Chương 023: Ta cảm thấy vẫn còn có thể cứu được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp bị luồng bạch quang bắn trúng, chỉ cảm thấy một cỗ âm khí lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể, tứ chi không thể khống chế, giống như có một lực lượng vô hình nào đó đang sử dụng thân thể nàng...

Tiêu rồi!

Như Tiểu Niếp thầm kêu không ổn. Nàng lắc lắc đầu nhỏ, cố giữ mình tỉnh táo.

Muốn khống chế thân thể của nàng? Nằm mơ!

Thứ vật tà ác không ra gì này cũng muốn chiếm lấy cơ thể nàng, khống chế nàng làm việc cho nó? Thật là quá coi thường nàng. Những thứ ông nội dạy cho nàng cũng đâu phải học qua loa cho có.

Như Tiểu Niếp lăn qua lăn lại trên mặt đất, chống lại luồng âm khí lạnh lẽo trong cơ thể, bất quá nàng đã bỏ qua một chuyện quan trọng. Đó chính là, thân thể nàng bây giờ đã không phải cơ thể người, nàng chỉ là một con Hương ly nho nhỏ, còn là một con mèo sơ sinh "tuổi nhỏ sức nhỏ"...

"Chít chít!" Nàng không ngừng kêu to, thân thể cuộn lại thành một khối.

Lạnh quá!

Thân thể nhỏ xíu của nàng vốn không có bao nhiêu nhiệt lượng. Cỗ âm khí kia lại quá mạnh mẽ. Nàng không thể chống lại nó, nhưng lại càng không muốn bị nó khống chế. Hai bên cứ như thế giằng co qua lại không ngừng.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy bên người truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.

"Tìm được rồi! Tìm được rồi!"

Xảy ra chuyện gì?

Nàng cố gắng mở mắt, thấy bốn phía xung quanh đứng rất nhiều người, tất cả đều đang nhìn về phía nàng. Thân ảnh bọn họ như một bức tường, che hết ánh nắng mặt trời.

"Chít chít." Các ngươi thương xót ta đi, mau tránh ra!

Nhưng, chẳng ai hiểu được tiếng kêu của nàng.

Hàn khí trong cơ thể đột nhiên tụ lại ở một chỗ, xông thẳng đến đan điền Như Tiểu Niếp. Như Tiểu Niếp giãy vài cái, miễn cưỡng giữ cho tinh thần tỉnh táo, nhưng mà nhiệt độ trong cơ thể đã bị tiêu hao gần hết. Tuy rằng ý thức vẫn còn, nhưng tứ chi của nàng đã cứng đờ  như sắp chết.

"Thiếu Khanh đại nhân!"

Nàng nghe thấy có người vội la lên: "Hương ly hình như không ổn rồi."

Ai nói, ta cảm thấy vẫn còn có thể cứu được.

Mắt mèo màu lục tròn xoe đảo mấy vòng, nhưng lại không thể kêu thành tiếng.

Đám người tách ra, nàng thấy gương mặt Thanh Mặc Nhan. Hắn cúi người, ôm nàng lên. Thân thể tiếp xúc với nhau làm nàng cảm nhận được hơi ấm của hắn. Cỗ âm khí đang lan tỏa khắp tứ chi tựa khiếp sợ điều gì đó, vội rúc sâu vào cơ thể nàng...

"Chít chít." Thật đau khổ.

Tiếng kêu của nàng tuy yếu ớt, nhưng Thanh Mặc Nhan vẫn nghe thấy: "Mau gọi Trường Hận đến đây." Hắn vội vàng phân phó.

Khi hắn cúi đầu nhìn lần nữa thì phát hiện ra nàng hai mắt đã nhắm nghiền. Nếu không phải trên chóp mũi nàng còn chút làn hơi ấm áp, hắn quả thật sẽ cho rằng nàng đã tắt thở.

Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Niếp bước rất nhanh trở về thư phòng, quan bào tung bay trong gió, hình tượng trầm ổn hàng ngày đã không thấy đâu, không ít người nhìn thấy đều kinh ngạc không thôi.

"Trường Hận đâu, còn chưa tới?" Một lần nữa hắn thúc giục Huyền Ngọc.

"Đã phái người đi gọi." Huyền Ngọc giải thích, đây cũng là lần đầu tiên y thấy Thế tử nóng vội đến vậy, dù cho y quan Đại Lý Tự có dùng tốc độ nhanh nhất đến đây cũng phải mất chút thời gian chứ.

Thanh Mặc Nhan dùng tay vỗ nhẹ , chơi đùa trên đầu Hương ly. Lúc trước mỗi lần hắn làm như thế, tiểu gia hỏa sẽ thỏa mãn mà nheo đôi mắt lại, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ. Nhưng hiện tại nó không hề nhúc nhích nằm ở đó, thân thể lạnh như băng.

Vừa rồi trong thư phòng, hắn chỉ lơ đễnh một lúc mới để nó chạy ra ngoài. Đã sớm biết nó là vật nhỏ chuyên gây họa, cũng không nghĩ sẽ có lúc nó lại bị biến thành bộ dạng này.

Nửa sống nửa chết...

Trong lòng hắn không hiểu sao không chỉ khó chịu mà còn thoáng chút sợ hãi.

Nếu vật nhỏ cứ như thế chết đi...

Ý niệm này vừa xuấthiện trong đầu đã bị hắn mạnh mẽ tống đi.

           

*

Bản edit này chỉ được đăng ở Wattpad, update mỗi ngày cho đến khi hoàn thành.

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

Mọi phản hồi của các bạn là động lực để lịch chap ra nhanh chóng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net