CHƯƠNG 11: KÍCH TÌNH (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời, Hoàng Ngạo Thiên tiến vào giữa hai chân Hứa Thiên Châu, cả người phủ lấy y, một tay nâng cằm y lên, môi cũng đồng thời phủ xuống.

Hoàng Ngạo Thiên ngậm lấy cánh môi căng mọng dẻo dẻo tựa kẹo ngọt của Hứa Thiên Châu mà day day cắn cắn, vừa mút vừa nuốt. Bàn tay nắm trên cằm y từ lúc nào đã di chuyển sang mang tai vịn lấy mân mê gò má và vành tai y. Đầu Hứa Thiên Châu hơi ngẩng lên tiếp nhận nụ hôn đầy tính chiếm hữu của hắn. Hoàng Ngạo Thiên càng hôn càng hăng, cánh tay kia không yên phận từ lúc nào đã luồn vào vạt áo sơ mi của người kia mà xoa nắn bờ eo cong cong không chút mỡ thừa. Hơi thở hắn từ lúc nào đã trở nên ồ ồ, chân của hắn cọ cọ vào giữa hai chân Hứa Thiên Châu như muốn khơi mào dục vọng trên người y.

Hoàng Ngạo Thiên càng hôn càng không cảm thấy đủ, bàn tay nâng lấy cằm người kia cao hơn, vói lưỡi vào bên trong khoang miệng ấm nóng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của y. Hai đầu lưỡi chạm vào nhau liền quấn lấy, ra sức duyện mút, nước miếng ở khóe môi Hứa Thiên Châu không nuốt kịp, một chút chảy dọc xuống cần cổ trắng ngần thanh tú của y. Hoàng Ngạo Thiên vừa liếm vừa hôn, vừa mút, chiếm đoạt hầu hết hơi thở của Thiên Châu. Đầu lưỡi hắn như chọc vào cả cuống họng làm y phần nào hô hấp khó khăn. Sóng tình liên tục ập đến khiến Hoàng Ngạo Thiên như dã thú không kiểm soát được dục vọng, hắn bế y lên cho đôi chân thon dài bám vào hông mình, sau đó liền đẩy cả thân y một cái thật mạnh vào vách tường. Hắn vừa mút vừa cắn vừa nuốt lấy lưỡi y, thân thể liên tục áp sát tựa nhồi sóng lên xuống. Bàn tay không an phận xoa nắn cánh mông săn chắc vung nẩy của y, hại Hứa Thiên Châu thỉnh thoảng phát ra tiếng than trầm thấp trong cổ họng.

"Ngô..."

Bờ môi dâm loạn không ngừng mút cắn, vừa rời khỏi môi y, hắn liền từ khóe môi dọc theo phiến tình dâm mỹ mà hôn một đường xuống cổ. Hứa Thiên Châu hai tay ghì lấy cổ Hoàng Ngạo Thiên để giữ thăng bằng cơ thể, cằm hơi ngẩng lên để mặc hắn hôn hôn cắn loạn trên cổ mình.

Khi Hoàng Ngạo Thiên hôn đủ, hắn ngừng lại ôm lấy Hứa Thiên Châu mà thở dốc. Cánh tay từ lúc nào đã ghì chặt lấy người kia, tóc mai vương vấn vào nhau quấn quýt thành một khối. Hắn tựa vào người kia hít đủ mùi hương thơm mát tựa cơn mưa mùa hè hối hả trên người y, hắn cảm thấy nơi trái tim mình dâng lên một cảm xúc không tên. Dường như đã từ rất lâu rồi hắn mới có cảm giác vừa vui vừa buồn thế này, vì sao lại buồn khi đang hôn người mà mình để ý từ vài tháng nay? Hắn không hiểu, chỉ cảm thấy một nỗi buồn nhè nhẹ len lỏi vào tim. Tuy buồn nhưng lại không đau, chỉ cảm thấy một chút man mác, một chút vấn vương, một chút luyến lưu cùng sợ hãi.

Hắn ôm chặt lấy người này, nghe từ trong lồng ngực y cũng đang nảy lên từng hồi tim đập như mình. Quả thật, đôi lúc hắn muốn xác minh một điều gì đó, tỷ như đây cũng không phải là mộng cảnh đi?

