Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô cả được quan Tây cho nghỉ hẳn một tuần cưới vợ xong đâu đấy cô lại phải xuống thủ đô làm việc từ nhà coi đến Thủ đô gần một trăm cây số cũng may cô làm việc cho ngài Quan Ba Pháp nên mỗi lần về quê cô lại được quan cho tài xế trở về bằng xe hơi chiếc xe của ngài đẹp lắm đi đến đâu là dân lác mắt đến đó họ cứ đứng hóng từ xa cho tới khi chiếc xe khuất bóng chỉ còn lại bụi bay mù mịt mới bảo nhau rời đi mà đám dân quê cũng lạ đời cứ thích ngửi xăng xe từ trẻ con cho đến người già hễ thấy quan về đón cô là cả làng lại xúm vào hít xăng rồi tấm tắc khen thơm mới đầu họ cũng e dè lắm vì sợ quan la nhưng dần già để ý thấy chỉ có một anh tài xế người Việt và cô cả thì cũng bớt sợ hơn nữa cô cả Hải Lân rất hiền thi thoảng còn vẫy đám trẻ con lại cho kẹo những chiếc kẹo xanh đỏ tím vàng khác với những cục kẹo bột ở quê làm cho bọn trẻ con sướng rơn đứa nào đứa đấy xút xoa để dành mãi
chẳng dám ăn.Riết rồi cả làng hóng xe cô về quê nhớ có lần thằng Tí con nhà Tò Te cứ cúi người xăm soi từng chi tiết của chiếc ô tô rồi nói với đám trẻ con hàng xóm.
-Chúng mày biết không cái xe Tây này có bao nhiêu là thứ nhá ngày mai tao sẽ nhào đất nặn hẳn một chiếc giống y thế này cho chúng mày xem.
Mấy thằng kia thừa biết tài nặn đất của thằng Tí nên xỉ giọng một cái tỏ vẻ coi thường.
-Ui giời xe mày nặn tuy đẹp nhưng cũng chỉ là cái đồ chơi bằng đất thôi  có lái được đếch đâu chúng tao thích cái xe thật thế này cơ.
Người tài xế đứng cạch liền nạt ngang.
-Chúng mày chơi thì chơi xa ra nhá cấm được xờ mó vào xe không xước sơn thì quan đánh bỏ mẹ có bán cả nhà chúng mày đi thì cũng chẳng đủ tiền đền cho quan đâu.
Đấy là chuyện bên lề,còn cô cả bây giờ mới nói.
-Biết là sắp phải chia tay người vợ mới cưới lại thấy mẹ chẳng hề ưa mợ Tuệ sợ mợ phải chịu sự hành hạ và ủy khuất một mình cậu nói.

-Em ở nhà chịu khó chờ tôi nhá cuối tuần tôi lại về tính mẹ nóng cổ nói ngay nên em chịu khó nhịn không cãi mẹ là mẹ im thôi nếu cần sự giúp đỡ thì lên phòng ông nội ông sẽ bênh vực cho em tôi cũng đã nạt đám người hầu rồi không đứa nào dám hỗn hào với em đâu đứa nào mà khinh thường hay láo với em  em cứ nói với tôi tôi xử lí tất.
Mợ gật đầu cho cô yên tâm rồi sửa soạn quần áo tư trang để ngày mai cho cô về Thủ đô.
Bây giờ những thử thách trông gai mới bắt đầu tìm đến mợ có lẽ nhà này ngoài ông nội thì đám gia nhân cũng chỉ sợ mỗi cô thôi đến ngay cả mẹ cô cũng còn phải ngại cô vài phần nay cô đi rồi thì bà tha hồ mặc sức hành hạ mợ ai bảo mợ cả gan quyến rũ cậu làm chi quan trọng nhất mợ không phải là người bà chọn.Thế mới biết mẹ chồng muôn thủa vẫn nắm trong tay quyền năng tối thường chỉ đợi cho cô cả đi thì bà bắt đầu lập lại trật tự của riêng mình bà vẫy con Hường lại nhỏ to với nó mấy câu chẳng biết bà nói cái gì mà mặt nó hí hửng lắm nó nhảy chân sáo tí ta tí tửng ra ngoài còn lại một mình bà Khương với vẻ mặt thăng trầm khó đoán bà đảo đôi mắt lá răn về phía phòng mợ cả rồi giảo bước lên nhà trên.
Cậu Hứa Doãn Chân con cả ông Lý trưởng Hào là em họ của cô cả Hải Lân cũng coi như con cháu trong nhà được ông nội giao nhiệm vụ dạy học cho mợ Tuệ thì vui lắm chẳng ai biết cậu đã có tình cảm với Tuệ từ lâu ngay từ lúc còn con nít cậu và cô cả Lân đều chơi thân thiết với Tuệ nhớ ngày đó hai người cứ giành nhau làm chú rể để cho Tuệ làm cô dâu mới thế mà Tuệ đã đi lấy chồng (là Hải Lân 😂)trở thành vợ cả của cô Hải Lân là chị dâu của cậu cuối cùng cậu cũng vùi sâu chôn chặt mối tình trong lòng và yên phận với vai trò của mình cậu biết cô Hai Hải Lân là người tốt tính lại rất yêu Tuệ nên trong bụng của cậu mừng thầm và chúc phúc cho cô.
Vừa bước chân vào nhà lớn cậu Tùng đã chạm mặt bà Khương bưởi cũng phải nói thêm tên húy của bà là bà bưởi nhưng khi về làm vợ ông Khương tổng thì người ta cũng quên luôn cái tên cúng cơm của bà mà gọi bà là bà Khương thôi,mỉm cười chào bác dâu Doãn Chân hỏi.
-Con chào bác hôm nay con đến dạy học cho chị cả ông nội có trong phòng không bác để con vào vấn an ông ạ,bà Khương nở nụ cười nửa miệng rồi gật đầu nói.
-Ông nội ở trong phòng con đó con cũng lớn rồi nhỉ lấy vợ được rồi đấy,thế có đám nào chưa để bác làm mối cho.
Doãn Chân đỏ mặt tía tai khi nghe bác dâu hỏi chuyện thì gãi đầu gãi tai nói.
-Dạ con chưa bác đợi đến khi nào con tìm được cô gái nào ngoan hiền nết na thù con mới tính.
-Vậy con vào với ông nội đi bác đi giao việc cho mấy đứa gia nhân chút.
Cậu Doãn Chân cúi đầu bước đi cậu đâu biết đằng sau bà Khương liếc theo mình một ánh mắt tóe lửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net