Chương 150: Bùa hóa rượu, bị bắn một tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Thủy trại.

Trước khi Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh đến nơi, trại chủ đã sớm dẫn người chờ bọn họ ở ngoài cửa.

"Thanh công tử là khách quý của chúng ta, người đâu, mang rượu tới!"

Trại chủ vừa dứt lời, đã có người mang đến hai cái vò lớn.

Như Tiểu Niếp chú ý tới, Thái Nghĩa Minh đứng ở một bên, lông mày nhíu lại, vẻ mặt hơi có chút bất đắc dĩ.

Rượu này... Có gì không ổn sao?

Như Tiểu Niếp đưa mũi lại gần. Thanh Mặc Nhan đưa tay ra chặn nàng lại. Như Tiểu Niếp ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Thanh Mặc Nhan đang nhìn nàng chằm chằm. Nhất thời nàng bị giật mình: "Ngươi cho là ta muốn uống rượu này?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

"Còn không phải sao?" Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng.

Dù cho khinh người cũng không thể quang minh chính đại như thế chứ, làm tâm hồn nhỏ bé của nàng chịu ngàn lần tổn thương rồi nà. Như Tiểu Niếp trề môi.

Trại chủ tự mình kéo chén rượu qua, có người mở vò rót rượu vào. Mùi rượu nồng đậm phiêu tán tỏa ra, mang theo hương thơm say lòng người. Như Tiểu Niếp chú ý thấy Thái Nghĩa Minh vụng trộm nhét một lá cây dược liệu vào miệng. Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh lần lượt nhận lấy chén rượu, dựa theo quy củ địa phương, khách quý đến trại, mỗi người bắt buộc phải uống bốn chén lớn.

Sau khi Thanh Mặc Nhan uống xong bát đầu tiên, Như Tiểu Niếp liền lại gần nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ ta cũng phải uống sao?"

Thanh Mặc Nhan lườm nàng một cái: "Nghĩ cũng đừng nghĩ." Nói xong hắn thả chén không xuống, cầm chén tiếp theo lên.

Lúc này Như Tiểu Niếp mới chú ý tới ở trước mặt Thanh Mặc Nhan có những tám chén rượu lớn. Nàng cả kinh, chẳng lẽ Thanh Mặc Nhan định uống thay nàng sao? Quay đầu lại nhìn Thái Nghĩa Minh bên kia, trước khi uống rượu, hắn đều lặng lẽ nhét thứ gì đó vào miệng.

Như Tiểu Niếp lùi về phía sau gọi hỏi Sử Đại Thiên: "Rượu này mạnh lắm sao?"

Sử Đại Thiên gật đầu: "Rượu mạnh của Thanh Thủy trại có tiếng ở chỗ chúng ta, chúng được ủ dưới đất rất nhiều năm, chỉ khi có khách nhân tôn quý nhất đến tham gia lễ tế dược thần mới có thể mang ra. Người nào uống xong không say mới là nam nhân chân chính..."

Sau đó Sử Đại Thiên nói những gì Như Tiểu Niếp cũng không nghe được nữa, nàng lấy từ thắt lưng ra một lá bùa, lặng lẽ kết ấn: "Hóa!" Lập tức lá bùa hóa thành tro tàn.

Như Tiểu Niếp trở lại bên người Thanh Mặc Nhan, lúc hắn chuẩn bị cầm chén rượu thứ ba lên, nàng liền đến trước một bước cầm lấy cái chén. Thanh Mặc Nhan ngẩn người.
Như Tiểu Niếp cười tủm tỉm nói: "Ta giúp ngươi lấy rượu, ngươi giúp ta uống."

Thanh Mặc Nhan cười khẩy. Chuyện này lý ra là nên làm nên tức thời cũng không quá để ý, đưa ta nhận chén rượu trong tay nàng. Khi hắn uống xong một nliền ngây ngẩn cả người.

Đây đâu phải là rượu mạnh, rõ ràng là nước.

Hắn hướng ánh mắt kinh ngạc về phía nàng. Như Tiểu Niếp vẫn cười hì hì, trên trán vô hình hiện ra mấy chữ "khen ta đi" to tướng. Thanh Mặc Nhan ánh mắt mị hoặc, đem số rượu còn sót lại trong chén uống một hơi cạn sạch.

Mấy chén kế tiếp đều qua tay Như Tiểu Niếp, nên khi đến tay Thanh Mặc Nhan, tất cả rượu mạnh gì đó đều đã bị chuyển hóa thành nước.

Một phen kính rượu xong, Thanh Mặc Nhan ở bên này vẫn khí định thần nhàn (1), Thái Nghĩa Minh thì ngược lại mới uống xong bốn bát mặt đã đỏ cả lên, liên tục than rượu mạnh, rượu mạnh.

Trại chủ mời mọi người vào trong trại, tôn sùng như thượng khách.

Tế dược thần là ngày hội của dân bản xứ ở đây, không gì khác hơn là để cầu xin cho dược liệu năm sau càng phong phú, cũng là dịp để nhóm nam tử trong trại thể hiện thân thủ. Số lượng nữ tử trong trại rất ít, cho nên nhóm thanh niên đều phải tận sức bày ra thực lực của chính mình.

Như Tiểu Niếp ngồi ở vị trí cao trên đài, thò đầu tò mò nhìn xuống dưới. Nữ tử ở đây nhiều nhất chỉ mới 16 17 tuổi có mấy người còn trang điểm như phụ nhân.

Sử Đại Thiên làm tùy tùng cho Thanh Mặc Nhan bên này, thường xuyên chỉ chỉ trỏ trỏ, nói cho đám người Huyền Ngọc nghe về tập tục dân bản xứ.

"Các nàng phần lớn đều là quả phụ, nữ tử ở đây muộn nhất là mười lăm tuổi đã có hôn phối, hơn nữa trước mười lăm tuổi họ đều sẽ mặc trang phục của nam tử, để cầu bình an lớn lên."

"Để phòng ngừa việc mất tích ly kỳ mà ngươi đã nói sao?" Thanh Mặc Nhan thuận miệng hỏi.

"Không sai! Thanh công tử anh minh, một lần đã đoán trúng!" Sử Đại Thiên không coi ai ra gì vuốt mông ngựa (2).

Đám người Huyền Ngọc đồng loạt liếc xéo.


*

(1) khí định thần nhàn: ý là vẫn còn tỉnh táo, an nhàn, không say té lên té xuống.

(2) vuốt mông ngựa: ý là xu nịnh, bợ đỡ một cách lộ liễu.

*

Bản edit này chỉ được đăng ở Wattpad, update mỗi ngày cho đến khi hoàn thành. 

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

Mọi phản hồi của các bạn là động lực để lịch chap ra nhanh chóng hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net