CHƯƠNG 43: CHẠY TRỐN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Kỳ gọi khàn cả giọng nhưng Tống Huy vẫn không hề nhúc nhích. Y giương đôi mắt hoảng sợ nhìn ra bên ngoài. Lửa đỏ bao trùm cả xe cùng tiếng nổ vang lên. Chính Kỳ cảm thấy thân thể mình dường như đang bị lửa đỏ nung lấy, y hét lên một tiếng.

"A!!!!!!!!!!!!!!"

"Chính Kỳ, tỉnh dậy, Chính Kỳ!"

Chính Kỳ từ trong mộng mị tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là Giang Thần Phong. Y nhíu nhíu mày nhìn ra xung quanh, là phòng bệnh viện. Xem ra y vẫn chưa chết.

"...Tống Huy..."

"Hắn đang trong phòng phẫu thuật. Em có thấy khó chịu chỗ nào không? Tôi gọi bác sĩ!"

"Đừng... tôi không sao. Dẫn tôi... dẫn tôi đi nhìn Tống Huy một chút."

Chính Kỳ vừa nói vừa níu kéo cánh tay Giang Thần Phong, ánh mắt yếu ớt còn mang chút thỉnh cầu.

"Em hiện tại đang bị thương, đến đó cũng có thể làm được gì?"

Chính Kỳ lúc này mới nhìn lại mình, chân trái quấn đầy băng gạc, xem ra bị thương cũng không hề nhẹ. Y bỗng nhíu nhíu mày. Hình ảnh Tống Huy một thân đầy máu tươi ôm lấy mình, y vẫn còn nhớ rất rõ. Nếu như hắn có chuyện gì, thì có lẽ cả cuộc đời còn lại y cũng không bao giờ tha thứ cho chính mình. Y nhiều năm nay vì oán thù đã liên lụy đến hắn nhiều như vậy.

"Em muốn làm gì?"

Giang Thần Phong nhìn thấy Chính Kỳ chống tay lồm cồm bò dậy liền chặn ngang vai y.

"Thần Phong... nếu người nằm ở đó là tôi, anh có thể nào không đi xem được không? Tôi muốn đến đó, tôi chỉ ở bên ngoài chờ hắn, cũng không làm bất kỳ điều gì. Anh dẫn tôi đi có được không?"

Chính Kỳ vừa nói vừa nắm chặt lấy cánh tay Giang Thần Phong, hắn nhíu mày một chút cuối cùng vẫn nắm lấy eo y dìu xuống giường.

"Chậm chậm thôi!"

Phòng Chính Kỳ nằm cách phòng phẫu thuật cũng không xa, khi bọn họ đến nơi thì bên trong còn sáng đèn. Ca phẫu thuật vẫn chưa hoàn tất. Chính Kỳ thất thần ngồi xuống ghế, mắt vẫn không phút giây nào rời khỏi cánh cửa kia. Thời gian chầm chậm trôi qua, Chính Kỳ bất an chồng chất bất an. Những hình ảnh về Tống Huy liên tục ập đến, làm y không thể nào kiềm chế được cảm xúc. Nếu như hắn chết thì y biết phải làm sao đây?

Chính Kỳ úp mặt vào lòng bàn tay mình, vô thức bật ra tiếng nức nở. Nước mắt từ bàn tay chảy xuống quần y một mảnh ướt sũng. Giang Thần Phong nhìn thấy liền kéo lấy tay y, khàn khàn giọng.

"Chính Kỳ."

Chính Kỳ vẫn giữ chặt bàn tay trên mặt mình, vừa nói vừa thổn thức, miệng y mếu lại tựa như một đứa trẻ làm điều sai.

"Tại tôi, tất cả là tại tôi. Nếu tôi không lôi kéo cậu ấy vào chuyện này, cậu ấy cũng sẽ không sao cả. Tất cả là tại tôi!"

Giang Thần Phong nghe xong thì cũng đỏ mắt, hắn kéo lấy vai y khẽ ôm vào ngực.

"Chính Kỳ, là Tống Huy tình nguyện bảo vệ cho em. Em đừng tự trách mình!"

