Du lịch (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May là cái chuông đồng hồ báo thức sinh lý của cơ thể gọi tôi dậy từ rất sớm. Như vậy cũng may, nếu có tiếng chuông báo thức, sợ rằng em cũng dậy theo tôi. Dù tôi không ngại đối diện với em nhưng dù sao thì tôi và em bây giờ cũng chỉ là bạn. Ôm nhau ngủ một đêm thế này có vẻ hơi quá so với cái tình bạn đơn thuần rồi...

Tôi vuốt mặt mình cho tỉnh táo rồi nhẹ nhàng rút tay mình về. Lúc này, tôi mới quan sát em rõ ràng hơn.

Nhìn em ngủ ngon giấc thế này, chắc không có việc gì nữa rồi. Nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành!!!

Ai ui, cái tay nó tê rần ~ Tôi vừa xoa bắp tay đáng thương, vừa oán thán nhìn em. Đã mất ngủ, thể xác mệt mỏi mà còn không được em thưởng cái gì, lần này thiệt quá đi mất ~

Nghĩ đến đây, tôi bất chợt nảy ra ý tưởng đen tối: hay là hôn trộm em một cái thay cho phần thưởng nhỉ? Dù sao thì em đang ngủ mà, chắc em sẽ không phát hiện ra đâu ~

Nghĩ là làm, tôi nhướn người, tiến thật gần đến em. Khi môi tôi chạm nhẹ vào phiến môi ngọt ngào của em, bao cảm xúc, bao ký ức của tôi và em ùa về. Khoảng thời gian đó, quá khứ tươi đẹp đó... đã mãi mãi không thể quay lại.

Tôi ép mình phải mở mắt, đối diện với sự thật rằng... tôi và em giờ đây chỉ là hai người bạn. Ký ức cũ có tốt đẹp đến thế nào cũng chỉ là ký ức, nó không thể thay thế cho hiện tại và tương lai.

Tôi không dám nghĩ ngợi thêm gì nữa, một đường chạy thẳng về phòng. Một lần nữa đặt lưng xuống giường, tôi ngủ say như chết đến tận 8h sáng.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, chúng tôi kéo nhau xuống nhà hàng của khách sạn ăn sáng. Lúc đi ngang qua phòng bên cạnh, tôi thấy cửa đã khóa, chắc em đã xuống ăn sáng rồi.

Chỉ là tôi không ngờ rằng cái người tối hôm qua còn khóc lóc sướt mướt như vậy, sáng nay đã tìm tới tình mới rồi. Nhìn mái tóc nâu đỏ quen thuộc đang ngồi ăn sáng vui vẻ với mái tóc vàng chói mắt kia, tôi đi qua bàn hai người họ, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Nhìn xem!!! Em còn ngơ ngơ ngác ngác thế kia cho ai xem hả? Tôi âm thầm hạ quyết tâm hôm nay sẽ bơ em toàn tập.

Nói vậy chứ hôm nay là hoạt động cá nhân, tên nhóc kia chắc chắn sẽ bám lấy em bất kỳ khi nào có cơ hội. Hôm nay tôi để em một mình với hắn ta có mà hóa điên ~

Vì hôm nay là hành trình tự do cá nhân, có mấy bạn nữ trong lớp vẫn còn mệt đã quyết định ở lại khách sạn buổi sáng, chiều đi chơi sau, trong đó bao gồm cả cô đại tiểu thư Suzuki Sonoko. Tôi cứ nghĩ Ran sẽ ở lại khách sạn cùng Sonoko, nào ngờ cô ấy muốn đi chơi cùng nhóm với em và tôi. Hay nói đúng hơn, là đi chơi với tên nhóc ngon zai này ~

Thế là nhóm 4 người chúng tôi xuất phát mà không biết địa điểm phải đi là đâu. Cũng đúng mà, tôi và tên nhóc đi vì có em, Ran đi vì có tên nhóc này. Nói thẳng ra thì em là người quyết định địa điểm tham quan cho chúng tôi ngày hôm nay.

Địa điểm đầu tiên của chúng tôi là bảo tàng khoa học thành phố Nagoya. Tòa nhà có thiết kế hình khối cầu khá độc đáo và lạ mắt. Bên trong khối cầu chính là cung thiên văn lớn nhất thế giới. Chúng tôi hào hứng đến đây đầu tiên.

