LOÀI VỊT TRỜI KHÔNG BIẾT ĐẺ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mình à !! Thức dậy !! Mình đã hứa hôm qua như thế nào ? - Bà Huyền Trang ra sức đánh thức ông chồng của mình ...

- 5 phút nữa ! - Ông Ngọc Minh mắt vẫn nhắm , giọng ngái ngủ , giơ giơ 5 ngón tay diễn đạt .

- 5 phút lần thứ 3 rồi - Bà nhăn mày , đôi chân mày lá liễu nheo lại , mặt có chút không hài lòng với chồng của mình , bà đành phải dùng tuyệt chiêu cuối, nó luôn đạt hiệu quả ..

- Cho ông 1 phút nữa , ông mà không thức , thì tui dọn đồ qua bên mẹ ruột đấy .. - Bà khoanh tay lại ..

- Rồi rồi ,... dậy là được chứ gì ? - Ông miễn cưỡng rời xa chiếc giường..Ông nhìn sang bên phải của mình là 1 thiên thần(Bách Du) vẫn đang say giấc , đôi môi nhỏ chúm chím đôi lúc chóp chép miệng làm ông đang ngắm bất giác phải nở 1 nụ cười .

- Vợ yêu !! Chào buổi sáng - Ông hôn chụt lên trán mịn ( chứ không phải tráng miệng nhá :)) rồi đi vscn ..

*5 phút sau*

Ông từ nhà tắm bước ra với bộ đồ thể thao màu xanh nước biển , tuy ông đã 43 tuổi nhưng nhìn như 34 thôi , nước da lúa mạch , thân hình cường tráng , tóc đã 2 màu nhưng vẫn đẹp ...

- Mình à !! Đi thôi !! - Ông bước đến chỗ bà đang ẫm Bách Du trên tay ..

- Đi thôi !! - Bà Ngọc Minh

Lâu rồi không đi ra ngoài hóng mát , bà cảm thấy thoải mái lắm, gió nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài mượt chưa bao giờ đụng vào hóa chất của bà , ông ngắm bà mãi , ngắm mãi mà không biết chán , bà như 1 bức tranh do chính họa sĩ Vincent van Gogh ( ai coi Conan sẽ biết , " Hoa Hướng dương Rực Lửa " đó , tôi cũng mê ông này lắm nhe ) , bà đi hết chỗ này đến chỗ kia , dắt ông đi hết chỗ kia đến chỗ nọ , cuối cùng họ cũng mua xong đồ dùng cho Tiểu Du ..

- Mình mệt chưa ? - Bà Huyền Trân đi phía trước , vừa đi vừa đẩy chiếc xe nôi vừa mới mua cho con ,...

Ông Ngọc Minh đi phía sau , 2 tay xách 1 đống đồ , vừa đi vừa thở như không ra hơi ...

- Mệt .. mệt rồi , mình đi chậm lại 1 chút ... !! - Ông Ngọc Minh

- Vậy đi vào quán nước ở phía trước nghỉ 1 lát rồi đi lám giấy tờ cho con - Bà Huyền Trân chỉ tay vào quán cafe , rồi tiến lại đó..

* Quán Cafe*

- Mình uống gì ? - Ông Ngọc Minh

- Cho tui 1 ly nước ép chanh , 1 ly sữa nóng nhé - Bà nói với người phục vụ , bơ luôn ông chồng của mình đang ngồi thở hắt , người đầy mồ hôi ..

- 1 ly cafe đá (Au : Sáng không uống cafe Wake up , người cứ lờ đờ , mắt mở mở không lên ,...Lạc truyện :)) - Ông Ngọc Minh

2 người ngồi uống nước , nghỉ mệt ,cậu con trai Bách Du cũng đã no nê thì có 1 người phụ nữ bước vào , tầm khoảng 41 tuổi ,cô ta mặc trên người 1 chiếc đầm đỏ dài tới chân , cổ áo được khoét sâu ở ngực và mông ( Au: hí hú) , lộ rõ vùng lưng ngợi cảm , chiếc đầm ôm sát cơ thể làm cho đường cong của cô ta càng quyến rũ , cô ta vừa xuất hiện đã làm tâm điểm của tất cả mọi người , ai cũng trầm trồ nói cô đẹp , cô xinh , cô gợi cảm , cô ta đến gần phía bà Huyền Trân và chồng đang ngồi , giọng ngọt cất lên như rót mật vào tai .