Giang Thần Phong tối đêm qua đang cùng Tô Kỳ bàn về vụ án thì có điện thoại gọi đến, hắn được người ta báo là Chính Kỳ gặp tai nạn trên đường. Người đưa y vào bệnh viện kể lại, khi đó xe bọn họ lật úp, xăng chảy ra rất nhiều và dường như sắp nổ. Người qua đường nhìn thấy liền lập tức chạy qua kéo Chính Kỳ cùng Tống Huy ra ngoài. Vừa thoát ra thì xe cũng nổ tung. Cả thân của Tống Huy và Chính Kỳ đều là máu tươi. Tống Huy bị chấn thương rất nặng. Mảnh vỡ thủy tinh cắm sâu vào lưng hắn, cả đầu cũng bị thương không hề nhẹ. Khi đó, Giang Thần Phong lập tức chạy đến bệnh viện. Hắn đã thực sự rất sợ hãi, sợ là Chính Kỳ cứ như vậy mà chết đi.

Chính Kỳ lúc này vẫn gục đầu trong lồng ngực Giang Thần Phong mà khóc thảm. Bờ vai không ngừng run rẩy. Tiếng khóc của y trong hành lang bệnh viện vắng vẻ càng thêm não ruột thê lương. Đang lúc đó thì Tống Linh cùng gia đình nàng cũng tất tả chạy vào. Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Giang Thần Phong ngẩng đầu lên.

"Chính Kỳ... em trai tôi... em trai tôi bị làm sao?"

Tống Linh vừa nói vừa không ngừng chảy nước mắt. Nàng khi nghe tin Tống Huy bị thương thì dường như kinh sợ không ít. Lập tức cùng cha mẹ nửa đêm chạy đến đây. Trên đường đi, nàng đã liên lạc với người ở hiện trường, thì biết là Tống Huy đi cùng xe với Chính Kỳ, còn là vì che chắn cho y mới bị thương nặng. Khi đó, nàng cũng không rõ tư vị trong lòng là gì. Nếu như em trai nàng có chuyện, nàng hẳn sẽ căm thù Hứa Chính Kỳ cả đời. Dù hiện tại đối với y nàng cũng đã vô cùng chán ghét, bởi lẽ dù nàng có cố gắng cỡ nào thì trong trái tim Hoàng Ngạo Thiên cũng vẫn chứa đầy hình bóng của người kia. Những lúc hai người ở bên nhau, nàng thường xuyên thấy hắn thất thần, trong vô thức thỉnh thoảng còn gọi nàng bằng hai tiếng Chính Kỳ. Đôi khi, nàng thấy hắn dường như nhìn xuyên qua nàng để tìm kiếm hình bóng của người khác. Tống Linh sớm đã quên hết những ân tình khi xưa giữa nàng cùng Chính Kỳ, giờ đây trong lòng nàng chỉ còn hờn ghen và chán ghét.

"Cô là chị gái của Tống Huy?"

Tống Linh gật đầu một cái.

"Cậu ấy đang trong phòng phẫu thuật. Đã gần bốn tiếng, chắc có lẽ sắp xong rồi!"

Tống Linh cũng không để ý đến Giang Thần Phong, chỉ chằm chằm giương đôi mắt đầy tơ máu đỏ nhìn Chính Kỳ đang ủ rũ trong lòng người đàn ông nọ.

"Chính Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao... vì sao em trai tôi lại bị thương? Vì sao nó lại đi cùng cậu?"

Chính Kỳ lúc này từ trong lồng ngực Giang Thần Phong mới ngẩng đầu lên. Gương mặt y sưng húp, chỗ xanh chỗ tím. Khóe môi cũng bị cứa rách bầm dập. Y giương đôi mắt mờ mịt đầy nước nhìn Tống Linh. Lúc này y có thể nói gì đây? Nói là Tống Huy vì cứu mình mà bị thương hay sao? Nói là hai người bọn họ đang trốn chạy khỏi truy sát mà bị tai nạn? Y không biết, lúc này y không biết phải trả lời thế nào cả.

Tống Linh cánh tay run rẩy nắm lấy vai Chính Kỳ siết mạnh, gương mặt nàng cũng đã đẫm lệ, nét hốt hoảng của nàng cùng ba mẹ Tống Huy khiến Chính Kỳ càng trở nên thương tâm. Bất giác khóe môi y run run mấp máy.

