Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả đúng là dân bản địa có khác, nói trúng phóc nơi này cây cối um tùm, khó nhận ra từ xa. Cây cối nhiều đồng nghĩa với việc lắm muỗi, tôi ngồi đây từ nãy đến giờ đã thu hút biết bao 'em muỗi' xinh đẹp vây quanh đòi hút máu rồi. Nếu không phải mang theo cái khẩu trang bảo vệ thân phận, chắc lát nữa về anh Akai không nhận ra gương mặt tôi mất.

Nói vậy nhưng phong cảnh ở đây đặc biệt nên thơ, dĩ nhiên là không được đẹp như căn nhà tôi đang tá túc. Nhưng điều khiến phong cảnh nơi đây có tư vị khác hơn hẳn đó chính là ánh trăng.

Tôi nhớ nay đâu phải ngày rằm hay gì, vì sao hôm nay ánh trăng lại đặc biệt sáng như vậy? Có lẽ trời chiều lòng người, ủng hộ chính nghĩa chiến thắng ư? Hay chỉ đơn giản là chiếu sáng trái tim của một kẻ khờ vừa nghe đến cô ấy liền vội chạy lên đây như tôi?

Trên đường đến đây, tôi đã nhiều lần muốn quay lại cái xe trú ẩn kia. Nhưng nghĩ đến việc máy quay không thể quay cô ấy từ xa được, tôi lại âm thầm từ bỏ ý định đó. Tôi phải tự nhủ ngàn lần trong lòng rằng mình chỉ muốn ngăn cô ấy lại thôi, không để cô ấy có hành động ngu ngốc, cản trở kế hoạch của anh Akai dưới kia.

Nghĩ một đằng nhưng có hành động được hay không, nó lại là một khái niệm hoàn toàn khác hẳn. Chẳng biết lát nữa tôi có đủ dũng khí bước ra đối diện và ngăn cản cô ấy không nữa? Mà nếu có thì trước đây tôi đã không phải vô duyên vô cớ ăn một viên kẹo đồng của cô ấy rồi, nói gì đến ngày hôm nay.

Nói vậy chứ tôi vẫn vô cùng hồi hộp vì đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cô ấy sau hơn 3 tháng xa cách. Nói xa cách nghe có vẻ hơi quá mà là tôi chủ động cho hai đứa một khoảng thời gian suy nghĩ về tình cảm dành cho đối phương. Tôi hoàn toàn có thể lựa chọn quay về, đối diện trực tiếp với cô ấy, hai mặt một lời hỏi cô ấy nguyên do vì sao.

Nhưng tôi sợ. Phải, tôi sợ, sợ cô ấy sẽ nói đáp án mà mình không muốn nghe nhất, sợ cô ấy sẽ buông lời tuyệt tình với mình như cái ngày cô ấy chĩa súng vào tôi, sợ tất cả chỉ là hư ảo của bản thân... Tôi sợ, sợ rất nhiều thứ. Vậy nên tôi nghe theo kế hoạch của anh Akai, yên lặng giấu mình, chờ thời khắc quan trọng sẽ xuất hiện.

Đang lúc suy nghĩ về 'khoảnh khắc xuất hiện quan trọng không biết bao giờ đến', tiếng bước chân vọng lại ngày càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Trái tim tôi chợt căng thẳng, đập bình bịch liên hồi dưới ánh trăng êm dịu.
Từ màn đêm sâu thẳm, hình dáng em hiện lên rõ ràng hơn nhờ ánh trăng chiếu sáng.

Nhìn gương mặt đó, bóng dáng đó, suy nghĩ duy nhất của tôi lúc đó là: "Em gầy quá..."

Phải, em đã ốm hơn rất nhiều so với trước đây. Áp lực từ tổ chức áo đen hay áp lực phải hoàn thành tốt cái vai trò gián điệp hay em đang bận lùng sục tung tích của tôi... dù là cái nào thì cũng có tác động không nhỏ đến em. Cảm giác như chỉ cần có cơn gió thoảng qua, em cũng có thể bị cuốn đi vậy. Khoảnh khắc đó, tôi đã định lao ra, ôm chặt lấy em vào lòng, dạy dỗ cho em bài học về việc tự chăm sóc bản thân.

