Chút buồn lặng lẽ rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huế, những ngày mưa. Từng hạt từng hạt, nhẹ nhàng rồi vội vã, đua nhau rơi. Những hạt mưa len lỏi qua từng kẽ lá, chúng tưới mát tán cây, tưới mát tâm hồn. Mưa, thật đẹp mà cũng thật buồn!

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn từng giọt tí tách rơi, lòng có đôi ba câu tâm sự. Nhìn mưa, tôi thấy buồn! Buồn vì gì ư? Tôi không rõ, chỉ thấy lòng mình chững lại, trầm đi. Nỗi buồn của tôi thật khó để diễn đạt. Buồn vì một chuyện gì đó riêng tư, hay một nỗi buồn thế giới, nhưng là một nỗi buồn đơn giản nhất, theo nghĩa mặt ngoài. Giữa hàng tá cảm xúc hỗn loạn, tôi nhận ra cậu, nỗi buồn. Bởi nỗi buồn khi đứng riêng luôn thật đẹp. Chút buồn của tôi nhẹ nhàng rơi theo những hạt mưa.

"Nỗi buồn như những hạt mưa, có người thích, người lại không."

Vài câu văn, dăm ba con chữ, liệu có làm rõ được nỗi buồn? Tất nhiên là không. Bởi mỗi người đều có nỗi buồn riêng, sao có thể tự tiện gói gọn nó lại. Chẳng hạn như một người, anh ta buồn vì chuyện cá nhân. Một cô gái, nàng ấy buồn vì chuyện gia đình. Một quan chức, ngài buồn vì chuyện nước. Hay có cả những nỗi buồn, khi mà cả sự bất lực, khổ đau, cô độc đến quằn quại được quy thành một chữ: "buồn". Thì lúc ấy, buồn nó không còn thuần buồn nữa, mà nó nặng lắm. Nỗi buồn ấy là thứ mà ta đã phải trải qua đâu đó trong cuộc đời, lúc đó, ta chỉ còn có thể dùng "buồn" để gọi tên.

Tôi nhớ, có một câu chuyện buồn giản đơn thôi, mà thật đẹp. Cũng dưới ngày mưa, cũng tại đất Huế.

Một cậu học trò lần đầu biết yêu. Cậu phân vân về thứ tình cảm mới lạ này. Phân vân và chần chờ, cậu mãi vẫn dám không dám bày tỏ cảm xúc thật của bản thân. Ngày ngày cậu dõi theo bóng lưng của nàng, chăm chú quan sát ánh mắt long lanh ấy, nụ cười tỏa sáng ấy. Tất cả khắc ghi sâu trong lòng cậu. Nàng cười, nàng nói. Cậu ngắm, cậu nhìn. Thật đẹp! Cho đến một ngày, nàng ấy có người ở bên. Cậu đã lỡ. Lỡ một mối tình đầu, lỡ những cảm xúc đẹp, lỡ... Rồi cậu buồn! Lặng lẽ đi dưới mưa, những hạt mưa tí tách rơi, ướt đẫm cả khuôn mặt. Lệ hòa vào mưa, mặn mặn. Nỗi buồn của cậu quyện với mưa, rơi.

Huế, mưa. Cậu, buồn.

Huế, những ngày mưa

Từng giọt từng giọt

tách rơi.

Cậu, mối tình đầu

Phân vân, chần chờ

Rồi để lỡ...

Chút buồn ấy, nhẹ nhàng rơi. Nhìn lên bầu trời, trời khóc. Nhìn xuống dưới đất, đất buồn. Nhìn lại bản thân, thật...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net