"Mình xin lỗi... Linh Linh... mình xin lỗi!"

Y vừa nói vừa mếu máo, lúc này vô tình đưa mắt qua thì nhìn thấy Hoàng Ngạo Thiên, hóa ra hắn đã đi vào cùng lúc với gia đình Tống Linh, chỉ là từ nãy đến giờ vẫn đứng phía sau lưng họ yên lặng âm trầm nhìn y. Chính Kỳ rất nhanh rũ mắt xuống, cũng không nhìn hắn mà tiếp tục gục đầu vào ngực Giang Thần Phong, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Đừng khóc, ngoan, đừng khóc! Cậu ấy sẽ không sao."

Giang Thần Phong ôm y, cánh tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Chính Kỳ trấn an. Tống Linh cũng ôm lấy mẹ mình an ủi, không khí bên ngoài phút chốc trở nên im lìm. Hoàng Ngạo Thiên đứng tựa lưng vào tường, hai tay bỏ trong túi quần nhìn Chính Kỳ đến thất thần. Người yêu của hắn, người thân nhất của hắn, lẽ ra lúc này người mà y nên tựa vào chính là hắn mới phải. Nhưng mà không có, kẻ đó lại là Giang Thần Phong. Khi hắn nghe tin y bị tai nạn, lập tức đang dự tiệc chiêu đãi với một tiểu minh tinh mà điên cuồng chạy đến đây, ngay cả áo khoác cũng không mặc.

Cả tháng nay dù trên mặt danh nghĩa, Tống Linh là vị hôn thê của Hoàng Ngạo Thiên, nhưng mà không giống khi xưa chơi kín đáo, hiện tại hắn bung xõa, hết cặp mỹ nhân này đến minh tinh nọ. Kể cả nam nữ đều qua lại không chừa bất kỳ ai. Nhưng báo chí cũng không dám có bất kỳ động thái nào chê trách hay phê bình hắn, có lẽ họ sợ người đàn ông này. Kể cả Tống Linh hay gia đình của nàng đều không có phàn nàn gì, bởi vì họ biết, Hoàng Ngạo Thiên tuyệt nhiên không thể là đối tượng tiếp nhận phàn nàn từ phía họ. Coi như đây là cái giá mà bọn họ phải trả khi bước chân vào hào môn thế gia đi.

Khi Hoàng Ngạo Thiên đến tình cờ gặp cả nhà Tống Linh cũng đang tất tả chạy vào. Cho nên người ngoài đều nghĩ bọn họ đi cùng nhau đến thăm Tống Huy. Nhưng mà chỉ có bản thân hắn biết, Tống Huy với hắn bất quá chỉ là cái gai trong mắt, mấy tháng trước hắn còn nhìn thấy y ôm Hứa Chính Kỳ, sớm đã chướng mắt từ lâu. Hắn điên cuồng chạy đến đây cũng chỉ có một lý do duy nhất, chính là muốn nhìn thấy người mà hắn yêu.

Nhưng mà, khi Hoàng Ngạo Thiên đến nơi thì lại nhìn thấy Chính Kỳ gầy yếu thương tật vùi đầu vào ngực Giang Thần Phong. Cảm giác của hắn lúc này là gì, chính là vừa đau lòng vừa tức giận. Nhìn thấy mặt y sưng tấy, đầy vết thương. Dưới chân cũng bị quấn dày băng gạc, còn ngồi đó khóc thảm như vậy. Nhưng hắn có thể làm gì? Chạy đến đoạt người hay sao? Hắn dù muốn cũng không thể làm được, bởi lẽ hắn cùng y đã nói lời chia tay. Hiện tại, bọn họ chỉ là kẻ từng chung chăn gối, hoặc nói thân thiết hơn thì chính là anh em.

Không khí đang im ắng, bỗng phòng phẫu thuật tắt đèn, cánh cửa mở, Tống Huy nằm trên giường được đẩy ra. Trên mũi vẫn để mặt nạ oxy. Tống Linh cùng gia đình nàng đồng loạt đứng lên chạy về phía xe đẩy.

"Bác sĩ, em trai tôi sao rồi?"

"Tạm thời đã qua nguy hiểm, nhưng chấn thương vùng xương sống khá nặng, e là sau này đi lại có chút ảnh hưởng."

Lời này của bác sĩ vừa nói ra thì tất cả mọi người đều thất thần, không khí yên ắng bao trùm, chỉ nghe tiếng máy hỗ trợ bệnh nhân vang lên từng tiếng bíp bíp.

"Cô là người nhà của bệnh nhân?"

"Dạ phải."

"Vậy theo chúng tôi làm một ít thủ tục."

"Dạ."

Tống Linh đi theo bác sĩ, ba mẹ Tống Huy thì theo xe đẩy Tống Huy về phòng hồi sức. Chỉ còn Chính Kỳ đứng thất thần nhìn theo bọn họ. Môi y mấp máy khẽ gọi một tiếng.

"Huy..."

Y không có cách nào đi theo Tống Huy, càng không có cách để đối diện cùng với gia đình họ Tống. Tổn thương mà y đã gây cho hắn không thể nào bồi đắp lại được. Chân Chính Kỳ hư nhuyễn, thân thể hơi lảo đảo, Giang Thần Phong liền giữ chặt lấy vai y.

"Trở về phòng thôi, em ngồi ở đây cũng lâu rồi."

Nói xong, hắn dìu y đi một đoạn, đến hành lang Chính Kỳ ngừng lại nói một câu.

"Tôi muốn ở đây một lúc, anh đi đi!"

"Tôi ở đây với em."

"Tôi muốn yên tĩnh một chút, xin anh!"

Giang Thần Phong chần chừ giây lát rồi đỡ Chính Kỳ ngồi xuống ghế.

"Vậy tôi đi tìm nước uống, lát nữa quay lại đón em."

Chính Kỳ không trả lời, chỉ thất thần phóng ánh mắt ra ngoài kia. Màn đêm sâu thẳm, xa thật xa có ánh đèn neon phả xuống khuôn viên đầy cây cối một mảnh vàng nhạt. Buổi tối hôm nay khi đi trên đường tuyết vẫn còn rơi, nhưng hiện tại đều biến mất không một vết tích, chỉ để lại cảm giác lạnh lẽo cùng buồn bã trong không gian tĩnh mịch.

"Còn đau không?"

Chính Kỳ hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoàng Ngạo Thiên. Cũng không biết hắn đã đến đây từ lúc nào, nhưng mà lúc này hắn thản nhiên ngồi xuống bên cạnh y, đưa mắt ra xa vào màn đêm bất tận. Chính Kỳ nhìn hắn khẽ chớp mắt vài cái rồi cũng hướng mắt ra ngoài. Thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vang lên rỉ rả. Thật lâu sau, y bỗng nhiên cất giọng, rất nhỏ nhưng đủ để Hoàng Ngạo Thiên nghe thấy.

"Đau..."

Hoàng Ngạo Thiên bỗng thở dài một cái, vươn tay từ từ chạm vào bàn tay Chính Kỳ đang đặt trên đùi rồi vuốt nhẹ. Bàn tay hắn rất lớn lại ấm áp khiến Chính Kỳ không kiềm lòng được, từ từ ngửa lòng bàn tay mình rồi nắm lấy tay hắn. Hắn hơi sững sờ một chút nhưng cũng nắm chặt tay y, còn siết nhẹ. Y cảm thấy lúc này cả tâm cả thân đều mệt mỏi, khẽ tựa đầu vào vai hắn. Hắn cũng vòng tay qua ôm lấy vai y.

Bờ vai Chính Kỳ gầy quá, mới chỉ trong mấy tháng đã gầy đến mức này. Hoàng Ngạo Thiên nhớ đến cách đây gần ba tháng khi bọn họ còn ở bên nhau, còn tính chuyện tương lai lâu dài, vậy mà chớp mắt một cái vật đổi sao dời. Mẹ hắn chết, hắn cùng y cũng không thể đối diện cùng nhau. Khi mà hắn quyết định sẽ tha thứ cho y thì y lại là người buông tay trước. Để hắn những ngày qua sống trong chật vật, không biết cuối cùng mình nên làm cái gì mới đúng.

