Chương 3: Buổi diễn nghệ thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Dao Miên đứng ở cổng trường ngắm một chút. Tối nay trường có buổi biểu diễn nghệ thuật nên có vẻ như đèn hai bên đường đều sáng. Trường có cơ sở thiết bị cực hiện đại. Lại đi tới sân bóng rổ thật sự vắng vẻ có vẻ như tất cả mọi người đều tới nhà hát của trường rồi.

Tôn Dao Miên thấy có một tốp những cô gái đang đi vội, cô nghe thấp thoáng cuộc trò chuyện của  họ có vẻ như họ sẽ tới nhà hát. Cô không biết đường nên đi sau họ luôn.

Tôn Dao Miên bước vào nhà hát cô ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.

Đằng trước và bên cạnh cô dần kín chỗ. Chỗ trống còn sót lại là ghế bên cạnh cô.

Khi đèn dần tắt một cô gái đi tới
nói với Tôn Dao Miên :

- Bạn này mau đứng dậy đi, nhường ghế cho tôi.

- Được, cậu vào ghế bên trong ngồi.

- Cậu... tôi đang rất vội, tôi phải đi biểu diễn rồi. Tôi cho cậu tiền nhường lại chỗ cho tôi. Tôi cần cả hai ghế, cậu cũng không được ngồi vào trong!

Tôn Dao Miên vào đây xem cũng không quan trọng lắm chỉ là xem chút thôi. Nhưng thái độ của cô gái này quá thô lỗ. Tôn Dao Miên cũng không muốn giằng co. Cô đứng dậy :

- Cô bạn, tính cách cậu tệ quá như vậy sẽ không ai yêu nha. Còn tiền hả, không cần.

Tôn Dao Miên bước đến cửa, đi qua hai chàng trai đang từ cửa bước vào.

Mạc Cảnh Kỳ và Tư Minh Viễn quay qua nhìn Tôn Dao Miên. Từ xa họ chỉ thấy Tư Ngọc Lan cúi xuống nói gì đó rồi lát sau cô ấy bước ra. Bóng tối che đi nét mặt cô ấy, họ chỉ nhìn rõ cô ấy có làn da trắng hồng, mặc chiếc váy hoa và đi giày màu đỏ có hai sợi dây mảnh đan chéo.

Tôn Dao Miên không xem buổi diễn nên thấy còn sớm cô muốn đi dạo một chút cô chưa muốn trở về nhà họ Tôn. Tôn Dao Miên đi tới hoa viên của trường ngồi xuống ghế. Cô cảm thán, trường này xịn nha, thật nhiều loại hoa còn có được chăm sóc thật kỹ. Cô nhớ tới trường cao trung cũ ở thành phố mà cô với bà ở. Tôn Dao Miên nghĩ nghĩ bỗng nhớ ra, sau khi cô đi còn chưa báo cho Ôn Yến, cô bèn gọi điện thoại lát sau đã có người nghe :

- Alo, Ôn Yến.

- Aaaaaaaaaaaa , Miên Miên cậu đi đâu vậy về sau tôi biết bà cậu mất đi sang nhà cậu tìm lại chẳng thấy cậu đâu. Tôi lo lắng cho cậu lắm, cậu đang ở đâu, hay bị bắt cóc, cậu làm gì có người thân nào ngoài bà cậu chứ.

Tôn Dao Miên không ngắt lời Ôn Yến mà để cô ấy nói, cô ấy lo cho cô thì cứ để người ta hỏi đi, chẳng phải đã nghẹn một bụng rồi sao.

Tôn Dao Miên trấn an Ôn Yến :

- Yến Yến, tôi không sao, rất khỏe, không lưu lạc đầu đường xó chợ. Cậu chỉ cần biết vậy nhé, chuyện rất dài, sau này tôi sẽ về thăm cậu.

Ôn Yến lại an ủi cô :

- Được rồi, cậu ... đừng buồn, bà cậu dù đi rồi nhưng bà sẽ trở thành ngôi sao lấp lánh luôn ở bên cậu.

Tôn Dao Miên cười :

- Cậu sao lại an ủi tôi như trẻ con vậy hả. Được rồi nhưng tôi biết bà vẫn luôn cạnh tôi.

Hai người nói chuyện khá lâu đến khi ba của Ôn Yến gọi đi thì mới tắt máy. Ôn Yến không quên nói :

" Miên Miên, liên lạc thường xuyên nhé "

Khi Tôn Dao Miên nói " Được " thì cô ấy đã tắt máy rồi.

Tôn Dao Miên xem giờ, sắp chín giờ rồi, cô bước ra khỏi trường. Bên đường có một quán bán bánh ngọt, cô thích thú nên bước vào xem một chút. Cô chọn một miếng bánh tiramisu chocolate, một cốc nước lọc. Tôn Dao Miên luôn thích uống nước lọc khi ăn bởi cô nghĩ nước lọc sẽ không làm mất hương vị đồ ăn.

Tư Ngọc Lan lúc đang ăn thì khát nuớc,  cốc nứơc cũ đã bị cô uống hết rồi nên cô đang ngẩng đầu lên định gọi cốc mới. Kỳ thực lúc nãy Tư Ngọc Lan có biểu diễn đàn Cello và cô đã thành công, tiết mục biểu diễn của cô lọt vào mắt xanh của một số khách mời. Vài người bạn của cô cũng tới chúc mừng nhưng ai mà lại biết chúc mừng chính là nói chuyện ăn bánh ngọt chứ, thật là. Mục đích chính của Tư Ngọc Lan là làm bạn gái Mạc Cảnh Kỳ, bạn thân 2 năm từ khi tính vào cao trung tới này với anh trai cô ta. Dù bọn họ học chung trường nhưng lại không có cơ hội gặp mặt. Bây giờ cô ta đã mạnh dạn nên ngại gì chứ. Vì lúc diễn cô ta đã làm ra một hình tượng thiếu nữ trong sáng đơn thuần nên cô ta quyết định làm tới cùng. Vậy nên khi bạn bè rủ đi uống và đi hát, Tư Ngọc Lan nhìn thấy quán bánh ngọt, lập tức từ chối và mời họ ăn ở đây.

Tư Ngọc Lan không ngờ Tôn Dao Miên xuất hiện, trong lòng bực tức nhưng cô ta vẫn phải thật kìm nén dù sao vẫn có anh Mạc Cảnh Kỳ đang ngồi nhìn cô ta đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC