CHƯƠNG 43: CHẠY TRỐN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gì. Bản thân hắn như vậy lại để Chính Kỳ thay mình cầu tình hay sao? Hắn không hề cảm thấy vui vẻ. Bất quá nhìn thấy thân ảnh Chính Kỳ ngồi cô đơn trong gió lạnh hắn càng không nỡ.

"Chính Kỳ, trở vào thôi!"

Chính Kỳ vẫn thất thần nhìn theo bóng lưng Hoàng Ngạo Thiên khuất sau hành lang, thật lâu sau mới trả lời một tiếng.

"...Được."

---------------

Hoàng Ngạo Thiên lúc này đã trở về nhà. Đó là nhà lớn chứ không phải là Mễ Túc. Từ ngày hắn tỉnh dậy, không có Chính Kỳ thì hắn cũng không còn quay lại nơi đó. Có lẽ, hắn không có cách nào nhìn vật mà không nhớ đến người.

Hoàng Ngạo Thiên ngồi một mình trong thư phòng, cũng không bật đèn. Chỉ có ánh sáng lờ mờ của bên ngoài hắt vào. Không biết đã ngồi bao lâu, chỉ là khi hắn nhìn ra bên ngoài lần nữa thì trời đã sáng. Hắn nhìn đồng hồ đã điểm 6 giờ 30, liền cầm điện thoại lên gọi cho thư ký.

"Thông cáo báo chí, hai tuần nữa tôi sẽ kết hôn cùng Tống tiểu thư."

-----------------

Hà Bắc Thiếu trong khoảng thời gian này vết thương cứ hoành hành khiến y càng lúc càng cảm thấy tệ. Lúc này, y không ngồi nữa mà thời gian nằm ở trên giường nhiều hơn. Y thời gian qua cũng không động chạm gì đến Chính Kỳ hay Hoàng Ngạo Thiên, bởi lẽ y cảm thấy lúc này cả hai người bọn họ đang dằn vặt nhau thật thú vị, cũng không nhất thiết y phải ra tay. Mấy ngày trước, cho người đi theo hù dọa Hứa Chính Kỳ, thật không ngờ y lại vì vậy mà gặp tai nạn. Tuy ngoài dự tính nhưng làm cho y cảm thấy vui vẻ trong lòng.

"Khụ... khụ."

Trong căn phòng tối tăm lại vang lên tiếng ho khan kịch liệt.

"Máu... cậu chủ, để tôi gọi bác sĩ."

Thư ký Kim cầm chiếc khăn đầy máu trong tay mà khẽ run rẩy.

"Không cần đâu, chú Kim... không cần đâu."

"Nhưng mà..."

"Ta không sao!"

Nhìn nét mặt gầy yếu tiều tụy cùng khóe miệng đầy máu tươi của Hà Bắc Thiếu mà thư ký Kim khẽ đau lòng. Đi theo y mấy chục năm, cũng nhìn y từ nhỏ lớn lên, người này tựa như đứa con của hắn. Nhìn y mấy chục năm sống trong thù hận, dày vò cả tâm hồn và thân xác mình, hiện tại thương thế đã thành ra như vậy mà cũng không muốn chạy chữa. Phải chăng y không còn muốn sống nữa? Thư ký Kim khẽ thở dài một cái rồi đi ra ngoài.

Hà Bắc Thiếu hướng ánh mắt ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ. Y che ngang miệng mình, lại một trận ho kịch liệt tràn đến. Y giương cánh tay run rẩy của mình mở hộc tủ đầu giường lấy ra một tấm hình, đó là ảnh chụp của gia đình y lúc nhỏ. Có ba, có mẹ, có em trai của y. Bỗng khóe miệng y khẽ run run.

"Các người... có tha thứ cho ta không?"

Nước mắt một giọt lăn dài xuống khóe môi, hòa cùng máu tươi rơi xuống cổ áo sơ mi trắng tựa như cánh hồng mai nở rộ trong tuyết lạnh.