"Tuyết ngừng rơi rồi."

Trong đêm khuya tĩnh mịch, giọng nói Chính Kỳ êm đềm tựa tiếng ru, khiến lòng Hoàng Ngạo Thiên khẽ run lên. Phải rồi, hắn rất nhớ, nhớ những ngày hai người cùng ôm nhau ngắm cảnh đêm hùng vĩ. Ước gì thời gian quay ngược lại.

Chính Kỳ vừa nói vừa trân mắt nhìn ra ngoài kia. Hoàng Ngạo Thiên cũng ngã đầu sang, áp má vào mái tóc bồng bềnh của y khàn khàn giọng.

"Ừ."

Hai người im lặng dựa vào nhau như vậy, lát sau Chính Kỳ lại cất giọng. Âm thanh rất nhỏ, tựa như tiếng tình nhân thủ thỉ cùng nhau.

"Tống Huy... đã ở bên cạnh em rất nhiều năm. Thời gian em chỉ có một mình bên Mỹ, mất hết niềm tin vào cuộc sống, thì cậu ấy đã ở bên cạnh chăm sóc cho em."

Hồi ức đoạn thời gian đau thương phút chốc quay về, nơi đó y chỉ có Tống Huy, hai người nương tựa vào nhau. Chính Kỳ vừa nói, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên một chút, tựa như đang mỉm cười.

"Cậu ấy... giống như vị thần hộ mệnh của em... lúc nào cũng mạnh mẽ, lúc nào cũng che chở cho em. Khi em bị người ta ức hiếp, cậu ấy luôn là người đứng ra ôm lấy em. Lúc em khổ tâm nhất, cậu ấy xuất hiện an ủi em. Lúc em nói muốn trả thù, cậu ấy liền trở về nước giúp em đối phó cùng kẻ thù. Không có cậu ấy, em không làm được gì cả... không có cậu ấy... thì bây giờ có lẽ em đã chết!"

Chính Kỳ khẽ ngừng lại, một cơn gió xộc đến làm y khẽ rụt đầu. Hoàng Ngạo Thiên liền vuốt nhẹ bờ vai y, má cũng áp sát vào mái tóc y cọ cọ.

"Lần trước vì em mà cậu ấy bị Hà Bắc Thiếu bắt đi, tra tấn tưởng đã chết rồi. Lần này lại vì em mà bị thương nặng đến như vậy. Khi em nhìn thấy những mảnh vỡ thủy tinh văng đến, lúc đầu óc em trống rỗng thì cậu ấy ôm lấy em... Đáng lẽ, người nằm trong đó bây giờ nên là em mới phải! Khi nãy bác sĩ nói sợ là sau này cậu ấy đi lại sẽ có chút ảnh hưởng... cậu ấy còn trẻ như vậy, còn chưa có đối tượng hẹn hò. Anh nói... anh nói nếu cậu ấy không thể đi đứng bình thường... vậy, vậy cậu ấy phải làm sao?"

Chính Kỳ vừa nói bỗng miệng bật ra một tiếng nấc. Cả cơ thể y không ngừng run rẩy, nước mắt không khống chế được lại lăn xuống. Hoàng Ngạo Thiên cũng thở dài, hắn xoa xoa bàn tay Chính Kỳ, khẽ hôn một cái lên tóc y.

"Bác sĩ cũng không khẳng định, y học bây giờ phát triển, cậu ấy nhất định không sao... Chính Kỳ, ngoan, đừng khóc."

Chính Kỳ vẫn không ngừng thổn thức, y vùi đầu vào lồng ngực Hoàng Ngạo Thiên, nước mắt tuôn xối xả trên gò mà tiều tụy. Hoàng Ngạo Thiên ôm cả người y trong lòng, nơi tim hắn là một mảnh đau xót.

"Cả cuộc đời này em mắc nợ cậu ấy... có trả đến kiếp sau cũng không hết."

Hoàng Ngạo Thiên hôn hôn y, khàn khàn giọng.

"Không có... là cậu ấy tự nguyện, em đừng tự trách mình!"

