Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cảm giác sự trĩu nặng mơ hồ đang đè lên ngực. Vô thức giơ tay quờ quạng, bỗng chạm vào một "vật" mềm mại ấm áp đang co lại, rúc sâu vào lòng tôi. Mơ mơ màng màng, còn tưởng vẫn đang ở căn nhà nhỏ nơi Sài Gòn kia, tôi thoải mái vươn tay ôm chầm lấy "vật" tôi vẫn nghĩ là chiếc gối ôm quen thuộc của mình. "Chiếc gối" bỗng giãy dụa một chút rồi an tĩnh lại, một hơi thở nhè nhẹ thoáng hương hoa rừng phả lên mặt tôi. Cảm thấy có gì đó không đúng, tôi gượng mở hé đôi mắt ngủ vẫn chưa no.

Lồng ngực tôi đang được lấp đầy bởi thân thể mảnh mai nhỏ nhắn vừa vặn một vòng ôm của An... À, hay nên gọi là Âm từ giờ nhỉ? Nếu cô thích được gọi là Âm hơn thì tôi cũng chiều cô thôi. Khẽ nhúc nhích cánh tay giờ mới nhận ra là đã tê rần, tôi nhẹ nhàng nâng đầu cô, đặt xuống gối mềm rồi cố gắng không gây ra tiếng động quá lớn, rón rén vén chăn, bước xuống giường. Bỗng có tiếng rên khẽ của Âm. Tôi tưởng mình kéo chăn làm cô thức giấc, nhưng một lúc sau, thấy đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền. Đôi môi đỏ mọng hơi hé, vẽ nên một nụ cười nhạt nhòa như ánh nắng sớm. Tôi nhìn cô, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười nửa vời, ngượng ngùng như một cậu trai mới lớn lần đầu chạm vào thân thể con gái. Khẽ khàng hết mức, tôi kéo chăn đắp lại cho cô, rồi rón rén ra khỏi phòng.

Đến phòng bếp mới chợt nhớ ra thực phẩm trong nhà không còn bao nhiêu, chẳng lẽ sáng nay lại nấu mì gói tiếp? Không đành lòng "bạc đãi" Âm như thế, tôi cố lục lọi khắp các ngăn tủ bếp và tủ lạnh, để rồi cuối cùng đành ngậm ngùi tạm chấp nhận một bữa sáng vơ vét từ thức ăn còn sót lại trong kho dự trữ: hai quả trứng gà cuối cùng, một ít patê còn sót trong hộp, hai thanh xúc xích, ít salad còn dư từ bữa tối qua. Tôi định bụng hôm nay phải đi một chuyến đến chợ trước khi ghé qua nhà ông Lâm. Đúng vậy, tôi cần gặp ông ta! Cảm giác mù mù mờ mờ về mọi thứ càng lúc càng khiến tôi bứt rứt như có vạn con sâu lúc nhúc giày vò dưới lớp da.

Đợi đến lúc Âm xuống nhà bếp thì tôi cũng vừa hoàn thành bữa sáng gọn nhẹ, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn: trứng ốp la ăn kèm patê, xúc xích và salad. Đôi mắt Âm còn mông lung ướt át như chưa tỉnh ngủ hẳn. Cô nhìn lướt qua bàn ăn rồi thong thả ngồi vào, lơ đãng buông rơi ánh mắt trên chiếc đĩa sứ trắng đặt trước mặt. Nắng sớm len lỏi quấn quanh những sợi tóc ánh bạc làm chúng óng ánh như pha lê tỏa sáng. Khuôn mặt cô phần lớn vẫn bị che sau làn tóc dài miên man nhưng làn da trắng nõn lộ ra dưới nắng, trông có vẻ hồng hào hơn mọi khi. Không biết có phải tôi hoa mắt không nhưng có cảm giác đường nét trên khuôn mặt cô thiếu đi một ít nhu hòa, nhiều hơn một chút sắc sảo, khóe miệng cũng không còn trễ xuống ngây ngô mà hơi cong lên như giễu cợt. Đôi môi cô dường như đỏ hơn, từ màu hồng cánh sen dịu dàng, nay chuyển sang gần như đỏ thẫm màu máu. Một vệt lòng đỏ trứng vô tình vương trên khóe miệng cô khiến tôi có ảo giác quái dị như thể một dòng máu len qua kẽ răng cô chảy xuống. Tôi vội lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ kinh dị đó. Tôi sao thế này? Tại sao lại nghĩ bậy bạ về cô bé của tôi như thế? A... Từ bao giờ tôi đã xem Âm "của tôi" vậy nhỉ?

Trong lúc tôi đang xoắn xuýt với những suy nghĩ lan man, Âm đã dùng xong bữa. Cô chăm chú nhìn tôi một lát rồi đưa tay vuốt nhẹ giữa hai đầu lông mày tôi:

- Đừng có nhăn. Nhăn xấu lắm, lại còn mau già! Em không muốn anh giống hắn ta.

- Ai?

- Gã họa sĩ đó...

- Ai vậy? Anh có từng gặp qua chưa?

- Rồi. Lúc ở nhà người tên Nguyệt, xem album đó.

- A... Là người trong ảnh hả?

- Ừm.

- Em biết ông ta? Anh có cảm giác em có quan hệ gì đó với nhà của cô chủ quán. Có phải là bà con xa không?

- Em không biết...

Tôi không hỏi nữa vì biết sẽ chẳng hỏi ra được gì, hơn nữa nhìn vẻ mặt ngơ ngác thất lạc của cô tôi cũng không đành lòng. Chúng tôi kết thúc nhanh bữa ăn trong yên lặng. Tôi thu dọn bát đĩa, mang đến bồn rửa chén. Tiếng đĩa sứ và muỗng nĩa va vào nhau trong bồn lách cách, pha loãng trong tiếng nước chảy róc rách khiến tôi không để ý tiếng bước chân nhẹ nhàng sau lưng. Đến khi một vòng tay mềm mại ôm ngang lưng, tôi mới nhận ra Âm đã đứng sau lưng tôi không biết từ lúc nào. Cô lặng lẽ vùi mặt vào lưng tôi, vòng tay siết chặt. Thân hình bé nhỏ chỉ đứng tới ngực tôi, yên tĩnh và lạnh lẽo như hơi thở mùa đông. Tôi hơi cứng người trong chốc lát nhưng vẫn để cô ôm, trong khi cố rửa nhanh cho xong đống chén đĩa còn lại trong bồn. Sau khi gác chiếc đĩa cuối cùng lên sóng chén cho ráo nước, lau khô tay, tôi chậm rãi gỡ tay Âm, quay người lại nhìn cô.

- Em sao vậy?

- Lạnh.

- Vậy hả? Chờ chút anh đi lấy áo...

- Không cần.

Tôi bỗng sửng sốt: giọng Âm vẫn thỏ thẻ như tiếng chuông bạc nhưng chợt mang thêm âm sắc lạnh như mảnh vỡ băng giá, có thể tùy thời cứa đứt dễ dàng làn da mỏng manh nơi cổ họng, mở ra vết thương túa máu tung tóe như cánh hoa bay loạn trong cuồng phong. Từng chút một, cô bé của tôi dường như đã thay đổi trong lúc tôi không hề nhận ra. Bỏ qua thoáng kinh ngạc đó, tôi nhẹ nhàng cầm hai bàn tay Âm: nó thật lạnh. Những ngón tay mảnh khảnh, trắng muốt như được khắc từ băng giá, như thể tỏa ra hơi lạnh vô hình, bò lan sang ngón tay tôi khiến tôi thoắt cái rùng mình.

