đã gửi quà cho Thái Anh mang về rồi."

Đương nhiên bà biết Lisa lúc nào cũng chu đáo, lo toan hết thẩy nhưng nhiêu đó là không đủ. Chuyện trọng đại không thể qua loa cho xong được.

Nét mặt bà dần chuyển sắc, bà vội vã nói "Không được, để mẹ đích thân lựa quà gửi về Gia Bạch cho thông gia."

Dứt lời Lisa đã thấy mẹ mình tay cầm túi xách đi khỏi, cô nhịn không được mà sinh ra ý cười. Tưởng chừng Cố Dĩnh An thật rời đi rồi nhưng vừa mới bước ra cửa bà liền khựng người, quay sang căn dặn với Lisa.

   "Bất quá nhà thông gia không đồng ý thì con cứ làm theo cách của con. Chúng ta không ý kiến."

    Hơn ai hết Cố Dĩnh An biết rõ lần này Phác Giang Minh sẽ nhìn ra Lisa có thể mang lại hạnh phúc cho Thái Anh nhiều như thế nào.

    Lisa lẳng lặng nhìn bầu trời ngả màu. Thời gian hẳn đã trôi qua rất lâu. Chẳng biết cô ấy suy nghĩ gì. Có lẽ cô ấy đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi. Khoảnh khắc mà chính cô có thể nói với ba nàng năm chữ.

       "Con muốn cưới em ấy!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net