Bất giác y ngẩng đầu lên, giương đôi mắt hoảng loạn thảng thốt đẫm hơi sương mà nhìn hắn.

"Có phải vì em xuất hiện trên cuộc đời này nên cậu ấy mới khổ sở như vậy không? Có phải vì ở bên cạnh em nên cậu ấy mới nhiều lần chuốc lấy tổn thương?"

Hoàng Ngạo Thiên vẫn không nói gì, nhưng bàn tay đặt trên vai y càng siết chặt. Chính Kỳ nhớ đến trước đây Hoàng Ngạo Thiên cũng thay y bị người ta chém suýt nữa mất mạng, sau đó tưởng rằng cả đời phải sống trong cảnh khờ khạo. Giang Thần Phong vì cứu y mà bị Hà Bắc Thiếu hãm hại, sự nghiệp đối diện với nguy cơ sụp đổ, bản thân còn có khả năng lâm vào tù tội. Còn Tống Huy, có thể cả đời hắn cũng không thể đi lại bình thường được nữa. Chính Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm.

"Em đã liên lụy quá nhiều người... ai liên quan đến em đều gặp kết quả không tốt. Tống Huy, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, em không biết mình sẽ thế nào nữa..."

Hoàng Ngạo Thiên vươn ngón tay lên vuốt nhẹ má Chính Kỳ, môi cũng tiến đến khẽ khàng hôn lên trán y một cái.

"Hắn đã ổn rồi, không phải sao?"

Chính Kỳ cảm thấy thần trí của mình trở nên rối loạn, y không biết mình nên làm cái gì nữa. Hà Bắc Thiếu hắn điên rồi, giờ này giống như con chó điên mà cắn người lung tung. Nếu như Hà Bắc Nhu không kịp khởi kiện hắn, mà để hắn đã gây ra bất lợi cho ai nữa thì y phải làm gì? Chính Kỳ nhìn nhìn Hoàng Ngạo Thiên một cái, nếu như hắn vài ngày nữa cũng vì mình mà chết thì y phải làm sao? Y không biết, thực sự không biết. Lúc này y vô cùng sợ hãi. Cánh tay ôm lấy lưng Hoàng Ngạo Thiên siết chặt. Đầu vùi trong lồng ngực hắn nỉ non.

"Những người ở bên cạnh em đều có kết cục không tốt. Ngạo Thiên... em sợ... thật sự rất sợ."

Hoàng Ngạo Thiên cũng ôm y càng chặt. Hơi thở nồng nàn quấn quýt lấy nhau. Bỗng dưng, Chính Kỳ nói một câu khiến hắn sửng người.

"Ngạo Thiên, anh có thể tha cho Giang thị một lần hay không?"

Hoàng Ngạo Thiên nghe câu nói này, bàn tay đang vuốt ve gò má Chính Kỳ cũng khựng lại, chân mày hắn nhíu thành hàng.

"Thần Phong tuyệt đối không có làm những việc đê tiện như vậy... nhưng chứng cứ đều bất lợi cho anh ấy. Lần này anh khởi kiện... Thần Phong hẳn sẽ ngồi tù."

Hoàng Ngạo Thiên nhíu mày càng lúc càng chặt. Hắn không rõ tư vị trong lòng lúc này. Vì cái gì đang trong phút giây bọn họ bên nhau, khó khăn lắm y cùng hắn mới có thể ngồi một chỗ mà nói ra điều lo lắng trong lòng như vậy, thì Chính Kỳ lại nhắc đến Giang Thần Phong? Kẻ đó đối với y thực sự quan trọng đến nỗi lúc đau đớn thương tật thế này mà y vẫn có thể đối với hắn cầu tình cho Giang Thần Phong hay sao? Bỗng, hình ảnh hai người bọn họ ôm nhau mấy ngày trước lại xuất hiện ám ảnh lý trí Hoàng Ngạo Thiên. Hắn vô thức khép mắt, cắn răng một cái nhưng vẫn không nói gì.