"Này, Sherry, khi không cô lôi hai chúng tôi lên đây làm gì vậy? Không phải địa điểm tác nghiệp của chúng ta là bến cảng dưới kia sao? Nay đột nhiên có hứng dẫn chúng tôi lên đây ngắm cảnh à?"

Là giọng của Chianti!!! Theo sau cô ta chính là Korn - hai tay súng bắn tỉa của tổ chức áo đen!!!

Em nở nụ cười dịu dàng, trả lời Chianti:
"Dĩ nhiên là có việc cần tôi mới gọi hai người lên đây rồi. Nếu lát nữa có chuyện xảy ra, tôi phải trông chờ vào khả năng tuyệt đỉnh của hai người đấy."

"Chuyện? Có chuyện gì sao?" - Korn vốn kiệm lời cũng phải tò mò.

"Không, chỉ là... linh cảm của tôi mà thôi. Cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra nên phòng hờ vậy..."

"Hừ, linh cảm của cô dạo này khá nhỉ. Vermouth vốn nhạy bén có nhận xét khác hẳn cô đấy." - Chianti châm chọc.

Một phút đấy, tôi đã rất sợ em sẽ khai ra cái tên Kir, vì dù sao mọi chuyện liên quan đến Kir, tôi đã nói cho em biết hết cả. Nếu em khai tên con chuột trong tổ chức, khỏi phải nói em sẽ được mọi người công nhận như nào, giống với cách Akai đã làm trước đây vậy.

Nhưng không, em chỉ lắc đầu, lý giải:
"Chỉ là hôm nay tôi thấy hành động của mọi người xung quanh hơi lạ, cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra nên phải bí mật lẻn đến đây mai phục..."

"Sao? Bên phía FBI có chuyện lạ sao cô không báo ngay với tổ chức chứ?" - Chianti và Korn đều thể hiện sự lo lắng.

"Thông tin này tôi không nắm chắc vì có vẻ thân phận của tôi sắp bại lộ rồi. Bọn họ... bọn họ có vẻ không còn tin tưởng tôi từ sau vụ Kudo nữa... Thời gian tới có lẽ tôi sẽ bị giám sát chặt chẽ hơn nhiều, chỉ sợ... tôi phải nghĩ kế rút lui êm thấm, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt bọn họ nữa..."

"Vĩnh viễn không xuất hiện nữa..."

Hay cho một câu "vĩnh viễn không xuất hiện nữa", nó thành công khiến tôi mất tập trung hoàn toàn vào việc giám sát. Nói đến là đến, nói đi là đi, đối với em, mọi thứ chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Phải rồi, có lẽ từ đầu đến cuối, đây chỉ là vai diễn mà em phải nhận. Giờ đã đến lúc thoát vai, trở về con người thật của em rồi...

Vậy tại sao tôi vẫn phải suy nghĩ về điều đó như này chứ?

Tôi lặng người nghe cuộc đối thoại của em với Gin qua điện thoại:
"Nhìn thấy tôi ở mỏm núi hướng tây bắc chưa? Nếu lát nữa có chuyện gì xảy ra, Chianti và Korn sẽ mở đường cho anh, Vodka và Vermouth chạy thoát; lúc đấy đừng suy nghĩ gì, phải thoát thân, giữ mạng trước đã, nhớ chưa...?"

"Hừ, không cần anh phải nhắc, mấy nữa tôi cũng phải mau chóng thoát thân, giữ cái mạng nhỏ của tôi đầu tiên đấy... Ừm, có vẻ thân phận của tôi sắp bại lộ rồi..."

Lần thứ hai em khiến tôi mất tập trung...

Sau khi ngắt máy, Chianti hiếm khi mở lòng từ bi lên tiếng:
"Tôi biết việc phải che giấu thân phận giữa bọn chúng vốn chẳng phải công việc dễ dàng gì. Thâm nhập đã khó, rút ra êm thấm lại càng khó hơn. Nếu cô cần tôi và Korn đến mở đường cho cô rút lui, cứ gọi một tiếng, chúng tôi sẵn lòng trợ giúp cô chạy thoát khỏi đó."

