Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế rồi cái tin cô hai Hải Lân lấy con Tuệ chẳng mấy lan ra khắp vùng làng trên xóm dưới,ai cũng bảo con Tuệ tốt số tự nhiên được bước thành mợ Lân,một bước lên bà phen này á nhà ông Thìn tha hồ hưởng phước nhưng có người sâu xa lại bảo.
-Chắc gì đã sướng ở nhà quan lúc nào cũng hầu hạ hết người này tới  người kia ngày nào cũng thưa thưa bẩm bẩm cơm bưng nước rót suốt ngày không cẩn thận là trở về chỗ sản xuất ngay ấy chứ ở đó mà ham.
Người ngỡ ngàng hạnh phúc nhất có lẽ là Tuệ cô không nghĩ tới ngày hứa năm xưa của hai đứa trẻ lại được cô thực hiện,hôm ấy Tuệ đang đi gánh nước ngoài bờ ao thì cô Hải Lân tiến đến nắm tay của cô rồi nói.
-Từ mai em không phải làm việc này nữa đã có mấy đứa kia làm thay rồi ,việc của em là chuẩn bị thật đẹp để làm vợ tôi nghe chưa.
Tuệ có nghe nhầm không vậy tưởng cô dỡn chơi Tuệ dè dặt nói.
- Cô buông tay em ra đi người ta nhìn vào lại cười cho đấy,em biết phận của mình nên chẳng dám tư tưởng cao xa đâu,cậu đừng đùa em nữa.
-Ơ hay tôi nói thật mà em lại không tin à,tôi nói với cha mẹ rồi  nay mai họ sẽ hỏi cưới em cho tôi ,lựa ngày tốt sẽ sang thưa chuyện với nhà em đấy.Em sẽ là bà thông ngôn vợ của cô cả Hải Lân này.
Nghe tới đây Tuệ mới biết là cô không đùa,cô bẽn lẽn nói.
-Em biết cô luôn đối tốt với em nhưng ông bà Khương chẳng thể nào đồng ý đâu cô họ sẽ chọn cho cô một cô vợ danh gia vòng tộc chứ không thấp kém như em.
Cô hai Hải Lân vẫn kiên định nói.
-Em không tin tôi à tôi chỉ yêu một mình em thôi,yêu từ lâu rồi á tôi chỉ đợi em lớn rồi sống chung một nhà bây giờ chính là lúc ấy hay là em không yêu tôi?em có người khác rồi hả?.
Tuệ liền lắc đầu nguẩy nguậy đáp.
-Không phải,là em không tin vào sự thật em..em sợ.

-Không lôi thôi gì cả đi vào đây với tôi.
Cô nói xong liền dắt tay Tuệ đi vào nhà,bà Khương thấy bậy thì nhướng mắt khinh khinh nói.
-Con Tuệ lên đây cho bà dạy việc.
Tuệ dạ một tiếng rồi gỡ tay cô ra diu díu bước chân theo bà lên nhà lớn,trên đánh đã có ông Khương ngồi chờ sẵn chỉ có một cái ghế bên cạnh bà nói.
-Ngồi đó tao nói chuyện.
Tuệ lấm lét nhìn ông Khương rồi quỳ dưới đất và nói.
-Dạ con không dám ạ,ông bà có gì dạy bảo thì con xin nghe.
Bà Khương liếc đôi mắt sắc như dao cau nhìn thẳng vào Tuệ chép miệng nói
-Mày nghe cô hai Hải Lân nói gì rồi chứ?ta nói luôn nhá.Thực ra những lời cô hai Hải Lân nói không sai cô hai muốn cưới mày làm vợ,nhưng mày biết rồi đấy thời này chuyện năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường thế nên chúng tao cũng chiều lòng cô hai Hải Lân mà cho mày bước chân vào nhà này làm dâu xong nhà tao là nhà quyền quý sau này cô hai tìm được người thích hợp chúng tao sẽ vẫn cưới cho cô hai mày không có quyền lên tiếng nghe chưa?.
