Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Có một con hắc long trong lâu đài cổ. Hắc long làm đủ mọi điều ác trên đời. Nhân loại căm hận hắn, nhưng họ cũng kính trọng hắn. Truyền thuyết kể rằng, bạn có thể giao dịch với hắn, chỉ cần bạn cho hắn những gì hắn muốn, hắn sẽ bảo vệ bạn cả đời.

Trong cơn mưa tầm tã, một bóng người gầy yếu xuất hiện trước lâu đài cổ u ám.

Sấm sét như muốn xé nát bầu trời đêm, thân hình run lên, như do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm lao vào như lao vào địa ngục.

Cánh cửa to lớn, nặng nề cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng. Trong bóng tối, bỗng nhiên xuất hiện đôi mắt màu vàng, lạnh lẽo và dữ tợn.

Vết tích từ những móng vuốt khổng lồ không còn mấy kiên nhẫn mà để lại những vết xước sâu trên mặt đất.

Một tiếng nức nở nhẹ nhàng vang lên.

Đôi mắt vàng đó dường như có chút nghi hoặc, móng vuốt lớn cáu kỉnh nhưng cũng từ từ chậm rãi ngưng lại.

“Có, có người không?” Một thanh âm như đang thăm dò, bàn chân trắng nõn run rẩy bước vào bóng tối.

Tinh thần như điên dường như đã bình tĩnh trở lại vì thanh âm mỏng manh này. Đồng tử vàng lóe lên, hắc long khổng lồ biến thành hình người.

Nguyễn Lan Chúc vừa giơ tay lên, một tách cà phê từ trong không trung bay vào tay hắn, hắn ngồi trên ghế trong bóng tối, lặng lẽ chờ người này bước vào.

Cà phê trong tách vơi dần, Nguyễn Lan Chúc cau mày, nhưng chưa kịp bực tức thì người nọ rốt cuộc cũng do dự tiến vào.

Lúc đứa nhỏ bước vào, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú càng bị mưa làm cho kiều diễm hơn.

Hai mắt Nguyễn Lan Chúc sáng lên.

Shhh...nhỏ như vậy...

Đứa trẻ vóc dáng không thấp nhưng còn quá nhỏ và yếu đuối.

Trên tay đứa nhỏ đang ôm một con gấu bông, không hiểu sao cậu ấy lại cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần short rộng và không mang giày. Thân hình trắng nõn mê người trong ánh sáng chớp nhoáng. Eo của cậu ấy rất mỏng, mỏng đến mức chỉ cần một lòng bàn tay đã có thể che được.

Chiếc quần short tuy rộng nhưng không thể che hết được toàn bộ, đôi chân thon dài lộ ra có chút run rẩy, ngón chân trần cuộn tròn lại.

Cậu bé rụt rè nhìn xung quanh, đôi mắt to tròn như một con nai đang sợ hãi, đôi môi đỏ mọng, chiếc mũi cao và một nốt ruồi chói lóa trên mũi.

Ồ ~ Có vẻ như có nhiều hơn một nốt ruồi.

Nguyễn Lan Chúc liếm môi.

Hắc long không bao giờ che giấu ham muốn của mình,  hiểu rằng chỉ cần hắn thích thứ gì thì thứ đó sẽ thuộc về hắn.

Cuối cùng cậu bé cũng nhìn thấy hăn.


Nhưng điều khiến hắn không hài lòng là cậu bé có vẻ sợ hãi và trốn ra ngoài cửa.

Dù cậu bé có khóc hay không thì với cái mũi hồng hồng đó cũng rất chêu ngươi hắn.

"Vào đi"

Ngữ khí của Nguyễn Lan Chúc đáng sợ đến dọa người. Đứa trẻ như miếng bông ướt, hành động từng lời từng lời một.

Sao mà trông ngốc thế?

Nguyễn Lan Chúc không hài lòng với sự lựa chọn.

Đứa trẻ bước vào, chậm rãi đứng trước mặt hắn.

Đôi mắt ấy ngấn nước, nhìn thẳng vào hắn, thỉnh thoảng khịt khịt mũi.

"Tên"

"Tôi…tôi tên…tôi tên Lăng Cửu Thời"

Nguyễn Lan Chúc hai mắt lóe lên, thật sự rất ngốc.

