Năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cảm giác đó, A Khanh từ mười tuổi đã biết. Chỉ có điều mười năm sau mới thấu hiểu.

Là xem mình không bằng cầm thú, nhưng đồng thời lại yêu thương chính thân thể đã sa ngã của mình, tự ôm lấy bản thân mà an ủi, như muốn cứu rỗi chính mình trong âm u bóng tối. Cuối cùng, lại khinh thường chính sự yêu thương ấy.

Cảm giác ấy, A Khanh đối với bản thân mình đã có từ lâu.

Chỉ là sau này, đem phần yêu thương ấy dồn vào Nhược.

Còn Nhược, lại khinh thường sự yêu thương từ A Khanh. Cũng là tự xem chính mình đã không còn cách nào cứu rỗi.

Biệt viện này ngoài họ ra không còn ai biết. Tường cũ kỹ rào quanh, từng tấc nhỏ đều là rêu phủ. Đêm đến, lạnh lẽo tịch mịch, chỉ có vài ngọn nến nhỏ thắp lên leo lét, phản chiếu trong nước ao thành những tia vụn huyễn hoặc không dứt.


A Khanh có cảm giác, mình đã vô tình khơi lên bùn trong ao.

"Ôm Nhược thỏa nguyện như giết người", xem việc yêu thương đứa trẻ ấy như là chuyện cầm thú, có khác nào vấy máu lên tâm hồn ấy?

Nhưng A Khanh chỉ biết được có như vậy, khi ôm Nhược trong tay, siết chặt vào lòng, cảm giác thỏa nguyện cực điểm, cuồng dại mà dịu dàng, bi thương mà sảng khoái. Máu ấm, Nhược cũng ấm. Có khác gì nhau?

Chỉ là, từ khi biết ôm Nhược cũng thỏa mãn như khi giết người, A Khanh đã không còn giết ai nữa.

Có Nhược, nơi góc nhỏ bí mật không ai biết đến này, nơi đáy sâu tách biệt thế gian, là đủ cho một kẻ đầu óc giản dị như gã yên ổn mà sống.

Cũng không còn mơ những ác mộng khi lần đầu tiên giết mèo, sẽ khóc lóc thảm thiết.

Nhưng từ ấy, Nhược bắt đầu không để A Khanh ôm nữa. Khi ngủ lại càng không.

Nhược sẽ cắn.

Cắn đến khi A Khanh chảy máu, buông mình ra mới thôi.

Nhược sẽ đến ao, vẩy nước lên rửa máu trong miệng, như ngày đó A Khanh vẩy nước lên rửa sạch máu trên trủy thủ.

Bèo tấm trong ao khuấy động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net