Hoàng Ngạo Thiên từ từ tách ra, hắn giương đôi mắt đầy sắc tình nhìn Hứa Thiên Châu. Ở khoảng cách này, y vốn đã đẹp lại càng thêm mỹ. Mái tóc vì bị hắn sờ lúc hôn mà trở nên rối loạn, làm gương mặt kia tựa như đứa trẻ nhỏ đáng yêu ôm thú nhồi bông bối rối lúc vừa ngủ dậy. Bờ môi vì bị duyện mút liếm cắn mà trở nên đỏ ửng. Đôi mắt y từ lúc nào đã sóng sánh hơi nước, tựa như một mặt nước hồ thu tĩnh lặng lại gợn sóng vì một chiếc lá vàng rơi xuống khẽ chạm vào. Khác hoàn toàn với vẻ tĩnh lặng thường ngày, khác với sự lãnh đạm thờ ơ, hiện tại Hứa Thiên Châu đã giống một con người hơn, có sức sống, có cảm xúc và hơn hết cũng có dục vọng. Trong đôi mắt nhàn nhạt nước đó có chút đỏ, khẽ chớp chớp hàng lông mi dày nhìn Hoàng Ngạo Thiên. Hắn nhìn kỹ lại dường như trong đáy mắt đó còn có một chút thảng thốt và hoảng loạn. Hắn không hiểu vì sao trong một lúc y lại có nhiều cảm xúc thế này, hai người cũng đã trưởng thành, hơn nữa lúc nãy hắn hôn y hoàn toàn phối hợp, cũng không phải hắn ép y.

Nhưng biểu cảm này khiến Hoàng Ngạo Thiên có một chút hồ nghi, nhưng mà hiện tại niềm vui sướng này khiến hắn nhanh chóng ném tất cả ra sau đầu. Bất giác hắn tiến đến đánh 'chụt' một cái lên môi y rồi nhìn y bằng ánh mắt trìu mến.

"Làm tình nhân của tôi?"

Đã tiến đến mức này, Hoàng Ngạo Thiên không tin y còn có bất kỳ lý do nào để từ chối mình nữa, lạt mềm buộc chặt nếu áp dụng nhiều lần sẽ mất linh nghiệm vốn có của nó. Hoàng Ngạo Thiên tin tưởng Hứa Thiên Châu là người thông minh, ắt hẳn sẽ cân nhắc mà hành xử. Huống chi làm tình nhân của hắn càng không tệ, thậm chí là rất tốt so với cập kè cùng người nhà họ Giang kia.

Hứa Thiên Châu khóe môi hơi mấp máy một chút, lời chưa kịp thốt ra thì trong phòng liền có tiếng chuông điện thoại reo lên, y hơi chớp mắt một cái nhìn hắn rồi lấy trong túi quần mình ra chiếc điện thoại. Sau đó làm dấu để Hoàng Ngạo Thiên biết, hắn hơi nhích người sang một bên, y liền lách người qua.

"Được, tôi lập tức trở về."

Đó là những gì hắn nghe được từ cuộc điện thoại kia.

"Hoàng tổng, tôi có việc cần trở về."

"Em chưa trả lời tôi?"

"Cái đó... lần sau sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho Hoàng tổng."

Dứt lời, Hứa Thiên Châu tiến đến xách lấy cặp của mình rồi nhanh chóng khuất dạng sau cánh cửa. Hoàng Ngạo Thiên lúc nãy những tưởng đã chắc chắn có được người kia, vậy mà cũng để y thoát. Dù hắn không vui nhưng cũng không cảm thấy tức giận. Vì hắn tin là y sẽ có câu trả lời làm hài lòng hắn. Hắn là ai chứ? Là Hoàng Ngạo Thiên, tổng tài của Hoàng thị, sẽ không một ai đủ bản lĩnh để khước từ hắn, kể cả Hứa Thiên Châu đi chăng nữa. Trên đời này vốn dĩ không có ngoại lệ!