-Dạ con đội ơn ông bà phận con là phận con sâu cái kiến đâu có dám mộng ước cao sang đâu ạ,con chỉ mong yên phận ở đây làm người hầu cho ông bà đã là tốt lắm rồi.
Bà Khương phất tay một cái rồi nói.
-Thôi được rồi không nói nhiều nữa giờ tao đi xem bói tuổi tác thế nào,nếu tốt thì coi ngày sẽ cưới luôn,vì mày chỉ là con ở nên không có sính lễ gì cả tao sẽ xóa nợ cho nhà mày vậy là tốt lắm rồi.Mày có ý kiến gì không.
-Dạ được như vậy thì con cảm ơn ông bà nhiều lắm con không dám đòi hỏi gì thêm đâu ạ.
Ông Khương lúc này mới nói.
-Thôi bây giờ mày lên bóp chân cho cụ đi xem cụ có sai bảo gì thì làm,bà xem thế nào mà bảo với thằng xe nó chở đi cho sớm trưa bảnh mắt ra rồi đấy.
Mấy ngày sau Tuệ được cho về nhà đẻ chuẩn bị cưới ông Khương cho người tới nhà Tuệ một dương quần áo lụa là bà Mối còn dặn dò cô đến hôm cưới mặc cái này,bởi vì ông Khương là quan to nhất ở đây nên hôm đó đám cưới được tổ chức linh đình lắm,có đủ mặt quan phủ quan tổng và các quan Tây tới dự.Vì vậy,nhà ấy sẽ được thợ trang điểm trên tỉnh về phục vụ tận nơi cha mẹ cô thấy con gái được cô hai Hải Lân lấy làm vợ thì nở mày nở mặt lắm họ lại còn được nhà quan Khương xóa nợ và cấp cho mấy xào ruộng để làm hàng năm chỉ việc nộp tô cho quan một ít còn đâu được ăn cả mừng không để đâu cho hết.
Ngày cưới đến gần bên nhà quan Khương tổng hôm nay người ra người vào tấp nập đèn hoa song hỉ dán từ ngoài ngõ dán vào,cỗ bàn được đám gia nhân chuẩn bị đâu vào đó để chờ quan khách,cụ Hợi vỗ tay  ông Khương vào nói.
-Anh chị đã chuẩn bị lễ vật đem ra nhà người ta chưa mà xin dâu thì cũng phải tươm tất một chút vàng lá bạc nén không được thiếu,chẳng gì học cũng gả con gái cho mình coi như đây là chút sinh thành dưỡng dục.
Nghe cha nói như vậy ông Khương không nói gì còn bà Khương tức đến nổ ruột bà nghĩ bụng.
-Cái hàng cùng đinh được con bà để mắt đến là tốt lắm rồi con Tuệ cũng chủ là thứ gái quê chưa kể con hầu nhà bà giá chưa đến một quan vậy mà đòi vàng bạc sính lễ não cả ruột song nghĩ là nghĩ như vậy thôi chứ bà không dám cãi lại cha chồng đành mỉm cười nói.
-Dạ có đủ rồi cha con đã đi đánh riêng cho nó một cái kiềng vàng một đôi bông tai và một dây già tích bạc cho xứng với nhà ta,cha cứ yên tâm đừng bận tâm tới mấy chuyện nhỏ này ạ.
Cụ Hợi nói luôn.
-Chị nói ngư vậy mà coi được à đấy là quà của con dâu không tính còn xính lễ mà tôi nói vãn phải làm chị coi lại bản thân mình xem trước đây chị cũng xuất thân từ cố nông mà ra sao lại ăn nói khinh người như thế,không nói nhiều nữa lời tôi ban ra cứ thế mà làm còn anh Khương anh đừng nói là cũng sót của như chị ta đấy nhá.
-Dạ không thưa cha nhà con sẽ làm đúng như lời cha dặn.
-Lui hết ra đi ta muốn nghỉ một chút.
Vợ chồng ông Khương đi ra bà kéo ông vào phòng bên cạnh nhấm nhẳng.