Trên đầu chúng tôi chính là một bầu trời sao lấp lánh, rực rỡ. Chắc hẳn ai từng một lần vào đây đều rất bất ngờ với thiết kế và cách bài trí ở bảo tàng này bởi trông nó hệt như thật vậy. Cảm giác đứng dưới một bầu trời đầy sao cùng với người mình yêu thật tuyệt vời làm sao!!! Ngoại trừ việc có thêm một thằng nhóc hay chen giữa phá đám thì hôm nay vẫn là một kỷ niệm đẹp của em và tôi.

Rồi chúng tôi di chuyển đến tòa nhà 7 tầng, tham quan triển lãm hoặc khám phá những thí nghiệm độc đáo khác nhau. Cả bốn người chúng tôi đều được trang bị quần áo bảo hộ thật ấm, bước vào căn phòng -30°C để tận mắt nhìn thấy cực quang chỉ có ở hai đầu cực của trái đất. Tôi không hề phát hiện ra rằng cực quang lại đẹp đến như thế...

Để tránh bị tên nhóc này làm phiền đến em, tôi ra tín hiệu với Ran mang thằng nhóc này đi chỗ khác đi. Vốn ban đầu Ran phải là người cùng chiến tuyến với tôi trong vụ giả vờ mất trí nhớ ấy nhưng thấy yêu thì sáng cả mắt, quên luôn cả nhiệm vụ, một mực kéo cậu nhóc đi mất dạng luôn.

Em vừa thay đồ bảo hộ xong, đi ra ngoài không thấy hai người kia đâu thì tò mò hỏi:
"Henry và Ran đâu rồi?"

Tôi tỉnh bơ như không:
"Họ nói sẽ tự đi tham quan nơi này một lượt, đúng giờ hẹn gặp chúng ta ở đại sảnh rồi đi ăn cơm trưa. Tiếp theo chúng ta đi tham quan ở đâu nào?"

Tôi cầm tấm bản đồ chỉ dẫn, mở ra cho em xem vị trí các tầng. Em lắc đầu, tự tin chỉ đường:
"Đi, chúng ta xem triển lãm 'Bí mật của cuộc sống'. Tôi rất mong chờ để xem nó đấy."

Tôi không nghi ngờ gì đi theo em. Hóa ra triển lãm là về cơ chế của tế bào và DNA. Chẳng phải em là một nhà khoa học sao, những thứ này vốn không xa lạ gì đối với em đâu mà phải 'mong chờ'? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn theo đuôi em đi qua từng mô hình một.

Đi hết khu vực triển lãm, tưởng là đã xong rồi, nào ngờ...

"Đây là anh Matsuda - nhà nghiên cứu khoa học và là tác giả của triển lãm chúng ta vừa xem đấy. Anh Matsuda đây được xem như là thiên tài trong ngành nghiên cứu cơ chế hoạt động của tế bào và DNA của con người." - Em không tiếc lời tâng bốc hắn ta.

"Cô Miyano quá khen rồi. Chỉ là tôi muốn góp một chút công sức vào nền nghiên cứu khoa học của thế giới mà thôi. Ngược lại, tôi thấy hai chữ 'thiên tài' này lại cực kỳ phù hợp với cậu Kudo đây - thám tử trung học lừng danh Nhật Bản. Tôi thật sự rất hâm mộ và khâm phục tài năng của cậu."

Tôi thuận nước đẩy thuyền hàn huyên với anh ta vài câu về mấy vụ án gần đây, dù thực chất anh ta chả hiểu cái mô tê gì. Đúng là anh ta chỉ nên nghiên cứu khoa học mà thôi.

"Cậu thấy vụ thảm sát ở Shinagawa như nào? Tôi nghĩ hung thủ là người có thù hận với tất cả các nạn nhân..."

Thì phải có thù hận mới ra tay được chứ, ông nội ~

"Rồi còn vụ án mạng trong phòng kín với những nét vẽ kỳ quặc nữa, hung thủ chắc hẳn phải là người có tâm tư sâu kín..."

Vụ đấy được tôi kết luận là tự tử rồi mà ba ~ Nét vẽ là do con chó nhà cô ta nghịch màu nước lung tung thôi mà ~

"Rồi còn vụ cướp ngân hàng sáng nay nữa chứ. Chắc hẳn mấy tên cầm đầu phải chuẩn bị kế hoạch chi tiết đấy nhỉ..."