Ngày hôm sau, Hoàng Ngạo Thiên đến Hoàng thị với tâm trạng khá tốt, hắn dự định hôm nay nhất định phải tiến thêm một bước nữa với Hứa Thiên Châu. Hắn đã tính toán mọi thứ, nếu Hứa Thiên Châu thích, hắn có thể mua cho y một căn hộ cao cấp ở C thị và hai người sẽ qua lại ở chỗ đó. Từ trước đến nay hắn không có thói quen mang tình nhân về nơi ở của mình, tất nhiên y cũng không ngoại lệ. Dù so với những người kia, hắn có phần hứng thú với y hơn rất nhiều. Hắn cũng có thể cho y vài tấm thẻ ngân hàng để y tiêu xài, nếu y thích có thể tiếp tục làm việc hoặc không nhất thiết, Hứa Thiên Châu là người có năng lực, nếu muốn tạo điều kiện thăng tiến hắn cũng rất sẵn lòng giúp y. Hoàng Ngạo Thiên xưa nay nổi tiếng hào phóng, hắn chưa từng keo kiệt với bất kỳ tình nhân nào, chỉ cần trong thời gian ở cùng nhau, y ngoan ngoãn và biết điều. Như vậy đã đủ!

Nhưng mà sáng nay hắn không như những ngày khác đến sớm, hôm nay hắn đến khá muộn. Cũng có nhiều nguyên nhân, nhưng cái chính là hắn xác định Hứa Thiên Châu chắc chắn đã thuộc về mình, cho nên bản thân thấy cũng không còn hứng thú như những lần trước nữa. Đến sớm hay muộn cũng không quá quan trọng, không phải sao?

Còn một lý do nữa, chính là Thiên Kỳ, người mà hắn đồng thời bao dưỡng bị tai nạn xe, nên hắn có đến bệnh viện nhìn qua một chút. Từ sau lần đầu tiên kia thì hắn đã ngầm bao dưỡng người này, tuy không thường xuyên gọi đến nhưng thỉnh thoảng thấy cần giải quyết nhu cầu thì hắn sẽ cần đến y. Thiên Kỳ rất ngoan ngoãn tựa búp bê khiến hắn cảm thấy hài lòng. Thân thể kia không tệ, hơn nữa gần đây kỹ xảo nâng lên không ít. Hôm qua sau khi Hứa Thiên Châu rời khỏi, hắn đã qua đêm ở chỗ của Thiên Kỳ.

Việc bao dưỡng cùng lúc nhiều người với Hoàng Ngạo Thiên không có gì xa lạ, hắn cũng không cảm thấy mình có điều gì cần thay đổi, bao dưỡng chính là bao dưỡng, không phải hay sao? Người nào làm hắn cảm thấy dễ chịu hắn sẽ lưu lại bên mình lâu một chút, dù gì cũng chỉ là một tiểu tình nhân!

Hoàng Ngạo Thiên đến Hoàng thị cũng đã gần mười giờ trưa, trên cổ hắn cũng không che đậy dấu vết hoan ái đêm qua với Thiên Kỳ. Tiểu tình nhân kia không biết học hư từ đâu, bỗng dưng lúc hứng tình còn nũng nịu để lại dấu hồng ngân này. Trước đây Hoàng Ngạo Thiên không thích ai làm như vậy với mình, nhưng mà sau một lúc khó chịu ra mặt thì hắn cũng bỏ qua, dù gì thiếu niên kia cũng quá sức mềm yếu ngược lại làm trái tim hắn cũng trở nên khoan dung hơn. Hoàng Ngạo Thiên cũng không ngại Hứa Thiên Châu nhìn thấy, có sao đâu chứ, trong giới này ai lại nhắc đến hai chữ 'chung tình'? Chấp nhận bao dưỡng chính là chấp nhận điều kiện này. Luật cũng chỉ có hắn mới có quyền đặt ra, không đến lượt tình nhân đưa yêu sách, dù là ai cũng không ngoại lệ, kể cả Hứa Thiên Châu!