Đang phân vân không biết nên tiếp tục ôm ấp tay cô hòng sưởi ấm chút, dù khả năng này gần như bằng không, hay buông ra để đi lấy áo khoác cho cô, Âm đã lẳng lặng rút tay cô khỏi tay tôi. Tôi hơi ngượng ngùng, chưa kịp định thần thì Âm lại lặng thinh ngã vào lòng tôi, vùi mặt vào ngực tôi. Tôi lắp bắp:

- Em em lại sao vậy? Không khỏe hả?

- Người anh ấm quá.

- ...

Tôi không nỡ đẩy cô ra, khẽ thở dài vòng tay ôm lấy cô. Tôi cứ ôm cô như thế, không biết trôi qua bao lâu. Ở góc khuất tôi không thể thấy, bàn tay nhỏ nhắn tinh xảo của Âm âm thầm men theo thắt lưng tôi, trượt xuống hông rồi nhanh nhẹn luồn vào túi quần, bắt lấy vật nhỏ tôi đã sớm quên béng: chiếc răng tìm thấy trong tủ bếp. Trong chớp mắt, bàn tay Âm đã rút khỏi túi quần tôi, chiếc răng ngoan ngoãn nằm giữa kẽ tay cô. Âm thu hồi vật nhỏ kia xong, vẫn lặng yên vùi đầu trong lòng tôi, không nói lời nào.

Một lúc sau, tôi đánh vỡ sự yên lặng này:

- Lát nữa anh tính ra chợ mua ít đồ, em chịu khó ở nhà một chút, được không?

- Anh lại tính bỏ em một mình nữa hả?

Giọng Âm nghe nghèn nghẹn như giọng mũi, cô vẫn chưa chịu rời xa lồng ngực tôi. Tôi luống cuống nắm vai cô, khẽ đẩy cô ra, nhẹ giọng:

- Không có. Anh chỉ đi một lát rồi về liền. Anh cũng muốn dẫn em theo nhưng chợ thì đông lại ồn, sợ em không quen thôi.

- Em muốn đi với anh.

- Hả!?

- Dẫn em theo.

Câu cuối cô nói thật nhẹ nhàng nhưng cảm giác nằng nặng và lạnh lẽo như ra lệnh. Một câu mệnh lệnh tuyệt đối không cho phép kháng cự. Bất chợt cô ngẩng đầu, ngước mắt nhìn tôi. Tôi luống cuống tránh đi nhưng ánh mắt vẫn vô tình rơi xuống khuôn mặt Âm, khuôn mặt tôi tự nhủ là hoàn mỹ đến không thực nên không muốn nhìn kỹ, không muốn nó bị ánh mắt phàm nhân săm soi. Đã muộn. Khi ánh mắt tôi không cách nào tránh khỏi lọt vào hồ mắt giai nhân, cảm giác như rơi xuống hầm băng, mọi giác quan đột ngột đông cứng, thời gian như ngừng lại. Cảm giác ấy thoáng qua như một sát na nhưng một lần nhắm mắt rồi mở mắt tôi cảm thấy như đi qua cả một đời. Đôi mắt cô thật đẹp và cũng thật lạnh. Không phải lạnh lùng bình thường khiến người qua đường chỉ nhún vai rồi tránh xa, mà lạnh căm thấu tận xương, như bị một con nhện quỷ nhìn chằm chằm như thể đang thưởng thức con mồi vùng vẫy tuyệt vọng trước khi thành bữa ăn tươi sống của nó.

Giống như bị thôi miên, tôi cứ chìm đắm trong ánh mắt ấy. Đến tận khi chợt tỉnh lại vẫn chẳng thể hình dung được đôi mắt ấy như thế nào, ngoài một ý niệm như ám thị: đôi mắt thật đẹp, đẹp đến không thực, đẹp đến nỗi không một đôi mắt người phàm nào có thể sánh được, hay đúng hơn, không thể nghĩ rằng đó là đôi mắt của một con người.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net