Chương 14: Hồi hộp là khoảnh khắc lần đầu đến trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng đột ngột rọi vào khiến tôi miễn cưỡng mở mắt ra.

"Chói quá..."

"Đã sáng rồi đó Ren. Hôm nay là ngày em nhập học đó."

"Thôi chết!"

Tôi bật dậy và vội vã rời khỏi giường và thấy Rena đang ngồi cạnh cửa sổ chải chuốt cho mái tóc của mình. Khác với những gì tôi thấy vào hôm qua, chị ấy giờ đang nhìn vào chiếc gương được đặt tựa vào góc tường đối diện bằng đôi mắt tuyệt đẹp của mình.

"Bình tĩnh nào. Vẫn còn sớm lắm."

"V-Vậy ạ? Làm em hết hồn."

"Ufufu~"

Chị ấy khẽ nở một nụ cười quyến rũ trong khi tay bắt đầu cột từng lọn tóc lên một bên. Tôi vô thức đờ người ra khi nhìn thấy khung cảnh đó. Ánh nắng mềm mại phủ lên làn da trắng như tuyết ấy một màu vàng nhạt ấm áp. Máu tóc màu bạch kim ánh lên trong thật đẹp. Và đặc biệt, đôi mắt đó vẫn rất đẹp.

"Có chuyện gì sao? Tự dưng nhìn chị chằm chăm thế? Em làm chị xấu hổ đấy."

"À ừm, chỉ là... chị càng ngày càng xinh đẹp nhỉ? Cả Erina cũng vậy. Hồi mới đầu em không nhận ra Erina luôn đấy."

"Ai chà. Chàng trai nhà ta cũng biết lấy lòng phái nữ nhỉ. Cảm ơn em nhé. Ren lớn lên cũng trông phong độ lắm. Đặc biệt là rất đáng tin cậy nữa."

Chị ấy nở một cười vô cùng thanh tú khiến tim tôi lỡ một nhịp. Tôi tự hỏi chị ấy có thật sự là chị gái của tôi hay không nữa. Không ổn rồi.

"Mà. Cũng lâu rồi chị với được nhìn lại thế giới bằng cặp mắt này. Thật ra đến sáng nay, chị cũng lần đầu được nhìn thấy bản thân khi trường thành đấy."

Rena hoàn thành việc chải chuốt của mình bằng động tác khẽ đẩy lọn tóc đã được cột lên ra phía sau rồi nhìn tôi cười tươi.

"Đi chuẩn bị thôi nào. Hôm nay chị cũng sẽ đến trường với em."

"V-Vâng. Vậy để em chuẩn bị buổi sáng."

"Um... thật ra chị cũng muốn làm buổi sáng. Nhưng lâu lắm rồi chị không nấu ăn nên hơi lo."

Chị ấy đặt ngón trỏ lên má một cách đáng yêu.

"Ahaha, em tin là món chị nấu vẫn luôn đúng với hai từ 'Hoàn hảo'."

"Thiệt tình, em nghĩ chị chỉ nấu ăn đơn thuần theo công thức thôi sao? Mặc dù đôi mắt này giúp chị làm phần lớn các công đoạn một cách tỉ mỉ nhưng chị cũng cho nhiều tình yêu vào món ăn lắm đó."

"Vâng vâng, em biết rồi."

"Em có thật sự nghe không đấy?"

.

.

.

Kết thúc màng chào hỏi náo nhiệt vào buổi sáng, sau khi đã vệ sinh cá nhân, tôi nhanh chóng xuống bếp và làm bữa sáng cho cả hai. Mà, thành thật mà nói, tôi vẫn muốn ăn đồ do Rena nấu. Những thứ mà chị ấy làm ra không hề có chỗ cho sai sót. Mọi thứ đều đúng nghĩa hoàn hảo.

Rena vui vẻ tận hưởng bữa sáng, chị ấy ngồi trên ghế trong khi hai chân bắt chéo nhau một cách quyến rũ. Bộ đồng phục của trường Lavender hợp với chị ấy lạ thường. Vừa nhắc đến, chị ấy phát triển khá tốt. Chị ấy cao hơn Erina và chỉ thấp hơn tôi một chút, chắc đến tầm ngang đầu tôi. Ba vòng của chị ấy thập chí nó cũng "hoàn hảo" như mấy món chị ấy làm.

Có lẽ chúc phúc của Rena cũng ảnh hưởng đến bản thân chị ấy sao? Có thể nói Rena là tạo phẩm của sự "Hoàn hảo".

"Rena này. Chị từng tới trường lần nào chưa?"

"Hm? À, có một lần để đi làm thủ tục nhập học. Nhưng mà đăng kí xong là về thôi chứ chưa gặp mặt ai trong lớp cả. Chị cũng không nhìn được nên có thể nói đây cũng là lần đầu chị đến trường đấy. Hai ta giống nhau rồi."

Chị ấy cười một cách tự nhiên. Đến cả nụ cười đó cũng quá hoàn hảo. Tự dưng trong lòng tôi dấy lên một chút lo lắng. Kể cả vậy, nếu giả sử như họ không để ý đến ngoại hình của Rena, chỉ riêng vẻ đẹp trong đôi mắt của chị ấy cũng đủ khiến người ta si mê. Từ nhỏ Rena đã luôn bị các thiếu gia của các gia đình quý tộc khác để mắt đến.

Cứ mỗi lần có người đến tán tỉnh Rena thì chị ấy lại lôi tôi ra làm lá chắn.

Ngược lại với vẻ đẹp hoàn hảo của Rena, Erina lại thiên về tự nhiên hơn. Đó là hai trường phái sắc đẹp mà tôi chỉ vừa mới phân ra trong đầu.

*Cộc cộc*

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài. Bản thân tôi cũng đoán được ít nhiều đó là ai rồi.

"Để chị."

"Vâng, nhờ chị."

"Ufufu."

Chị ấy đặt li đồ uống tôi vừa mới pha lên bàn rồi bước về phía cửa.

Đến cả dáng đi cũng...

Tôi khẽ lắc đầu để xóa mấy thứ đang diễn ra trong tâm trí tôi. Cánh cửa được mở ra một cách từ tốn, bên kia là Erina và Clara đang đứng đợi.

"Là hai em à."

"Vâng! Chào buổi sáng ạ!"

"Chào buổi sáng, chị Rena, Ren."

Hm?

Rena mở rộng cửa ra cho cả hai vào rồi nhẹ nhàng khép lại. Nhìn động tác tuyệt mĩ đó, trong đầu tôi thầm nghĩ liệu khách của tôi có thật sự đến để ăn không. Đó là những gì tôi lo lắng.

"Chào hai đứa. Cả hai đã ăn gì chưa?"

"A-- Thật đáng tiếc như tụi em đã ăn rồi ạ."

Erina khựng người lại như thể vừa nhận ra một điều gì đó quan trọng rồi trả lời với giọng nuối tiếc.

"Vậy thì để pha cho cả hai thứ gì đó uống nhé."

"Có phiền anh quá không?"

Clara nhìn tôi mà nói. Tôi có cảm giác em ấy không còn nói chuyện kiêng nể với tôi nữa.

"Không đâu. Anh biết hai đứa sẽ đến nên đã bắt đầu pha từ trước rồi. Vừa mới xong luôn."

Tôi vừa nói vừa đẩy tới trước mặt Erina và Clara hai li đồ uống có màu lam sẫm.

"Blue Forest, nó có tác dụng khiến tinh thần thoải mái hơn đấy. Cũng như tăng độ tỉnh táo nữa."

"W-Woa, nhìn chuyên nghiệp quá."

Clara không nói gì mà chỉ nhìn tôi rồi liếc vào cái ly đồ uống trước mặt.

"S-Sao thế, em không thích à? Nếu vậy thì để anh đổi."

"À không, không phải thế. Chỉ là... hơi ngạc nhiên."

Em ấy nâng nhẹ ly trà rồi đưa lên miệng.

"Ngon quá. Với lại... nó có cảm giác dễ chịu nữa."

Clara nhìn ly trà với vẻ ngạc nhiên trong khi Erina uống mà không do dự.

"Mừng là em thích."

Tôi nở một nụ cười nhẹ với em ấy, Clara đáp lại bằng một cái thở dài. Dường như hôm nay em ấy có vẻ hơi khó chịu. Có chuyện gì xảy ra vậy ta.

Chúng tôi nhanh chóng hoàn thành buổi sáng và tới trường. Theo như những gì mà tôi được biết dựa theo lời kể của Rena, mỗi học sinh sẽ được phát một quyển sổ tay. Trong đó có chứa toàn bộ những nội dung trong chương trình của trường, bao gồm các hoạt động, bài thi ở hiện tại và sắp tới. Mà, cũng nhờ đó mà các học sinh cũng đỡ phải ghi chép cũng như lường trước được ngày thi mà tập trung ôn luyện.

"Vậy Rena, chị cũng lần đầu gặp các bạn cùng lớp nhỉ? Liệu họ có biết trước việc hôm nay chị sẽ tới không?"

"À, cái đó thì không. Cả ngày hôm qua chị toàn ở với hai đứa, làm gì có thời gian cho chuyện đó. Cho nên lát nữa chị phải lên phòng giám thị trước để thông báo, rồi sau đó giáo viên sẽ dẫn về lớp."

Rena cười một cách duyên dáng trong khi đặt ngón trỏ llên má.

"Có lẽ em cũng thế. Hi vọng bạn bè cùng lớp thân thiện một chút. Mà, chắc cái lớp đó đều là Poster nên sẽ dễ thở cho em hơn. Dù bản thân không quá bận tâm nhưng thật sự thì nó cũng có chút phiền phức."

Erina và Clara nhìn tôi với ánh mắt có chứa một chút gì đó hối lỗi như thể họ đã làm gì không đúng với tôi vậy. Nhưng nó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc nên thành ra tôi cũng không rõ lắm. Liệu nó có liên quan đến thái độ kì lạ của Clara lúc sáng không.

Cả bốn người chúng tôi đi bộ dọc con đường chính từ quảng trường đến cổng học viện. Hai bên là hàng cây Lavender với những cánh hoa nhuộm tím khung cảnh nơi đây.

Vì tôi mới nhập học trong khi Rena phải báo cáo với giáo viên nên thành ra chúng tôi đến hơi sớm. Có lẽ đoán trước được điều đó nên Erina và Clara cũng đã đến sớm để đi cùng chúng tôi.

Tầm tám giờ rưỡi thì lớp học mới bắt đầu và kéo dài cho đến chiều. Mà hiện giờ chỉ mới có bảy giờ hơn nên gần như con đường không có một bóng người, chỉ có lát đát vài cô cậu, có lẽ họ sinh hoạt câu lạc bộ chăng? Tôi nghe nói trường có cả câu lạc bộ lẫn hội học sinh mà, phải chứ.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì Lavie từng là hội trưởng của cái hội học sinh ấy. Cũng hợp lý tôi, cô ấy xinh đẹp, tài giỏi, dịu dàng, được nhiều người quý mến (điển hình là cô em gái của tôi và Clara), lại còn là con gái của viện trưởng nữa.

Cánh cổng được mở rộng cho học viên vào sớm. Có lẽ nó thậm chí được mở từ rất sớm. Tôi có thể thấy một số học viên bước ngược từ bên trong ra, có lẽ họ đã hoàn thành buổi sinh hoạt câu lạc bộ vào buổi sáng của mình và trên đường trở về để chuẩn bị cho tiết học đầu. 

Khuôn viên trường hiện ra trước mắt tôi một cách lộng lẫy. Phía xa là những dãy phòng học dài và khang trang như mới được xây xong hôm qua. Chính diện là một đài phu nước lớn, sau nó là một tòa nhà trắng nguy nga với những bậc thềm được xây đối xứng. Tòa nhà trông như một cái viện bảo tàng khổng lồ, ngang với cái tôi từng thấy ở Thủy quốc. Nó thật sự không khác gì cung điện.

"Erina này, người ta học gì trong đó vậy."

"À, đó là hội trường trung tâm đấy ạ. Dùng để tập hợp học sinh với số lượng lớn, hoặc cũng có thể làm sân vận động cho các cuộc thi hay đấu tập."

Ra là vậy.

Tôi nhìn sang Erina, em ấy khẽ cười trước cái gương mặt không gì khác ngoài ngạc nhiên với những trước mặt tôi. Dù cũng là lần đầu đến trường nhưng Rena không có vẻ gì bất ngờ cả.

"Rena, chị không ngạc nhiên sao? Ý em là, nó trông thật tráng lệ. Suốt cuộc hành trình em đi khắp nơi trong thời gian qua, số lần em được chiêm ngưỡng những thứ như này không có nhiều đâu. Tức là nó có thể là một trong những kỳ quan thế giới đấy."

Tôi nói với tông giọng cao đầy ngưỡng mộ.

"Ufufu, em trông như một đứa trẻ ấy nhỉ. Đúng là chị có ngạc nhiên thật nhưng đối với trường Lavender thì một hai tòa nhà như thế này đâu có gì lạ đâu?"