“Không ai nói cho ngươi biết đây là đâu à?”

Hắn ta thực sự đáng sợ, Lăng Cửu Thời điều chỉnh gấu nhỏ, che đi phân nữa khuôn mặt. Hai giọt nước mắt lớn đọng lại trên mắt.

"Tôi…tôi biết"

"Họ nói rằng, chỉ cần làm giao dịch, anh sẽ nghe lời tôi."

“Ồ?” Nguyễn Lan Chúc cười khẩy đặt cà phê xuống, trong nháy mắt ánh mắt chuyển sang màu vàng.

Nhưng đứa trẻ ngốc này lại không sợ, ồ , có lẽ vẫn luôn sợ hãi rồi.

“Ngươi có thể cho ta cái gì?” Không biết tại sao, Nguyễn Lan Chúc chưa bao giờ kiên nhẫn như vậy, nếu là người khác, câu kia vừa nói đã sớm đầu rơi xuống đất.

Cũng không đúng, phỏng chừng từ lúc phát ra thanh âm kia đã bị móng vuốt của hắn đóng vào tường rồi.

Nguyễn Lan Chúc mất một thời gian để suy nghĩ.

“Chỉ cần…chỉ cần trong khả năng của tôi ”Lăng Cửu Thời nhìn hắn, “Đều..đều có thể.”

Đã nghìn năm trôi qua, xem ra hắn thực sự thiếu một người bạn giường...

"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Nguyễn Lan Chúc hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng.

Nhân loại bao nhiêu tuổi mới thành niên?...

18 tuổi?

Ahhs, ngắn ngủi quá

"Tôi… tôi 18 tuổi"

Nguyễn Lan Chúc giật mình, "Ngươi? 18?"

Lăng Cửu Thời trịnh trọng gật đầu.

Vậy là 30 tuổi sao, 30 tuổi mới thành niên?

"Nhân loại các ngươi bao nhiêu tuổi thì thành niên?"

Lăng Cửu Thời cúi đầu nhìn gấu nhỏ, “Họ nói rằng… họ nói rằng tôi đã lớn rồi.”

Quên đi, nói gì với một kẻ ngốc vậy?

Không dễ để tìm được thứ hợp khẩu vị.

Hắc long búng tay một cái
Thời không dường như bị đảo ngược và sắp xếp lại, khung cảnh thay đổi.

Nguyễn Lan Chúc Ném cậu lên giường rồi đè cậu xuống.

Khuôn mặt cậu sợ hãi nhìn hắn , rồi lặng lẽ rơi nước mắt.

Chết tiệt... tiểu tử ngốc này trông như thế này, có thật là con người không vậy?


"Ngươi muốn thế nào..." Nguyễn Lan Chúc định đem gấu nhỏ vứt đi.

Cậu khịt khịt mũi ,ôm chặt chú gấu nhỏ, với quầng mắt đỏ, chóp mũi đỏ và môi đỏ.

“Tôi muốn…” Giọng cậu quá nhỏ nên không nghe rõ.

Tay Nguyễn Lan Chúc đã với vào trong quần của cậu, thứ trong tay cực kỳ mềm mại.

"Cái gì"

"Anh..anh phải bảo vệ tôi và ngài Xiao”

"Ngài Xiao?"

Tên nhóc này! Đã có tình nhân?
Có sao chứ, giết hắn là được mà

Lăng Cửu Thời rụt rè muốn kéo gấu nhỏ lại

"Anh đang kéo ngài Xiao đó "

Tiểu ngốc tử này có lẽ còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của việc đó

Nguyễn Lan Trúc đem gấu nhỏ nhét trở lại vào lòng cậu, nhìn cậu ôm chặt lấy con gấu nhỏ ngốc nghếch, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại áp vào nó.

Ôi, đúng là đồ ngốc.

Tiểu tử ngốc này như bông hoa ngập nước, xinh đẹp và thơm ngát.

Chỉ là hay khóc nhè.

Hắc Long cắn mạnh rồi liếm vào tai cậu: “Sao lại khóc?”

Khi hắn liếm đến khuôn mặt nhỏ kia, Nguyễn Lan Chúc đã lặng lẽ vứt con gấu nhỏ sang một bên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net