Ừ, chuẩn bị tốt. Tốt đến nỗi vừa cầm được túi tiền là đã run như cầy sấy không chạy nổi. Ai nhìn vào cũng thấy là ông giám đốc ngân hàng cố tình sắp xếp vụ cướp này mà ~

Tôi bất lực nhìn hắn ta, chán chả buồn nói. Đúng là Shiho nhà mình nhanh nhạy, tư duy sắc bén hơn nhiều cái gã khù khờ này.

Em mỉm cười, kêu tôi chờ em một chút, em có chuyện quan trọng muốn nói với hắn ta. Tôi cũng không vội, gật đầu đồng ý.

Tôi đến khu vực nghỉ ngơi dành cho du khách, tìm một chiếc ghế còn trống ngồi xuống. Tôi mở điện thoại ra, ngắm nhìn thành quả chụp lén sáng hôm nay. Ít ảnh thôi nhưng chất lượng HD cực hịn ~

Ảnh đầu tiên là khi em đang ngồi ngắm những vì sao tinh tú trên bầu trời. Tôi ngồi ghế sau, em ngồi ghế trước. Tôi cố hạ thấp camera để bắt trọn hình ảnh của em và bầu trời đầy sao. Tôi ngắm mãi mà vẫn chưa chán cái góc nghiêng thần thánh này của em. Trông em bớt đi một phần lạnh lùng; tăng thêm một phần thơ mộng, mơ màng, đầy thi vị.

Ảnh thứ hai là lúc em đang trong trang phục bảo hộ, trùm kín từ đầu đến chân, trông em chẳng khác nào một con gấu Bắc cực cả. Nhưng ánh mắt linh động, đầy ngạc nhiên khi lần đầu tiên chứng kiến cực quang chính là điểm sáng cho bức hình này. Trong thời tiết lạnh giá đó, nụ cười của em là thứ duy nhất sưởi ấm trái tim tôi.

Ảnh cuối cùng là ở triển lãm vừa rồi. Em biến hóa thành một con người khác: chăm chú hơn, chuyên tâm tìm hiểu về những mô hình kỳ lạ trong bảo tàng. Trong ảnh là một khoảnh khắc như vậy, em nghiêm túc ghi chép những điều mình chưa biết vào sổ tay, em còn khẽ nhíu mày, tỏ vẻ vẫn chưa hiểu rõ cho lắm. Tôi yêu đến chết đi được cái dáng vẻ nghiêm túc làm việc của em, trông đáng yêu hơn cả bình thường.

Haizz, giá như em cũng nghiêm túc trong chuyện tình cảm với tôi thì còn tuyệt hơn nhiều ấy ~

Ngồi chán chê mê mỏi mãi mới thấy em ra. Nhìn gương mặt mang một bầu tâm sự kia của em, tôi biết chắc lại có việc gì đó vừa mới xảy ra rồi. Chẳng nhẽ... ở chỗ Gin gặp chuyện gì sao?

Tôi nói cấm có sai. Một lúc sau anh Akai gọi tôi, thông báo về việc 1 tuần nữa sẽ xét xử vụ án liên quan đến Gin, Vodka và đồng bọn buôn lậu thuốc súng trái phép. Bảo sao tâm trạng đang vui tươi như hoa vậy, lát sau đi ra đã ỉu xìu rồi.

Nhưng nhìn em u uất suốt thời gian ăn trưa vậy, trong lòng tôi cũng không thoải mái. Giờ hắn ta là tội phạm, có muốn tôi cũng không giảm tội cho hắn ta được, nói gì đến việc thả hắn ra. Mà nhìn em khổ sở thế này, tôi cũng không biết phải làm thế nào hơn nữa.

Ran đánh rơi đồ ở bảo tàng nên rủ Henry quay lại tìm đồ. Tôi tranh thủ thời gian hai người vừa đi liền nắm chặt lấy bàn tay em, khích lệ em:
"Chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết thôi mà. Đừng lo lắng..."

Em quay sang nhìn tôi thật lâu, lâu đến nỗi tôi cảm tưởng như thời gian đang ngừng tại chỗ chúng tôi vậy. Sau một hồi, em gật đầu, nở một nụ cười buồn:
"Ừm, chúng ta sẽ tìm ra cách khác thôi mà, không sao hết..."

Tôi ngồi bên, nắm chặt tay em nhưng tôi biết, khoảng cách giữa tôi và em chưa bao giờ xa đến nhường này. Bởi trong trái tim em, từ đầu đến cuối, chắc chưa bao giờ có một người là tôi đâu, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net