Đại nữ trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- A Hạn, huynh đi đâu thế? - Ôn Khách Hành từ sáng tới giờ vẫn đang nằm ườn trên giường, thấy Triết Hạn quần áo chỉnh tề định đi ra ngoài liền ngóc đầu dậy - Được nghỉ làm rồi mà? Lão già thối đó lại gọi huynh tới công ty à?

- Tôi ra ngoài với bạn một chút. Lát nữa tới trưa cậu tự ra ngoài ăn đi nhé - Anh cúi người xuống, xỏ chân vào đôi giày da.

- Cho ta đi chung với được không? Buổi trưa ta ở đây một mình, ra đường không quen sẽ bị lạc. Tối ta không về được với ngươi, lại còn bị đói nữa. - Hắn trưng ra một bộ mặt vô cùng đáng thương, bò từ trên giường xuống dưới đất, lạch bạch chạy tới ôm người anh giữ lại.

- Đừng có lấy cớ, xe ô tô cũng biết lái rồi thì đi ngoài đường lạc kiểu gì. Sợ lạc đường thì thôi tự ở nhà nấu cơm. Vừa hay tôi hôm qua mới đi siêu thị xong. - Triết Hạn gạt người hắn ra, xoay lưng bỏ đi mất.

Cửa chính vừa đóng lại, vẻ mặt vô tội vạ trên mặt hắn cũng biến đâu mất. Ôn Khách Hành đứng thẳng người dậy, thản nhiên đi ra sofa, thả người ngồi lên đó, tay lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gửi đi một tin nhắn thoại.

"Liệu mà trông người cẩn thận"

===

Người "bạn" mà Trương Triết Hạn quen, rất vừa vặn lại là Triệu Tư Duệ, người mà Triệu Kính đang muốn giới thiệu tới cho "Cung Tuấn". Con nhỏ đó lần này là muốn thông qua anh để được gặp hắn một lần, cũng coi như ra mắt.

Triệu tiểu thư này có thể được coi là con nhà quyền quý, có gia giáo. Ấy vậy mà cái "có gia giáo" ấy trong mắt người ngoài cũng chỉ coi như phù du, đắp thêm cho cô ta một lớp mặt nạ. Suy cho cùng, cũng chỉ có muốn mình là cái rốn của vũ trụ, là tâm điểm của mọi sự chú ý, thích sai bảo người khác, muốn gì là phải có được cái đó.

- Triết Hạn, anh tới rồi! - Triệu Tư Duệ đứng ở một góc trung tâm thương mại, giả bộ ngó ngang ngó dọc một hồi, rồi mới ngó qua Trương Triết Hạn đang tiến lại gần, vẫy vẫy tay gọi lại.

- Xin lỗi, để em chờ có lâu không? - Anh gật đầu chào, rồi nói cái câu thể hiện phép lịch sự tối thiểu. - Anh tới muộn rồi.

- Em cũng vừa mới tới thôi - Nó cười đáp - À... cái đó... đuôi nhỏ mọi ngày của anh bị bắt ở nhà rồi à?

- Ừm. Sợ em phiền nên hôm nay bảo cậu ấy ở nhà tự túc rồi. Em cũng quen Cung Tuấn sao? - Cái gì tròn chứ đương nhiên là không tròn bằng Trái Đất. Quanh đi quẩn lại cũng có mấy người quen nhau.

- Em có nghe Châu Dã nói qua - Tư Duệ cười lấy lệ, vậy lần này bị hố rồi. Đã không gặp được người cần gặp, vậy mà còn phí thời gian cả nửa buổi sáng đi ăn với tên này. - Hay là chúng ta vào quán trước đi, rồi sau đó chờ đồ ăn lên có thể nói chuyện tiếp?

===

- Cốc chủ, người đi cùng phu nhân hôm nay là người con của lão Triệu bên Ngũ Hồ Minh - Hắc Vô Thường cả người run như cầy sấy, quỳ sụp dưới chân Ôn Khách Hành, mắt cũng không dám ngước lên một tấc.

Hắn nổi giận, vô tình mà hữu ý, bóp nát hạt óc chó đang cầm trong tay. Thở dài một hơi nghe đầy phiền não rồi đứng bật dậy, nói xuống với gã: "Gửi địa chỉ cho tôi".

Hắc Vô Thường còn chưa kịp thưa gửi dạ vâng đáp lại, Ôn Khách Hành đã rời đi. Hắn chỉ sợ, ở lại thêm một chút, căn phòng đó lúc rời đi khắp nơi toàn là máu thịt của tên kia.

===

- Hạn Hạn - Quỷ Chủ Đại Nha Đầu xuất hiện như một vị thần, từ ngoài chạy vào ôm chầm lấy Trương Triết Hạn - Ai kia?

- Em là Tư Duệ, Triệu Tư Duệ. Trước đây bọn mình có gặp nhau mấy lần... nhưng chắc anh không nhớ. - Tư Duệ đang còn thở ngắn thở dài, vừa thấy người cần gặp tự động xuất hiện ở đây, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên,

- Không quen. - Hắn lè lưỡi ra với cô, rồi như một đứa trẻ hờn dỗi, tay vẫn vòng qua eo anh, ngoảnh mặt đi chỗ khác.

===



Triệu Tư Duệ là nhân vật mình tự nghĩ ra nhé:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net