Hoàng Ngạo Thiên tâm tư thoải mái đi vào phòng, nhưng không giống ngày thường, hắn lại không nhìn thấy thân ảnh Hứa Thiên Châu ngồi ở đó. Hắn hơi nhíu mày một chút nhưng không lâu. Hắn tiến đến bàn bắt đầu xem văn kiện. Mười phút sau vẫn không nhìn thấy Hứa Thiên Châu, hắn liền nhấc điện thoại lên định gọi cho trợ lý hỏi Thiên Châu đang ở đâu, nhưng mà vừa chạm tay vào điện thoại thì cánh cửa phòng liền mở ra. Hoàng Ngạo Thiên khẽ nhếch môi lên một cái lại hướng mắt vào văn bản như thể mình vừa rồi không có nghe động tĩnh gì. Từ lúc nào hắn nghe tiếng giày da dừng lại ở trước bàn, môi hắn hơi cong lên một chút nhưng tầm mắt hoàn toàn không hướng lên.

"Hoàng tổng, đây là văn kiện đã xử lý ngày hôm nay."

Một giọng nói xa lạ vang lên khiến hắn ngoài ý muốn ngẩng đầu lên. Trước mắt hắn không phải là Hứa Thiên Châu mà là một người lạ mặt, còn khá trẻ tuổi.

"Cậu là ai? Hứa Thiên Châu đâu?"

"Dạ tôi là người của phòng xây dựng Giang thị, tôi từ nay sẽ thay anh Hứa tiếp quản công việc này."

Hoàng Ngạo Thiên xoa xoa mi tâm.

"Tôi hỏi Hứa Thiên Châu đang ở đâu, cậu điếc sao?"

Câu nói thô lỗ phát ra khiến người đối diện hơi giật mình một chút nhưng cũng không lâu, trước khi đến đây ít nhiều y cũng nghe vài lời đồn đãi không tốt về tính cách khó chịu của Hoàng tổng.

"Công việc của anh Hứa giải quyết ở đây cũng đã gần xong, tôi chỉ đến để hoàn tất phần hậu kỳ. Anh Hứa đã bàn giao cụ thể nên Hoàng tổng có thể yên tâm. Hiện tại, anh Hứa đã về Mỹ."

"Cái gì?"

Hoàng Ngạo Thiên như không hiểu những gì mình vừa nghe. Hắn nhíu mày lại thành hàng. Về Mỹ? Hứa Thiên Châu đã về Mỹ hay sao?

"Bàn giao khi nào?"

"Dạ?"

"Tôi hỏi Hứa Thiên Châu bàn giao cho cậu khi nào? Từ lúc nào thì hắn có kế hoạch về Mỹ?"

"Dạ từ ba ngày trước đã bàn giao. Anh Hứa đi cùng chủ tịch Giang trở về."

Hoàng Ngạo Thiên dựng thẳng thắt lưng, ngón tay trên bàn từ lúc nào đã nhồi tờ giấy trên tay thành một nhúm, hắn cắn chặt khớp hàm, chân mày nhíu lại, đôi mắt lúc này đỏ ửng chỉ còn lệ khí. Hoàng Ngạo Thiên cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung. Hắn vô cùng tức giận, càng không thể tin nổi vậy vì sao Hứa Thiên Châu hoàn toàn không nói cho hắn biết? Hôm qua còn xảy ra những chuyện như vậy, tình nhân cái gì, bao dưỡng cái gì, hóa ra chính là y chưa từng để lời đề nghị của hắn vào đầu. Y chỉ đang đùa cợt hắn, chỉ muốn chọc hắn cho vui hay sao? Trên đời này lại còn có kẻ muốn chọc vào hắn, kẻ đó lại trùng hợp lại là bạch diện thư sinh mà hắn xem trọng kia?

"Đặt văn kiện trên bàn rồi đi đi."

"Dạ."

Người kia vừa rời khỏi phòng hắn lập tức ném chiếc tách trên bàn rơi xuống đất vỡ nát. Trong căn phòng từ lúc nào chỉ còn lại một mảng lạnh lẽo đìu hiu.

---------------

Đó đã là hai tuần sau khi Hứa Thiên Châu trở về Mỹ, y tựa như làn khói hoàn toàn biến mất không một dấu vết trước mắt Hoàng Ngạo Thiên. Hắn vô cùng tức giận nhưng cũng không có cách tiết chế chính mình. Hắn sau đó bất luận làm việc gì cũng đều không cảm thấy vui vẻ, cứ như vậy mà ôm cơn bực tức trong lòng. Thời gian đó hắn cũng không tìm đến Thiên Kỳ hay bất kỳ người nào khác, bởi lẽ sau đó hắn càng cảm thấy tức giận hơn. Những người từng được hắn bao dưỡng trước đây thật ra đều có cùng một nét gì đó mà hắn đã nhìn thấy ở Hứa Thiên Châu. Một sự trong sáng ngây ngô nào đó. Nhưng mà từ khi nhận thức Hứa Thiên Châu rõ hơn, ở y không chỉ có nét trong sáng ngây thơ mà nói chính xác hơn chính là khí chất lãnh đạm xuất phát từ nội tâm, nét nhàn nhạt ẩn nhẫn đó khiến hắn càng nhìn càng thấy si mê.

Đó là một đêm trăng tròn, Hoàng thị lại tổ chức dạ tiệc ở khách sạn Mễ Túc để mừng công. Tất nhiên khách mời cũng không thể thiếu người của Giang thị. Hoàng Ngạo Thiên nghĩ nghĩ và nhớ lại cái đêm cách đây vài tháng hắn nhìn thấy Hứa Thiên Châu một thân tây trang tuyệt mỹ từ buổi tiệc bước ra, thì hôm nay lòng hắn càng cảm thấy hiu quạnh. Hai tuần trôi qua hắn vừa nghĩ đến Hứa Thiên Châu lại càng giận y. Hoàng Ngạo Thiên sau khi phát biểu xong thì tiến đến nói chuyện cùng với vài đối tác. Một lúc sau, từ bên ngoài có tiếng cười nói, Giang Thần Phong từ đại sảnh bước vào, Hoàng Ngạo Thiên lia mắt qua một cái liền nhìn thấy người luật sư đi cùng Giang tổng lần trước chứ không phải Hứa Thiên Châu, mặt hắn liền có chút mất mát.

Hoàng Ngạo Thiên giễu mình một cái, rõ ràng biết rõ họ Hứa kia không có lý do nào xuất hiện nhưng vẫn hy vọng sẽ gặp người ta trong dạ tiệc này.

"Hoàng tổng, đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?"

Giang Thần Phong cười cười tiến đến chào Hoàng Ngạo Thiên.

"Giang tổng, cũng rất lâu rồi."

"Trợ lý Hứa của chúng tôi ở đây làm việc với Hoàng thị chắc không gây trở ngại gì cho anh chứ?"

"Cậu ta chuyên môn rất giỏi, chắc Giang tổng cũng đã biết. Làm gì có thể phàn nàn gì về cậu ta."

"Chặc... nhân tài như vậy, thật đáng tiếc."

"Giang tổng nói như vậy có nghĩa là gì?"

"Chủ tịch của chúng tôi tiếc năng lực của cậu ta nên đã mang theo về Mỹ. Giang Thần Phong tôi xem như mất đi cánh tay đắc lực."

Hoàng Ngạo Thiên nhìn nhìn Giang Thần Phong, tròng mắt từ lúc nào đã hơi nheo lại.

"Cậu ta sẽ không quay lại?"

Giang Thần Phong vừa cười vừa lia tầm mắt đánh giá Hoàng Ngạo Thiên, trong lời nói có chút hàm tiếu.

"Vậy thì chắc không."

"..."

Giữa hai người phút chốc lâm vào trầm mặc. Từ phía bên kia bỗng có người tiến đến, hướng Hoàng Ngạo Thiên lên tiếng.

"Hoàng tổng, bên đây có mấy nhân vật muốn được nói chuyện với ngài."

Hoàng Ngạo Thiên nhìn nhìn xong thở ra một hơi. Khớp hàm hơi cắn lại một chút.

"Vậy Giang tổng thong thả nói chuyện, tôi sang bên kia một chút."

"Được, lát nữa gặp lại."

Đợi Hoàng Ngạo Thiên đi rồi, Giang Thần Phong xoay xoay ly rượu vang trong tay, nhìn nhìn chất lỏng sóng sánh trong tay mà không rõ đang suy nghĩ gì, chỉ thấy ở khóe môi hắn khẽ nhếch lên thành một đường cong hiếm thấy.