"Giang thị giá cổ phiếu chạm đáy, cổ đông khủng hoảng, nội bộ hỗn loạn. Các công trình khác đều hoãn thi công. Bên xây dựng mấy ngày nay đều ngừng duyệt những công trình mới... Giang thị khủng hoảng lớn rồi. Nếu như... Thần Phong còn ngồi tù, chỉ sợ là Giang thị sẽ sụp mất!"

Lúc này, Hoàng Ngạo Thiên mới âm trầm mở mắt ra, từ lúc nào vòng tay cũng không còn ôm Chính Kỳ nữa.

"Em cầu tình thay hắn?"

"Gia đình anh ấy có ơn với em. Ba anh ấy đã cưu mang em suốt mười năm qua!"

Hoàng Ngạo Thiên không để ý đến lời nói của Chính Kỳ, hắn chỉ nhớ mấy ngày trước Giang Thần Phong nói là sắp cùng Chính Kỳ về Mỹ kết hôn.

"Em sắp kết hôn cùng hắn?"

Chính Kỳ nghe xong cũng không trả lời, y chỉ khẽ rũ mi mắt. Nãy giờ y đã quên mất hiện thực của chính mình, quên mất bản thân vì cái gì mới chia tay Hoàng Ngạo Thiên, quên mất rằng hắn cũng đã sắp kết hôn. Y cảm thấy cổ họng mình dường như bị ai đó bóp chặt, cũng không thể nói ra được những ủy khuất trong lòng.

"Vậy thì không được. Tôi muốn hắn phải ngồi tù!"

Hoàng Ngạo Thiên buông lời cay nghiệt, hắn vừa nói vừa nheo mắt lại. Chính Kỳ khẽ ngẩng mặt lên nhìn hắn.

"Giang Thần Phong đã ngông cuồng nhiều năm nay, cũng đến lúc hắn nên nếm chút mùi vị của thất bại!"

Hoàng Ngạo Thiên nói xong thì đứng dậy lại đặt tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống. Chính Kỳ khẽ nắm lấy khuỷu tay hắn lay nhẹ.

"Anh biết là có người hãm hại anh ấy, anh ấy cuộc sống không hề thiếu thốn bất kỳ thứ gì, không có lý do nào để làm những chuyện đó."

Hoàng Ngạo Thiên gằn giọng, trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Chính Kỳ.

"Tôi chỉ tin vào bằng chứng. Tôi cũng không phải là bạn của hắn, nên tuyệt đối không hiểu hắn. Còn nữa, em vì hắn mà cầu tình thì sớm đã biết sẽ không có kết quả tốt. Tôi cũng không phải kẻ tiểu nhân, nhưng nếu ai đó đoạt lấy thứ gì đó của tôi thì nhất định khó sống yên thân. Trách là bản thân hắn xui xẻo đi."

Hoàng Ngạo Thiên nắm lấy bàn tay Chính Kỳ gỡ ra khỏi cánh tay mình.

"Em sắp kết hôn cùng hắn chứ gì? Được, vậy thì cứ làm theo những gì em muốn đi. Tôi cũng sắp kết hôn, khi đó mời em đến dự."

Dứt lời, Hoàng Ngạo Thiên xoay người thẳng tắp bước đi. Gió lạnh một mảng hắt vào mái tóc hắn bồng bềnh. Chính Kỳ nhìn theo chỉ khẽ rũ mi. Xem ra, không thể vãn hồi được nữa, có phải chăng y đã tính sai? Y quyết định rời xa Hoàng Ngạo Thiên có phải là sai lầm rồi hay không? Nhưng mà, rời xa hắn để hắn sau này có được cuộc sống tử tế. Cùng chung chăn gối với kẻ đã hại chết mẹ mình thì chắc chắn hắn cả đời tâm tư cũng không có cách nào thoải mái được. Hơn nữa, y càng không thể liên lụy đến hắn. Hà Bắc Thiếu còn chưa diệt được, y không thể làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai nữa. Hoàng Ngạo Thiên, Giang Thần Phong hay Tống Huy, y đều không muốn làm khổ bọn họ. Cuộc đời này có lẽ đã sắp đặt y phải sống cô độc cả đời.

Giang Thần Phong từ nãy giờ đã đứng ở một góc lắng nghe hết, hắn lúc này không rõ tư vị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net