Chap 27 《hoàn》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng mùng một, nhà chính Hoàng Gia không có một bóng người tới. Căn bản họ hàng Hoàng Thiên Minh đều ở hết nước ngoài. Tết đối với họ chỉ là những ngày nghỉ lấy sức để làm tiếp. Nên anh cũng không để ý lắm. Bố mẹ Hoàng cùng bố Ngô đã ra ngoài chơi từ sớm. Ngô Long Vũ cùng Hoàng Tiến đang ngồi chơi xem hoạt hình Hoàng Thiên Minh ngồi bóc nho cho cậu ăn.

Chiều qua Ngô Tạ Phong vừa khám cho cậu, dự đoán sẽ sớm sinh. Hoàng Thiên Minh nghe thấy thế liền 24/24 bên cậu chỉ sợ lúc cậu sinh anh không ở bên. Hoàng Như Hoa ngủ đậy, đi xuống liền nhảy ngồi vào lòng Hoàng Tiến. Bây giờ cô đã có mục tiêu mới rồi nga, Tiến ca ca cũng rất đẹp trai. Lưu Thắng ngồi bên cạnh đen mặt nhìn cô.

Mùng hai, bố mẹ Lưu Thắng chiều mới đến nhà. Vừa về đến không thèm quan tâm đứa con trai liền hỏi han Hoàng Tiến. Bố mẹ Lưu đã biết chuyện hai người và cũng đã đồng ý, thậm chí còn yêu thương Hoàng Tiến hơn đứa con trai mình.

Bố Lưu thì tìm Ngô Long Vũ nói chuyện. Ông không phải tiến sĩ nghiên cứu, nhưng ông cũng rất tò mò những điều mới lạ. Nhìn bụng cậu, ông cứ nghĩ là giả, nói chuyện mà ông nhìn chằm chằm bụng cậu, khiến Ngô Long Vũ không biết phải làm thế nào. Cuối cùng vẫn là mẹ Hoàng giải vây cho cậu.

Mùng bốn, vợ chồng Lưu chào tạm biệt gia đình ra về, Hoàng Như Hoa tiếp tục cuộc hành trình đi theo bố mẹ chào hỏi mọi người rồi ôm một đống tiền về.

Mùng bảy, vẫn như mọi ngày, Ngô Long Vũ đột nhiên thèm trà sữa trân châu đường đen, bánh tiramisu Hoàng Thiên Minh liền đi mua. Ngô Long Vũ ngồi chơi với Hoàng Tiến. Hôm qua Hoàng Tiến vừa mua một một trò chơi rút gỗ. Ngô Long Vũ, Hoàng Như Hoa, Hoàng Tiến ngồi quanh cái bàn. Hoàng Tiến nhẹ nhàng nhẹ nhàng rút một tấm gỗ cuối cùng. Toà gỗ lung lay trái phải, cuối cùng cũng không đổ. Hoàng Như Hoa ngồi vỗ tay "oa, Tiến ca vừa soái vừa giỏi."

Ngô Long Vũ đang tập chung rút một tấm gỗ, đến khi gỗ gần ra khỏi trong sự an toàn thì *rầm* toà gỗ đổ xuống, rơi vươn vãi ra bàn, một số cái còn lăn xuống sàn nhà. Ngô Long Vũ trán đầy mồ hôi, tay bấu chặt vào miếng kính, tay còn lại ôm bụng.

Hoàng Tiến cùng Hoàng Như Hoa hoảng hốt, Hoàng Tiến hét to "Lưu Thắng Lưu Thắng, Tiểu Vũ cậu ấy có chuyện rồi."

Lưu Thắng đang nói chuyện cùng chủ nhiệm, vừa nghe Hoàng Tiến gọi liền tắt máy chạy đến.

Hoàng Như Hoa chạy đi ra chỗ điện thoại bàn bấm số gọi đi. Cô bé hoảng sợ đến chảy cả nước mắt. Vừa nghe bên kia nói cô vừa lau nước mắt vừa nói "Anh, anh dâu có chuyện rồi, anh mau về đi nhanh lên." Hoàng Thiên Minh vừa nghe thế vội vàng tắt điện thoại, phóng xe về.

