Chương 018: Là ghen tỵ hay là muốn đổi chủ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Mặc Nhan đang muốn lên ngựa, chợt thấy vật nhỏ ở trong lòng liều mạng dãy dụa. Quả cầu lông vụt một cái nhảy ra khỏi ngực hắn.

"Vật nhỏ?"

Như Tiểu Niếp nhảy từ trong lòng Thanh Mặc Nhan ra ngoài, bốn vuốt cùng toàn bộ lông mao trên người đều dựng cả lên.

"Lại đây." Thanh Mặc Nhan gọi, thần sắc có chút không vui.

Trong cổ họng Hương ly phát ra tiếng gầm gừ, thanh âm mang theo sự uy hiếp, nhất quyết không chịu đến gần Thanh Mặc Nhan.

Thanh Mặc Nhan chỉ có thể xuống ngựa, vốn định tiến tới ôm vật nhỏ kia lên, kết quả con mèo nhỏ này động tác nhanh nhẹn, đã nhảy tránh được tay hắn.

Thanh Mặc Nhan mấy lần chụp hụt, lại thấy tiểu gia hỏa tiếp tục lùi về phía sau, trong lòng liền phát bực, không rõ nguyên do.

"Đứng yên đó." Thanh âm hắn có chút lạnh.

Đây vẫn là lần đầu tiên, vật nhỏ đối với việc đến gần của hắn sinh ra sự bài xích, làm hắn có chút khó chịu.

Kỳ thật không phải Như Tiểu Niếp không muốn đến gần hắn, mà vì trên tay hắn đang cầm con rối gỗ kia. Trên người nó tản mát ra một loại âm khí vô hình, khiến cho nàng sởn cả tóc gáy. Nếu đổi lại là người bình thường thì sẽ không việc gì, nhưng nàng từ nhỏ lớn lên cùng ông nội – lão thần côn kia, mấy thứ thượng vàng hạ cám gì gì đó cũng học vào không ít. Ngay cả ông nội sống dai của nàng cũng thường khoe khoang trước mặt người khác, nói nàng cực kỳ tài năng, tương lai có thể kế thừa gia nghiệp của ông...

Loại hơi thở âm lãnh kiểu này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nhìn khắp bốn phía, hình như trừ nàng ra cũng không có ai khác chú ý tới điểm này.

Ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng không cảm nhận được điều gì khác thường.

Lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm cười duyên của nữ tử: "Mèo con thật dễ thương nha, tự nhiên còn biết ghen tỵ với một con rối nữa."

"Bé mèo ngoan, không bằng ngươi đi theo chúng ta đi, chúng ta sẽ yêu thương ngươi." Các cô nương Thiên Nhạc Phường cười hì hì nói ra những lời khiêu khích về phía Như Tiểu Niếp.

Như Tiểu Niếp ngẩn người.

Ý nghĩ muốn đổi chủ nhân không phải nàng chưa bao giờ nghĩ qua. Tuy rằng Thanh Mặc Nhan đối xử với nàng rất tốt, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của y quan ở Đại Lý Tự, trong lòng nàng bắt đầu bất an.

Nàng không muốn bị biến thành thuốc dẫn của Thanh Mặc Nhan.

Vốn dĩ bị biến thành Hương ly đã đủ bi thảm rồi, nếu còn bị người ta làm thịt, thì thàng có chết cũng không nhắm mắt được.

Thanh Mặc Nhan nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt mèo màu lục. Nó thật sự có ý nghĩ đi theo người khác sao?

Giơ tay ném con rối cho Huyền Ngọc, Thanh Mặc Nhan bước mấy bước lớn về phía nàng.

Sự chú ý của Như Tiểu Niếp đang đặt trên người các cô nương Thiên Nhạc Phường, đột nhiên nàng thấy trước mắt mình tối sầm lại. Thân ảnh to lớn của Thanh Mặc Nhan đang chặn hết tầm mắt nàng.

Hắn từ trên cao nhìn xuống quả cầu lông nhỏ trên mặt đất: "Thế nào, đã chán ở bên cạnh ta?"

Ngữ khí mờ mịt làm thân mình Như Tiểu Niếp khẽ run.

"Chít chít chít..." Nàng hết cách giải thích, đồng thời nhìn về phía con rối gỗ trong tay Huyền Ngọc.

Thanh Mặc Nhan không cho phép nàng phân trần, trực tiếp nắm lấy cổ nàng nâng lên đến trước mặt hắn.

"Chẳng lẽ ngươi thực sự đang tranh sủng với cái vật chết kia?"

Tranh sủng mới lạ á!

Trong lòng Như Tiểu Niếp khẽ oán thầm, đồ vật kia trên người mười phần âm khí, nàng mới không muốn chạm vào nó nha.

"Chít chít." Dù sao cũng không giải thích được, dứt khoát đi qua cho có lệ trước đã. Thanh Mặc Nhan liếc mắt nhìn nàng, trong ánh mắt sáng quắc tràn đầy khí lạnh.

Như Tiểu Niếp bị hắn nhìn đến phát hoảng.

"Nhớ kỹ ngươi là sủng vật của ai, nếu dám phản bội thì đừng trách ta không khách khí." Thanh Mặc Nhan cảnh cáo.

Như Tiểu Niếp cụp tai xuống, một bộ dáng xuôi theo số mệnh.

Thanh Mặc Nhan ôm nàng nhảy lên ngựa, mang theo Huyền Ngọc trở về Đại Lý Tự.

Dọc theo đường đi, Như Tiểu Niếp thường quay đầu lại nhìn trộm Huyền Ngọc đang đi phía sau Thanh Mặc Nhan.

Con rối gỗ kia vẫn đang nằm trong tay Huyền Ngọc, gương mặt được điêu khắc từ bạch ngọc không chút biểu cảm.

Như Tiểu Niếp nheo mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm vào nó cả nửa ngày trời cũng không phát hiện điều gì bất thường, liền hậm hực quay đầu đi.

Ngay lúc nàng vừa quay đầu, ánh mắt con rối dần dần cong lên thành một khe nhỏ hẹp... Biểu cảm quỷ dị không nói thành lời.  

*

Bản edit này chỉ được đăng ở Wattpad, update mỗi ngày cho đến khi hoàn thành. 

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác. 

Mọi phản hồi của các bạn là động lực để lịch chap ra nhanh chóng hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net