- Thật là trùng hợp , cảm ơn 2 người đã đến ủng hộ quán của tôi , lâu rồi không gặp , 2 anh chị khỏe không ? - Cô ta tên là Nguyễn Ánh Viên , 1 thời là hoa khôi của trường , gia đình sở hữu tập đoàn FBI lớn nhất nhì Đông Nam Á , thời thanh xuân , cô ta rất thích ông Ngọc Minh , nhưng ông không đáp lại tình yêu đó, ông chỉ thích những người phụ nữ đơn giản , dịu hiền , nữ công gia chánh thôi ... ( Au : ổng nói vợ ổng á )

- Trùng hợp thật !! Đây là quán của cô à .. Đẹp quá , sản phẩm chất lượng cao , sản phẩm thật nhưng người giả ( Au : ý là nói đi phẩu thuật thẩm mỹ á ) - Bà Huyền Trân không quan tâm cô ta cho lắm , bà cũng biết cô ta vẫn chưa buông tay Ngọc Minh .

- Thôi uống đủ rồi , đi thôi - Bà Huyền Trân đứng lên tỏ ý rời đi....Ánh Viên chen vào 1 câu..

- Không biết cô có điểm gì đẹp mà Ngọc Minh lại chịu lấy cô làm vợ , loại phụ nữ cứ bám theo đàn ông mà ăn bám thì tồn tại trong xã hội này làm gì ? À .. quên nữa đây là con của 2 người à ..? - Cô ta chỉ bàn tay trắng nõn , bộ móng đỏ được sơn cẩn thận của mình vào Bách Du .

Thấy tình hình nguy cấp , ông Ngọc Minh ra tay giải quyết ,..

- À , đúng vậy , đây là con trai của chúng tôi , là Trương Bách Du ..- Ông Ngọc Minh

- Hừ !! Tôi tưởng cô là loài vịt trời không biết đẻ chứ , thì ra là tôi sai rồi , hay thằng này là con rơi , con rớt , con lụm gì đó ...- Ánh Viên tay che miệng cười nhẹ , giọng điệu khinh bỉ .

- Cô im miệng !! - Ông Ngọc Minh giơ tay tán vào bên má trắng mịn của cô ta , ông biết đánh phụ nữ là không đáng mặt đàn ông nhưng nhìn những giọt lệ của bà Huyền Trân đang rơi thì hỏa giận của ông không kìm nén được

- Cô biết vì sao tôi không bao giờ yêu cô không ? Vì cô hèn hạ quá mức cho phép - Ông cười nửa môi , 1 tay nắm lấy tay vợ của mình , 1 tay nắm lấy tay cầm của chiếc xe nôi rồi ra khỏi quán .

Ông để lại Ánh Viên đứng sững như trời trồng , cô nhẹ nhàng sờ vào bên má đang ửng đỏ của mình rồi nhếch môi cười , máu...có máu luôn sao ?

- Con à !! Lớn lên con nhất định phải trả cái tán này cho họ , con nhé ! - Ánh Viên xoa xoa nhẹ bụng của mình.

Rời khỏi quán, ông dẫn bà đi làm giấy tờ cho Bách Du rồi về nhà , về đến nhà , bà nằm dài ra chiếc giường , gương mặt lộ rỏ vẻ mệt mỏi ..

Ông im lặng thở dài mà sắp xếp lại đồ dùng mới mua cho con vào 1 chiếc phòng màu xanh nước biển mơ mộng , trong đó có 1 chiếc giường 2 tầng , khi cưới nhau , ông bà đã lập ra kế hoạch là sẽ sinh 2 con , 1 trai , 1 gái , nhưng .... kế hoạch bị trì hoãn , tuy không có ai sử dụng , căn phòng vẫn còn mới vì bà luôn dọn dẹp nó khi rảnh ..

Hazzzi...hôm nay là 1 ngày dài rồi phải không Bách Du ? : ông nghĩ thầm , ngắm đứa trẻ cũng đang say giấc trong chiếc nôi mà ông cảm thấy bình yên

- Con yên tâm , tuy con là con nuôi nhưng cha mẹ sẽ không bao giờ bỏ con thêm 1 lần nào nữa - ông hôn vào trán của Tiểu Du rồi cũng làm tương tự với vợ của mình ....

|| Au cảm thấy ta siêng ghê :)) tận 1200 từ ||

- Cảm thấy hay thì vote cho Au có động lực để ra chap mới nhé <3
- 1k người xem !! FIGHTINGGG!!

#Benn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kimjisoo