"Hoàng tổng không phải là thích tiểu Hứa nhà chúng ta rồi đi?"

Người nói chuyện chính là luật sư Tô Kỳ. Hắn vừa nói vừa gắp một ít bánh cho vào miệng. Giang Thần Phong cũng không nói nhưng nét cười trên mặt y từ lúc nào đã đông cứng lại, nhìn có một chút khó coi.

Dạ tiệc kết thúc, đêm đó Hoàng Ngạo Thiên lại đến K bar, hắn uống khá nhiều rượu, người nặc nồng hơi men, dưới chân bước đi có chút chệnh choạng. Hôm nay người bên cạnh phục vụ rượu cho hắn không phải là Thiên Kỳ mà đã đổi thành một người khác. Người này vừa thoạt nhìn thật lãnh đạm lại có chút xa cách. Những người đi cùng nhìn thấy hắn có người như vậy bên cạnh thì càng cảm thấy khó hiểu. Hoàng tổng khẩu vị hôm nay lại thay đổi rồi!

Hoàng Ngạo Thiên sau khi cùng thanh niên bước vào phòng VIP thì rất nhanh đã bước ra, người đi ra tất nhiên là thanh niên kia. Hoàng Ngạo Thiên hôm nay hoàn toàn không có hứng thú, sau khi được thanh niên hầu hạ cởi áo thì bất giác rống lên ném đồ rồi đuổi người ta ra ngoài, hại thanh niên nhanh chóng mất hết nét thanh lãnh của mình biến thành một chú chuột nhát chết. Chính là diễn, ngây ngô hay thanh lãnh đều là diễn, cũng chỉ có Hứa Thiên Châu là thật mà thôi, hắn chặc chặc môi cười cười.

Gần một giờ sáng, Hoàng Ngạo Thiên từ trong cơn say tỉnh dậy, hắn thấy đầu mình đau như búa bổ, hắn chật vật ngồi dậy mặc áo vào rồi xách áo khoác từ từ rời khỏi phòng. Khi đi ngang qua căn phòng mà trước đây hắn từng nhìn thấy Hứa Thiên Châu, từ khe cửa hở hắn nghe một tiếng cười vụn vặt vang lên, hắn hơi nhíu mày một chút nhưng không lâu, rồi tiến đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Hoàng Ngạo Thiên chống hai tay trên thành bệ, nhìn gương mặt mình trong gương. Nhiều ngày qua nét mệt mỏi cùng mất ngủ đã hằn sâu trên gương mặt ấy. Hắn vốc từng ngụm nước lên mặt lên đầu mình cho thanh tỉnh rồi từ từ rời khỏi. Bất giác, khi hắn vừa bước ra thì từ cánh cửa căn phòng khi nãy một thân ảnh bước ra, hắn đứng bất động trong vài giây, như không tin vào mắt mình, thân ảnh kia vậy mà lại rất giống Hứa Thiên Châu! Hoàng Ngạo Thiên giương một tay lên vuốt mặt mình rồi lảo lảo bước nhanh về phía người kia, vươn tay đến giật vai y kéo lại, quả nhiên chính là Hứa Thiên Châu. Hoàng Ngạo Thiên trừng mắt nhìn y.

"Cậu làm cái quái gì ở đây?"

Hứa Thiên Châu nhìn nhìn Hoàng Ngạo Thiên, trong chốc lát liền hiện ra nét giật mình.

"Hoàng tổng?"

"TÔI HỎI EM LÀM GÌ Ở ĐÂY?"

Hắn gầm lên một cái như muốn ăn tươi nuốt sống người kia. Hắn bỗng nhíu nhíu mày rồi buông đôi tay mình ra khỏi vai Hứa Thiên Châu, sau đó xoay người đá mạnh vào cánh cửa phòng đang khép hờ. Hắn như hùm như hổ lao vào bên trong, tư thế này thật giống kẻ đi bắt gian tại giường, phải, hắn chính là đang đi bắt gian, kẻ nào dám cùng Hứa Thiên Châu qua đêm tại chỗ này, hắn thật muốn nhìn rõ mặt.