--------------

Lúc này, Chính Kỳ đang ngẩn người ngồi trong văn phòng Giang thị. Đã suốt một tuần nay, y mỗi đêm chỉ ngủ có vài tiếng. Giang Thần Phong sau khi được bảo lãnh thì lần nữa lại bị triệu đến cục cảnh sát. Hiện tại cũng đã ba ngày rồi hắn chưa được thả ra. Chính Kỳ trong thời gian này liên tục bán ra tài sản cùng dự án của Giang thị để bù đắp cho những khoản lỗ bất ngờ phát sinh. Những lúc khó khăn nhất thì nội bộ của Giang thị lại mâu thuẫn, người tháo chạy, kẻ tranh thủ bán đi cổ phần trong tay mình. Hiện tại vô cùng nháo loạn. Giang Hạo Minh ở Mỹ vẫn chưa biết tin này, vì hắn đang chạy chữa bệnh tim. Chính Kỳ cũng giấu kín thông tin với hắn.

Y đã chuẩn bị cho tình trạng xấu nhất, Giang thị ở đất nước này bị hủy thì bọn họ sẽ trở về công ty mẹ ở Mỹ. Dù gì chi nhánh Giang thị ở đất nước này cũng không chiếm thị phần quá lớn, cho nên có lẽ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến tập đoàn Giang thị ở Mỹ quốc. Chỉ có điều sẽ ảnh hưởng đến quyền thừa kế cùng uy tín của Giang Thần Phong. Nhưng mà nếu tình huống xấu nhất xảy đến thì bắt buộc Giang Thần Phong phải trở về Mỹ.

Chỉ là hắn có thể đi hay không? Đó mới là việc chính yếu. Nếu lần này trở về hắn có thể đi thì lập tức bọn họ sẽ rời đi. Đợi xử lý xong vụ án của Hà Bắc Thiếu sẽ trở lại C thị. Bởi lẽ, hiện tại ở lại đây quá nguy hiểm.

Chính Kỳ đang đau đầu với những con số thì điện thoại gọi đến. Thấy số lạ y khẽ nhíu mày.

"Chính Kỳ!"

"...Thần Phong?"

"Em chuẩn bị đi, chúng ta lập tức trở về Mỹ!"

Chính Kỳ nhíu mày thành hàng, ánh mắt vô thức nhìn ra cửa sổ.

"Đi ngay sao?"

"Phải, người của tôi ở cục cảnh sát khó khăn lắm mới đưa tôi được ra ngoài. Chúng ta lập tức rời đi. Chứng cứ càng lúc càng bất bợi, thêm vài ngày nữa e là sẽ bị bắt tạm giam đến ngày xét xử. Cũng sẽ không còn cơ hội thoát nữa!"

"Nhưng... đi máy bay, chỉ sợ chưa kịp rời khỏi đã bị bắt..."

"Chúng ta sẽ đi bằng tàu. Bạn của tôi đã thu xếp rồi. Em không cần mang theo bất kỳ thứ gì. Tôi nhắn cho em địa chỉ, tôi ra đó chờ em!"

"Hạo Tuyết, còn Hạo Tuyết?"

"Sức khỏe nó quá yếu, không thể đi tàu đường dài được. Ngày mai sẽ cùng với bác sĩ riêng bay về sau."

Chính Kỳ bóp trán mình một cái, y lúc này cảm giác xung quanh chính là thập diện mai phục, càng không biết tính sao.

"Công việc ở đây thì sao? Hay là... anh đi trước, tôi thu xếp xong sẽ về bên đó."

"Em nên nhớ người Hà Bắc Thiếu muốn đối phó chính là em. Em ở lại đây, hắn nhất định lấy mạng em. Giang thị ở đây tôi bỏ. Em còn tiếc tiền cho tôi hay sao?"

"..."

"Đi nhanh!"

"...Được."

Ngắt xong điện thoại, Chính Kỳ thất thần hồi lâu rồi cũng nhanh chóng tắt máy tính và thu dọn. Trên bàn của y vẫn còn tờ báo đăng thông tin ngày mai sẽ là đám cưới của Hoàng Ngạo Thiên và Tống Linh. Y nhìn nhìn nó một lúc rồi rũ mi.

Để tránh mọi người nghi ngờ, Chính Kỳ chỉ lấy áo khoác rồi nhanh chóng rời đi. Lúc này, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, từng đợt từng đợt lạnh lẽo trút xuống C thị. Xe trên đường tốc độ di chuyển rất chậm. Chính Kỳ đang ngồi thì nhìn thấy một chiếc xe cứ bám theo mình từ nãy đến giờ. Y nhíu mày khẽ siết tay nắm chặt vạt áo, bất an chồng chất bất an.

"Bác tài, chạy nhanh một chút!"

----HẾT CHƯƠNG----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net