Cô quay lại, mỉm cười với Chianti:
"Được, cảm ơn cô. Việc xảy ra ngày hôm nay ít nhiều cũng khiến bọn họ nghi ngờ và giám sát tôi chặt chẽ hơn rồi. Định là ở lại lâu hơn để lấy thêm tin tức về cho tổ chức nhưng với tình hình này, sợ rằng tôi phải đẩy nhanh tiến độ trốn thoát rồi... có lẽ là vào chủ nhật tuần sau - đúng một tuần kể từ ngày hôm nay. Thời gian đó vừa đủ để tôi thu nhập thông tin thêm cho tổ chức..."

Lần thứ ba em khiến tôi mất tập trung...

Tôi ảo não gục đầu xuống, chân vô ý đạp vào mấy ngọn cỏ xung quanh tạo nên tiếng loạt xoạt.

"Ai!!!" - Chianti nhạy bén nhận ra.

Tôi nín thở, co người bé hơn nữa, trong lòng chỉ có duy nhất suy nghĩ: "Thôi toang rồi!!!"

Không khí im lặng bao trùm khiến tôi thấp thỏm vô cùng. Sau mấy phút thòng tim, em nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Chắc chỉ là con gì đó chạy qua thôi, đừng lo lắng!!! Đây là địa điểm tuyệt đối an toàn mà, Chianti."

Cũng may lúc đấy Korn phát hiện ra thuyền hàng đang sắp đến nơi, chuẩn bị cập bến. Ba người nhanh chóng vào cuộc, lên dây cót tinh thần chuẩn bị chiến đấu.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm: "Hú vía, tưởng bị bắt rồi chứ!!!"

Tôi nhẹ nhàng quay đầu lại, chăm chú quan sát hành động của ba người.

Chianti và Korn đã dựng cây súng bắn tỉa ra, nằm rạp xuống đất, quan sát mục tiêu. Em ngồi xổm ngay sau lưng họ, quan sát động tĩnh bên dưới bằng ống nhóm chuyên dụng.

"À há, tôi đã thấy mấy con chuột nhắt rồi nhé. Korn, hướng 6 giờ, ba con chuột đang nôn nóng lao ra lập công kìa."

"Đừng bứt dây động rừng, chúng ta cần phải quan sát thêm một lúc nữa đã..." - Shiho ngăn cản - "Thêm nữa, đừng giết bọn chúng..."

"Tôi có nghe nhầm không vậy, Sherry? Không giết bọn chúng? Bọn chúng không chết thì làm sao có thể mở đường cho chúng ta?" - Chianti bực tức.

"Chỉ là giảm thiểu thương vong ở mức tối thiểu... vì theo như tôi quan sát, lần này chủ yếu là cảnh sát Nhật Bản ra quân, trợ giúp với FBI. Một lần đi làm nhiệm vụ mà có quá nhiều người chết, chẳng phải đây là điều mà bọn chúng muốn sao? Gây chú ý dư luận, tạo nên làn sóng phản đối mạnh mẽ rồi các nước sẽ tập trung liên kết lại đối phó kẻ thù chung là chúng ta. Thiết nghĩ, chúng ta mất nhiều hơn được ở cuộc giao đấu này..."

Chỉ thấy Chianti và Korn trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đồng ý yêu cầu của Shiho.

Tàu cũng đã cập bến. Kế hoạch của anh Akai chính thức bắt đầu. Cuộc hỗn chiến xảy ra nhanh như chớp, thương vong là điều không thể tránh khỏi.

Mà ở trên này, Chianti và Korn 'tích cực' mở đường cho tổ chức áo đen chạy thoát. Sau một hồi chiến đấu quyết liệt, chỉ có Gin, Vodka và Vermouth thành công trốn thoát; số còn lại hầu như đều bị cảnh sát bắt.

Vị trí của Shiho cũng đã bị lộ nên ba người mau chóng thu xếp rút lui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net