Hoàng Ngạo Thiên xông vào bên trong, trên chăn giường là một mớ hỗn độn, trên sàn còn rải rác vài chiếc bao cao su đã dùng qua, mùi xạ hương tanh tưởi nồng nặc trong không khí. Nhìn kiểu nào cũng biết vừa xảy ra một trận hoan ái kịch liệt ở đây. Hắn siết tay lại thành quyền đi thẳng vào toilet như muốn tìm kiếm thứ gì đó, lại tiến đến rèm cửa lật lật, đến tủ quần áo hắn cũng mở ra. Toàn bộ hành động bộc phát kia đều bị thu hết vào tầm mắt Hứa Thiên Châu. Từ lúc hắn vào bên trong thì y cũng đi theo sau lưng hắn.

"Anh tìm cái gì?"

Hoàng Ngạo Thiên điên tiết xoay người lại, trừng đôi mắt đầy tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống Hứa Thiên Châu.

"NÓ Ở ĐÂU?"

"Ai?"

Hoàng Ngạo Thiên như phát điên, hắn tự vò đầu mình thành một nùi rồi siết lấy đôi vai Hứa Thiên Châu làm y khẽ hít khí vì đau.

"Thằng đó đang ở đâu? Cái thằng vừa cùng em làm cái trò dơ bẩn này, nó đang ở đâu?"

"..."

Hứa Thiên Châu vẫn thản nhiên nhìn Hoàng Ngạo Thiên như muốn thách thức sự kiên nhẫn của hắn.

"Con mẹ nó, hôm nay tôi không làm em thì tôi không phải họ Hoàng nữa."

Hoàng Ngạo Thiên đẩy mạnh y vào tường rồi cắn mạnh xuống môi y một cái, trong miệng liền nhanh chóng xộc đến mùi rỉ sét, môi Hứa Thiên Châu đau đến lợi hại, y đẩy Hoàng Ngạo Thiên ra còn vung cho hắn một cái tát tai.

"Chát."

Liền sau đó Hứa Thiên Châu cũng thấy gò má mình đau rát, chính là Hoàng Ngạo Thiên cũng vừa đánh y, cái đánh này lực đạo hoàn toàn không nhỏ làm Hứa Thiên Châu lảo đảo ngã nhào xuống đất.

"Mẹ nó, em dám đánh tôi, dám trêu vào tôi còn đánh tôi? Trêu tôi tức em vui lắm phải không?"

Hoàng Ngạo Thiên vừa nói trong tức giận vừa khom xuống bế xốc người kia lên, sau đó hùm hổ đá cửa tiến ra ngoài, tiến vào thang máy rồi một đường ra bãi xe, từ đầu đến cuối đều không có thả Hứa Thiên Châu xuống, y cũng không kháng cự, cứ tùy tiện để hắn ôm. Sau khi ném y vào ghế phụ hắn liền lái xe lao đi. Trong màn đêm yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng động cơ xe lao đi vùn vụt. Hứa Thiên Châu từ đầu đến cuối đều không có hỏi hắn đi đâu, cứ ngồi yên lặng bên cạnh, đôi mắt không động nhìn ra cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua. Từng ánh đèn sáng chói lướt qua xe của họ, rọi lên gương mặt Hoàng Ngạo Thiên lúc này có bao nhiêu hung tợn.

Xe dừng lại trước cửa khách sạn Mễ Túc, Hoàng Ngạo Thiên cũng không đi vào bãi mà quăng chìa khóa cho phục vụ rồi bước xuống mở cửa, kéo tay Hứa Thiên Châu lôi xềnh xệch đi. Hắn dùng thẻ quẹt vào màn hình điều khiển, thang máy liền một lượt chạy lên tầng 61. Toàn bộ tầng 61 chỉ có một gian phòng duy nhất, thiết kế theo tiêu chuẩn tổng thống với không gian vô cùng hiện đại và tươi mát. Hắn lôi y theo mình, lại quẹt tấm thẻ, cửa liền mở toang ra, đèn vụt sáng. Sau khi hai người bỏ giày ở bậc cửa thì liền kéo người kia đi thẳng vào nhà tắm.

Nhà tắm thiết kế rất rộng, còn có một hồ ngâm nước nóng mini, có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net