Chương 034: Vật nhỏ ăn vụng, Thiếu Khanh đau đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Tiểu Niếp bị cái bóng đen sau lùm cây đánh ngã trên mặt đất, một cái đầu lưỡi ướt nhẹp lướt qua lướt lại, liều mạng liếm trên người nàng.

"Buông ta ra!" Như Tiểu Niếp liều mạng giẫy giụa.

"Ẳng ẳng!" Cái bóng đen kia nhiệt tình quẩy đuôi. Như Tiểu Niếp bị liếm đến một thân đầy nước miếng, tựa hồ mới bò từ trong nước ra.

"Ngươi đi ra cho ta!" Vất vả lắm Như Tiểu Niếp mới gấp gáp hớp được vài ngụm khí.

"Ẳng ẳng!" Cái lưỡi kia rút lui, lúc này Như Tiểu Niếp mới nhìn rõ, đứng trước mặt nàng là một con chó đen cực lớn, đang dùng ánh mắt cuồng nhiệt khôn tả chăm chú nhìn nàng.

Con chó này... à, chính là con chó Liên cô nương dùng để dọa nàng trước đây, sau đó nhờ nàng cầu tình, Thanh Mặc Nhan mới tha không giết nó.

"Hư! Đừng kêu!" Như Tiểu Niếp dùng vuốt che miệng.

Bạn chó lập tức im phắc, le le đầu lưỡi như muốn liếm tiếp.

"Bỏ cái miệng ngươi ra!" Như Tiểu Niếp tức điên. Toàn thân nàng lúc này cơ hồ dính toàn nước miếng, thối muốn chết! Ngay cả nàng có là một động vật thì Thanh Mặc Nhan cũng chiếu cố nàng vô cùng tốt. Mỗi ngày hắn đều mang nàng đi tắm nên trên người nàng ngay cả một chút mùi lạ cũng không có, trái lại còn có mùi xạ hương nhàn nhạt.

Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của đám nha hoàn: "Vừa rồi nghe thấy tiếng sủa của con chó trông vườn, chẳng lẽ Hương ly đã bị nó cắn?"

Như Tiểu Niếp đồng tình nhìn con chó ngây ngốc liếc mắt một cái: "Ngươi thật đúng là biết gây thù chuốc oán ha."

Bạn chó thở phì phò, trong mắt vẫn tràn đầy nhiệt tình.

Thật là một con chó ngốc nghếch, chỉ bởi vì lần trước nàng cầu tình giúp nó, mà bây giờ nó đã nhớ nàng như khắc cốt ghi tâm vậy.

Như Tiểu Niếp nhảy lên trên lưng nó: "Chạy mau, đừng để cho các nàng bắt được ta."

Bạn chó vui sướng kêu lên một tiếng, mang theo Như Tiểu Niếp chậm rãi chạy một mạch biến mất ở trong bụi hoa.

Tiền viện hầu phủ.

Tiệc mừng thọ bắt đầu, khách khứa đến chúc mừng đều tề tựu trong vườn.

Thanh Mặc Nhan tiếp khách, nói mấy câu xã giao, cảm xúc rõ ràng không vui.

Hôm nay là sinh thần hầu gia, lão uống không ít rượu, hai gò má đều đã ửng đỏ, đang nói chuyện với vài bằng hữu có chút quen biết.

"Đó chính là trưởng tử của hầu gia... Đại Lý Tự Thiếu Khanh đi." Trong đám nữ quyến chợt có người nhìn trộm về phía Thanh Mặc Nhan.

"Nghe nói gần đây hầu gia đang vội vàng thu xếp hôn sự cho hắn."

"Thiếu Khanh thì sao chứ, hắn lại không kế thừa tước vị của hầu gia, cũng chỉ là dạng bình phong mà thôi."

Theo quy củ của Dạ Hạ Quốc, con nối dõi không thể trực tiếp kế thừa tước vị của phụ thân, phải để cho đích thân Hoàng Thượng đến ban tước, cho nên mặc dù Thanh Mặc Nhan là Thế tử, thì cũng chỉ là cái hư danh! Cuối cùng là ai kế thừa tước vị của hầu gia thì phải chờ ý chỉ của Hoàng Thượng.

Thanh Mặc Nhan rũ mắt xuống, mấy lời bàn ra nói vào chung quanh hắn đều nghe thấy hết. Nếu là lúc trước, hắn đã sớm bỏ chén rượu xuống rồi bỏ đi, nhưng mà hôm nay lại là sinh thần phụ thân, hắn không thể...

Lúc này, đám nha hoàn bắt đầu mang thêm thức ăn mới lên.

Thanh Mặc Nhan trong lúc vô tình ngẩng đầu lên nhìn lướt qua bốn phía, ánh mắt đột nhiên ngưng trệ ở một chỗ.

Trong một bụi hoa sau bàn tiệc, lộ ra ngoài một đầu chó cùng một đầu Hương ly.

Bữa tiệc phi thường náo nhiệt, mọi người nâng chén cạn chén, vốn dĩ không có ai để ý đến hai tiểu gia hỏa có lông đang lén la lén lút. Đầu chó thò ra, dịch đến một chỗ bên cạnh bàn, đột nhiên vèo một cái chui vào phía dưới gầm bàn. Khách khứa trên bàn cảm thấy chân đụng phải thứ gì đó lông lá xồm xoàm, liền đồng loạt cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Hương ly nhân cơ hội nhảy lên bàn, bay nhanh về phía mâm thức ăn, trong chớp mắt đã nhảy lại vào trong bụi hoa.

Thanh Mặc Nhan nhìn thấy một màn này, cả người như sắp hóa đá. Hắn không nhìn nhầm, "tên trộm" vừa nhảy lên bàn ăn vụng kia, chính là sủng vật của hắn.

Mãi đến khi thân ảnh của Như Tiểu Niếp biến mất ở trong tầm mắt hắn, Thanh Mặc Nhan mới vô lực ngồi dựa lên trên ghế, siết chặt tay vịn.

Là hắn sai rồi, đã sớm biết vật nhỏ này không biết an phận, hắn nên mang nó đem theo bên người.

"Huyền Ngọc..." Hắn thấp giọng gọi.

"Thế tử?"

"Lấy một cái mâm không đến đây."

"Cái gì?" Huyền Ngọc cho rằng mình đã nghe lầm.

"Nhanh đi, đừng để nó gây ra tai họa... mau chọn chút đồ ăn thả vào trong bụi hoa đối diện." Thanh Mặc Nhan đau đầu xoa huyệt Thái Dương.


*

Bản edit này chỉ được đăng ở Wattpad, update mỗi ngày cho đến khi hoàn thành.

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

Mọi phản hồi của các bạn là động lực để lịch chap ra nhanh chóng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net