Câu chuyện ở Little Moon - Phần 1: Cô gái của công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Leng keng*

Tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên, một vị khách. Với vẻ ngoài ăn mặc lịch sự, ông ấy nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện quầy chính, nơi tôi đang đứng để pha chế các loại đồ uống.

"Như thường lệ."

"Vâng, xin chờ một chút."

Tôi nhanh chóng pha chế món đồ uống được yêu cầu, mọi thứ hoàn thành trong nháy mắt và một ly Silent Flower được đưa ra trước mặt vị khách. Ông ấy từ tốn nâng ly cocktail lên nhâm nhi một cách chuyên nghiệp.

Đây là công việc của quán mỗi tối, sau giờ phục vụ đồ ăn thì Little Moon sẽ trở thành một quán bar nhỏ. Hiện tại trong quán có tầm mười vị khách, hầu hết là họ đi một mình hoặc là đi với bạn khác giới của mình, ý tôi là người yêu.

Những người đi theo cặp thì ngồi bàn, còn những người còn lại thì ngồi ở quầy chính.

Hiện tại chỉ có 2 người đang ngồi đối diện với tôi. Một trong số đó là vị khách trung niên lúc nãy. Người còn lại là một cô gái trẻ ngồi ở phía bên kia bàn.

Rena thì đang ngồi đọc sách ở cạnh quầy, chị ấy cũng thay bộ đồ hầu gái của mình ra rồi. Khách buổi tối không đông nên chị ấy không cần phải vào chế độ làm việc chi cả.

*leng keng*

Tiếng chuông cửa lại vang lên, một người bước vào, có vẻ đó là một phụ nữ. Với chiếc áo khoát được cởi ra và vắt trên tay, cô ấy bước vào với vẻ mệt mỏi. Tuy vậy, cô ấy có vẻ hơi do dự khi liếc quanh vài cái rồi mới đến chỗ của chúng tôi.

Vì hai phía của quầy đều đã bị chiếm chỗ bởi ông chú và cô gái trẻ nên vị khách mới đành phải ngồi ở giữa. 

Cô ấy ngồi xuống, cởi mũ ra cùng một cái thở dài. Bất ngờ thay, đó lại là một gương mặt quen thuộc.

"Xin lỗi, cho tôi một thứ gì đó để uống."

"Quý khách cần gì ạ?"

Đó là giảng viên Leila. Nhưng dường như cô ấy không nhận ra tôi. Trông cô ấy thật sự mệt mỏi.

"Gì cũng được, tôi đang cực kì khát nên thứ gì tôi cũng uống hết."

"Không được đâu cô gái, đồ uống ở đây đều là hàng thượng hạng cả, mỗi thứ đồ uống hợp với tình huống khác nhau. Tâm trạng, thể chất, mục đích..."

Ông chú trung niên nở một nụ cười với chất giọng khàn đặc trong khi tay phải kéo nhẹ chiếc mũ của mình, tay kia nâng ly cocktail lên. Giảng viên Leila nhìn ông ấy một lát rồi quay sang tôi.

"Xin lỗi, tôi không có ý chê đồ của quán. Vậy... cho tôi thứ gì đó giúp giải tỏa căng thẳng đi."

"Đã rõ."

Cô ấy vẫn không nhận ra tôi sao?

"Nhân tiện, ở đây có bán đồ ăn không? Tôi thấy biển ngoài kia có ghi nhưng chỉ bán vào buổi chiều..."

"Vâng, chúng tôi không phục vụ đồ ăn vào buổi tối."

"T-Thế à... Ông sếp cho họp về trễ quá nên giờ chả có gì vào bụng cả... thật là chả biết quan tâm đến cấp dưới gì cả. Đâu phải ai cũng có người nấu ăn cho đâu."

Cô ấy thở dài một cách mệt mỏi rồi nằm dài ra bàn, chả giống phong thái của giảng viên Leila chút nào.

"Đúng đúng! Sếp của em cũng vậy, ông ấy toàn bắt tụi em làm đến tối mới cho tan ca."

Cô gái ngồi ở phía bên kia bất ngờ lên tiếng tỏ ý muốn tham gia vào cuộc trò chuyện.

Và khác với những gì tôi tưởng tượng, giảng viên Leila lại quay sang cô gái ấy rồi bắt đầu than thở.

"Cô cũng vậy sao? Ahhh! Đúng là sếp đáng ngưỡng mộ thật nhưng đôi lúc cũng phải biết để ý chút chứ. Cũng tại ông ấy mà trong lúc làm việc ai cũng xem tôi như một người nghiêm khắc cả. Tôi cũng muốn dịu dàng lắm chứ. Tôi cũng muốn kết hôn lắm chứ. Ở cái tuổi này rồi mà toàn lao đầu vào công viêc... Ahhh! Đàn ông tốt bộ không còn ai để cho tôi sao?"

