Biến cố gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói "giàu con út , khó con út " nhưng bố tôi thì lại chả phải con út trong gia đình, ông bà vẫn quyết định ở cùng bố tôi. Năm tôi được thì ông mất, một năm sau bà tôi bị tai biến liệt nửa người trong suốt mười năm. Gia đình tôi có tất cả sáu người: bốn người nhà tôi, bà và bác tôi. Vì một tai nạn lao động mà bác bị tác động đến thần kinh, nhưng bác chỉ bị nhẹ thôi không có nặng như kiểu nói năng lung tung đập phá nọ kia. Bà với bác ở dưới tầng một còn bốn người nhà tôi thì cùng nhau ở trong một căn phòng trên tầng hai. Tôi vẫn nhớ mỗi lần tôi ngồi chơi với bác bác lại kể cho tôi nghe về những câu chuyện ngày xưa, từ những năm 1954 ,1975.. mà như bác nói thì năm đó tôi vẫn còn ở Pari chưa về nước. Nghỉ hè mỗi khi rảnh là tôi lại rủ bác lên chơi tá lả, chỉ cần gọi một cái là bác sẵn sàng ngay. Hàng ngày bác sửa xe đạp để kiếm bữa ăn, bao thuốc , cũng cí khi bác cùng ăn với gia đình tôi. Những bữa bác không ăn cùng gia đình tôi bác chỉ ăn gói mì hay tí bún về tự nấu ăn. Càng thương bác bao nhiêu tôi càng giận anh họ tôi- con trai bác bấy nhiêu. Anh trưởng thành lập gia đình, bố mẹ tôi cùng các cô chú vẫn thường bảo anh đón bác về nhà cho đỡ khổ. Khi đã có tuổi thì cái mà người ta muốn đơn giản là được bên con cháu. Nhưng lần nào cũng vậy anh luôn lấy lý do rằng ngại mẹ, trong khi mẹ anh ấy còn đang ở nước ngoài với ai kia. Ngày hai bác ly hôn bác tôi chỉ cầm theo chiếc va li cùng cái quạt cũ xì về xin ở cùng ông bà và gia đình tôi. Nhà riêng của bác bị bán lúc nào chính bác cũng không biết nữa.
Bà tôi mất được hai năm thì bác tôi cũng mất. Ngày đưa bác, anh tôi ( con trai bác) ngồi thần ra trước di ảnh của bác, phải chăng anh đang hối hận ??? Tại thời điểm đó dù có hối hận bao nhiêu thì tất cả cũng chỉ là vô nghĩa...
2015 đây chắc chắn là năm mà tôi khó quên nhất. Năm con dê nên một đứa cầm tinh hợi như tôi là xông đất hợp nhất. Đây cũng là năm đầu tiên mà cả hai anh em tôi vừa mừng tuổi  bố vừa chúc bố luôn mạnh khỏe cùng một lúc. Ấy vậy mà mới mùng mười tết bố tôi đã phải nhập viện do tai biến. Cảm xúc của tôi lúc đó chỉ có thể diễn tả bởi hai từ: trống rỗng. Lúc đưa bố vào viện tôi không hoảng, không sợ, hoàn toàn không có chút cảm giác gì chỉ đến khi bác sĩ nói " hãy chuẩn bị tinh thần " thì những giọt nước mắt trực chờ nãy giờ mới thi nhau ào ra. Có lẽ lúc đó tôi đã quá sợ đến nỗi không cảm thấy gì? Quãng thời gian trong bệnh viện thực sự mệt mỏi với cả gia đình tôi. Ngoài việc bị liệt nửa người trái bố còn luôn sinh ra ảo giác do nghiện rượu gây ra. Bố thậm chí còn không biết rằng mình bị liệt, luôn đòi đi đòi về. Mãi mấy ngày sau khi tinh thần ổn định hơn bố mới biết là mình bị liệt. " Tay này bây giờ không cử động được nữa rồi " đó là câu nói khi bố nhận ra tay trái của mình đã không thể cử động được nữa.

Đã năm tháng kể từ ngày ra viện tinh thần của bố đã ổn định hơn trước nhưng bố lúc này thực sự không khác gì một đứa trẻ. Quả đúng là " một lần già bằng hai lần trẻ con ". Với tôi bố bây giờ không chỉ là bố mà còn là một " đứa trẻ " luôn cần người bên cạnh. Ở nhà bố luôn gọi tôi là ba lúa , mẹ thì là hai khoai, còn anh tôi là cả ngô. Khi ở nhà tôi cũng biến chính,mình thành một đứa trẻ. Lúc nào cũng nhảy nhót, nhõng nhẽo mẹ, trêu đùa với bố, cái tôi muốn nhận được đơn giản chỉ là nụ cười của bố mẹ. Một đứa ăn bám như tôi dù chưa thể giúp về kinh tế thì ít ra cũng giúp cho tinh thần họ được thoải mái. Kì thật tôi đôi khi tôi thấy thích bố tôi bây giờ hơn. Ngày trước bố khô khan lắm, dù quan tâm anh em tôi thế nào cũng chẳng bao giờ nói với chúng tôi một cách nhẹ nhàng, ngọt ngào, làm tôi rất ngại khi nói chuyện cùng bố. Bây giờ thì tôi không chỉ có thể thoái mái trò chuyện mà còn trêu đùa cùng bố. Nhưng tôi vẫn chả thể nói ra ba từ : con yêu bố.
Thương bố là vậy nhưng không ít lần tôi giận bố. Bố tôi vốn là một người bảo thủ và cố chấp vô cùng. Dù biết mình huyết áp cao nhưng bố vẫn uống rượu và chả chịu uống thuốc. Thỉnh thoảng bố lại hỏi tôi " sao mà khổ thế không biết "... Thật sự thì không biết là đến bao giờ bố mới có thể đi lại được nhưng cái mà tôi có nhiều nhất chính là thời gian.
Tôi ghét những người bảo thủ, cố chấp, luôn cho mình làm đúng, luôn có tư tưởng chẳng cần nhờ vả ai nhưng cuối cùng lại trở thành gánh nặng của người khác.
Cách tốt nhất để bảo vệ, giúp đỡ gia đình chính là có thể chăm sóc cho chính mình. Tại sao cứ phải mất bò mới làm chuồng, xảy ra rồi mới biết hối tiếc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net