-Ông thấy đấy con Tuệ chỉ là một con ở chưa gì mà cha đã thương nó hơn em rồi,lại còn bắt đem sính lễ sang nhà nó rõ nhiều nữa chứ quá bằng mua vợ thà là con nhà danh giá thì em không tiếc đằng này chỉ là một con hầu con mình rước vào chả thiệt đơn thiệt kép ư ông xem thế nào chứ.
Ông Khương nói luôn.
-Bà nghe cha nói rồi đấy,đây là chuyện hậu cung bà không xử lý được thì thôi nói ra nói vào làm gì nữa cứ như cha mà làm đi,cái nhà này đâu thiếu vàng thiếu bạc gì đâu lương thông ngôn của Hải Lân cũng đủ nuôi cả cái nhà này rồi không có ý kiến gì hết cứ thế mà làm,cho người mang lễ vật sang nhà đấy đi tôi còn chuẩn bị đón quan khách tươi cười lên nào mặt bà ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước thế kia rõ chán.
Bà Khương tiếc của nhưng vẫn bấm bụng lấy ra hai lạng bạc và hai đồng cân vàng rồi bỏ vào cái hộp răng chức phủ vài hồng điều lên rồi gọi con Hường đến bảo.
-Mày đem cái này đến nhà con Tuệ đi bảo nhỏ với nó là bà chỉ cho mượn để làm lễ thôi nhá khi nào cưới xong thì chả lại cho bà nghe chưa đi nhanh lên cấm đưa cho đứa khác đấy,mày cũng phải kín cái miệng vào hở chuyện này ra cho ai biết bà cắt tiết.
-Dạ bẩm bà con nghe rõ rồi ạ.
-Ừ mau lên gặp ai ngoài đường thì dở ra cho người ta xem rồi bảo đây là sính lễ nhà quan Khương tổng gửi thêm nhớ chưa.
-Dạ con biết rồi ạ.
Co Hường y lời bà Khương đi một mạch đến nhà con Tuệ  trên đường cái quan gặp ai nó cũng cố tình cho người ta xem món lễ vật trong bụng rủa thầm.
-Tuệ ơi là Tuệ sao mày sướng thế hả con ranh cũng là phận tôi tớ như chúng tao  mà mày thì một bước lên tiên tô son điểm phấn vàng đeo đầy người  chỉ có bọn tao là khổ thôi đã vậy từ giờ còn hầu thêm mày nữa ghét thế không biết.
Rồi nó mở hộp trang sức ra mân mê thỏi bạc rồi lại ước ao.
-Sao cái mày không phải là của mình nhỉ cũng may là bà Khương thông minh chỉ che mắt thiên hạ thôi cưới xong nà sẽ lấy lại hết,nếu may bà quên mình sẽ là người ngắc bà.
Buổi đưa dâu hôm ấy Tuệ như biến thành cô tiên đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân Tuệ đẹp sẵn nên lại được trang điểm và phủ lên người toàn lụa là gấm vóc thì càng thêm xinh đẹp bội phần khi nhà trai đến rước dâu từ xa đã thấy một hàng dài người ai nấy đều ăn mặc bảnh bao trái hẳn với  vẻ nghèo khí đơn sơ của nhà Tuệ một bánh pháo dài được đốt ngay trước cổng sắc pháo hồng báo hiệu ngày Vu Quy,Tuệ ôm lấy mẹ nghẹn ngào không thốt lên được lời cha cô phải động viên mãi mới chịu theo cô cả Hải Lân ra ngoài,nhìn cô tay trong tay với cô cả Hải Lân mà thèm đúng là một bước lên bà cô cả Hải Lân cẩn thận dìu cô lên chiếc xe kéo được trang trí rất đẹp làm Tuệ không quen cô cứ lóng nga lóng ngóng không dám bước lên xe anh phu đã giục.
-Mợ cả cứ ngồi lên đi tôi kéo được  nhanh lên kẻo qua mất giờ lành bây giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net