Wow, một màn tự than cực kì là đặc sắc đến từ giảng viên Leila, người luôn giữ cho mình vẻ mặt lạnh trước học sinh. Tôi vẫn còn nhớ kỹ gương mặt nghiêm khắc của cô ấy lúc mới gặp lần đầu ở phòng giáo viên.

Rena trở ra từ trong bếp rồi đưa dĩa cơm chiên cho tôi. Đúng là Rena có khác, luôn luôn biết người khác cần gì.

Sau khi tôi nhận đĩa đồ ăn, Rena cũng ngồi xuống rồi nhìn giảng viên Leila với vẻ thích thú.

"Của cô đây. Một phần cơm chiên truyền thống và một ly trà Saralvana."

"C-Cảm ơn... tôi tưởng quán không có bán đồ ăn vào giờ này cơ mà?"

"Mà... chỉ là không cung cấp dịch vụ một cách chính thống thôi chứ khách có nhu cầu thì vẫn làm được. Dù gì thì đây cũng là quán ăn, làm một món nào đó cũng đâu có khó lắm. Tôi đã tự chọn món ăn và đồ uống, hi vọng hợp khẩu vị của quý khách."

"Cảm ơn. Vậy tôi không khách sáo."

Nói xong, cô ấy ăn ngon lành đĩa cơm chiên với một vẻ mặt hạnh phúc. Tôi cũng chưa thấy vẻ mặt trong sáng đó của giảng viên Leila. Quả nhiên con người thật khó hiểu.

"Ngon quá! Cảm giác như được cứu sống vậy. Đồ uống cũng ngon nữa, tôi thật sự cảm thấy khỏe hơn rồi, kì diệu thật."

Cô Leila trầm trồ đầy kinh ngạc trước món đồ uống trước mặt. Thấy thế, ông chú và cô gái trẻ kia liền bật cười.

"Tất nhiên rồi, không phải tự nhiên mà tôi lại thích nơi này đâu. Nhìn thế thôi chứ tôi cực kì nghiêm khắc về bữa ăn của mình đấy."

"Em cũng thích ở đây, không gian yên tĩnh, dễ chịu. Những lúc đi làm về em hôm nào cũng ghé cả. Cơ mà muốn đặt được bữa chiều ở đây khó cực, nên em toàn đến lúc tối thôi."

"Cảm ơn quý khách đã khen."

"Cậu bartender cũng đẹp trai nữa."

Cô gái trẻ nhìn tôi rồi cười khúc khích. Ngược lại, tôi chợt cảm thấy rợn xương sống một cách bất thường, như thể ai đó đang chỉa con dao găm vào lưng tôi vậy.

"Cảm ơn quý khách, thật vinh dự."

"Hì hì, ước gì được làm vợ cậu nhỉ? Ngày nào cũng được ăn ngon, uống đồ uống thượng hạng. Với lại cậu cũng thuộc kiểu chiều vợ nữa."

"Ahaha..."

Tôi biết rồi, Rena đang lườm tôi, một cái lườm sâu hoắt như thể nó đang cố đâm xuyên tôi.

"Đùa thôi, đùa thôi. Nãy giờ bạn gái cậu lườm ghê quá nên đây không dám đâu."

"Bạn gái?"

Giảng viên Leila liếc sang Rena, người đang ngồi ở một bên của quầy.

"Không phải đâu, chị ấy là chị gái tôi đấy."

"Vậy sao? Vậy thì--"

*Lườm*

"Rena, chị đang thất lễ đấy."

"Vậy sao? Chị không biết luôn đấy, ufufu."

"Ahaha..."

Cô gái cười khổ trước thái độ chả có gì là hối lỗi của Rena.

"Rena... khoan đã..."

Giảng viên Leila đột nhiên đứng dậy rồi nhìn chằm chằm vào Rena rồi đổi sang tôi.

"E-Em là... Ren?"

"Vâng? Giờ cô mới nhận ra sao?"

"C-Chờ đã... C-Cái này..."

Giảng viên Leila đột nhiên đổ sụp xuống bàn, hai tay ôm đầu một cách bối rối.

"Xong rồi, mình thế là xong rồi."

Nhìn thấy phản ứng tươi mới của giảng viên Leila, Rena khẽ cười khúc khích.

"T-Tôi về đây! Cảm ơn vì bữa ăn!"

Cô ấy đứng phắt dậy, đặt một đống tiền lên bàn rồi vội vã chạy ra khỏi quán trong khi miệng liên tục rên rỉ.

"Cảm ơn quý khách! Nhớ ghé lại lần nữa!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net