Lưu Thắng nhìn Ngô Long Vũ ôm bụng đau đớn, cậu cắn môi không phát ra âm thanh, môi đã bị cắn đến trắng bệch, còn có chút máu. Lưu Thắng đỡ Ngô Long Vũ xuống xe, hướng Hoàng Tiến nói "Gọi cho chú Ngô, chú Hoàng. Đi lấy xe đến phòng khám tư của chú Hoàng."

Hoàng Tiến luốn cuống chạy đi, may mắn vừa ra mở cửa liền thấy Hoàng Thiên Minh chạy vào bế Ngô Long Vũ ra xe. Lưu Thắng cũng chạy đến ghế lái ngồi vào. Hoàng Tiến lên vừa ngồi vào ghế, Hoàng Như Hoa cũng ngồi vào theo, cô gạt nước mắt nhìn Ngô Long Vũ. Hoàng Tiến dỗ cô, gọi điện cho các bậc phụ huynh. Vừa nghe Hoàng Tiến nói, Ngô Tạ Phong đã chạy đến phòng khám tư mở cửa, kiểm tra thiết bị.

Ngô Long Vũ tựa vào người Hoàng Thiên Minh, hứng chịu từng đợt đau khiến cậu không chịu nổi nữa, bật khóc. Hoàng Thiên Minh vừa lau nước mắt, vừa lau mồ hôi cho cậu. Đau lòng dơ tay ra cho cậu cắn. Ngô Long Vũ liền vớ lấy tay anh, cắn mạnh xuống. Hoàng Thiên Minh đau đến trợn trừng mắt nhưng anh vẫn cố nhịn xuống, vì anh biết cậu còn đau hơn anh gấp vạn lần.

Vào phòng mổ, cả Hoàng Từ Kha, cùng Lưu Thiên Thư đều ở đấy, đã mặc quần áo mổ ngay ngắn. Hoàng Tiến đi lấy máu cho Ngô Long Vũ nhưng kết quả, máu cậu là máu hiếm không có trong kho máu.

"Tôi cùng máu với cậu ấy" Hoàng Thiên Minh tay vẫn nắm chặt tay cậu.

"Tôi đi kiểm tra." Hoàng Thiên Minh đi cùng Hoàng Tiến.

Hoàng Tiến đưa Hoàng Thiên Minh vào phòng mổ. Hoàng Thiên Minh nằm bên cạnh cậu, tay nắm chặt lấy tay cậu, máu từ tay anh chảy qua dây chuyền đến tay cậu.

Hoàng Thiên Minh nhìn con dao sắc lạnh rạch một đường trên bụng cậu, anh liền thấy xót thay cậu. Nhưng Ngô Long Vũ đã được tiêm thuốc tê, căn bản không có cảm giác. Sau một tiếng, cuối cùng cục cưng bảo bối đã ra đời với hai tiếng *oe oe* Ngô Long Vũ nằm suy yếu trên giường. Hoàng Thiên Minh bế đứa bé đến trước mặt Ngô Long Vũ.

"Vợ à, em muốn đặt tên cục cưng nhà ta là gì?"

Ngô Long Vũ nhìn gương mặt đứa bé một lúc rồi nói "Bảo, Hoàng Thiên Bảo."

"Hoàng Thiên Bảo, đứa bé tên Hoàng Thiên Bảo." Hoàng Thiên Minh đưa đứa bé cho Lưu Thiên Thư rồi chăm sóc Ngô Long Vũ.

"Em muốn ăn gì không? Có đói không? Có mệt không? Có đau không?"

"Em không sao mà." Ngô Long Vũ bật cười.

"Không sao là tốt. Đợi em khoẻ lên, hai ta đi du lịch."

Lời anh vừa cất lên, tất cả mọi người liền nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ sau đó thương cảm nhìn đứa bé. Đứa bé dùng ánh mắt không hiểu sự đời nhìn lại mọi người. Nhưng đến khi nó lớn lên, nó liền ngộ ra một điều "Hình như mình được nhặt từ bãi rác."

———————————————————————

Bánh tiramisu nè.

Trà sữa trân châu đường đen nè.

Cuối cùng cũng hoàn rồi, hoàn thật sự rồi đấy, không có ngoại truyện đâu. Tui sắp bắt đầu đi học rồi, cuối cấp rồi T.T có thể tui sẽ tạm ngưng viết tiếp truyện tiếp theo. Truyện tiếp theo của tui viết đến chương 7 rồi nhưng mà bao giờ đăng thì chắc là tui cho hoàn rồi đăng. Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa.
Love you 3000 moah :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net