"Eh?"

Rena nhìn tôi một cách thản nhiên khiến người tôi như hóa đá.

"Không không không... Cái phản ứng đó là sao cơ chứ."

"Thiệt tình, anh quá khích rồi đấy."

Clara nhìn tôi rồi thở dài. Có vẻ em ấy thật sự thích thở dài nhỉ?

"À ừm, anh xin lỗi. Cơ mà từ xưa giờ, anh luôn bị cuốn hút bởi những thứ như thế. Thật không uổng đời người."

Tôi không thể nào diễn tả được hết cái sự phấn khích đang bùng lên trong người này được.

"Chúng ta nên tranh thủ thôi. Để tụi em dẫn cả hai đến phòng hiệu trưởng."

"À ừm, cảm ơn em. Phiền em vậy."

"Thiệt tình. Anh đang nói chuyện khách sáo với chính em gái của mình sao?"

Erina nhìn tôi và cười châm chọc.

"Ahaha, tất xấu khó bỏ."

.

.

.

Chúng tôi đi về phía dãy nhà lớn ở phía bên trái rồi đi dọc hành lang nối với một tòa nhà khác tách biệt nằm ở phía sau cái gọi là "Hội trường trung tâm". Khác với những dãy nhà khác, tòa nhà này không quá lớn nhưng lại cao và được xây dựng vô cùng công phu, đúng nghĩa dành cho những người có chức vụ cao làm việc. 

Chúng tôi đi lên tầng năm -  tầng trên cùng của toàn nhà thông qua một thiết bị gọi là "Thang tự động". Dù từng nghe về nó rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm thứ công nghệ mới này. Dị năng quả thật có nhiều tiềm năng hơn tôi nghĩ.

Rena và Clara chia tay chúng tôi khi đến tầng ba. Khác với học viên mới là tôi đây, Rena đã là học viên nên chị ấy chỉ cần báo cáo với giáo giáo viên trưởng là được. Và dựa theo những gì tôi được biết thì, phía sau cánh cửa lớn ở phía cuối hành lang kia là...

"Yo, tới rồi à. Ta đang đợi cậu đây, chàng trai trẻ."

Đó là ngài Ubriel Rumal, người đứng đầu một gia đình quý tộc vô cùng quyền lực ở Quang quốc cũng như là viện trưởng đương nhiệm của Lavender. Ông ấy ngồi tại chiếc bàn làm việc của mình. Hai bên là những kệ lớn nhỏ chứa một đống tài liệu mà dù có đọc thì có lẽ tôi cũng không hiểu. 

Ngài Rumal lấy hai tay chống cằm nhìn thẳng về phía tôi. Ánh nắng nhẹ từ ngoài cửa sổ rọi vào phủ một màn tối về phía trước khiến sự hiện diện của ông ấy thêm hoành tráng.

"Xin lỗi vì để ngài phải chờ."

"Hm?"

Ông ấy thoáng nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng lấy lại tư thế của mình.

"Ahaha, không cần phải quá trịnh trọng vậy đâu. Dù gì thì ta mới là người nợ cậu. Cơ mà từ hôm đó, con gái ta cứ đòi kết hôn với cậu suốt đấy."

Ông ấy liếc tôi cùng với một nụ cười trêu chọc. Cùng lúc đó, Erina cũng lườm tôi một cái sắc lạnh.

"C-Cái đó..."

"Ahaha, yên tâm đi. Không hẳn là ta gây sức ép hay gì. Bản thân ta cũng không có ý kiến gì với cậu, nên ta muốn để con bé tự lực để được cưới người mình yêu."

Nghe ông ta nói thế cũng khiến tôi hơi xấu hổ. Không, chính xác hơn là xấu hổ kinh khủng.

"Ahaha..."

"Mà, dù gì thì cậu cũng là người cứu con bé, lại còn là hoàng tử trong mơ của nó nữa. Chả trách nó lại mê cậu như vậy."

Tôi không biết làm gì ngoại trừ gượng cười và khẽ gãi đầu. Erina vẫn giữ yên lặng từ nãy đến giờ và bắn ánh nhìn dao găm về phía tôi.

"E hèm. Quay lại vấn đề chính. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhập học và đây là những gì cậu sẽ cần."

Ông ấy đưa cho tôi một quyển sổ tay và một chiếc huy hiệu nhỏ. Tôi nhận lấy rồi bắt đầu dò xét chúng. Vậy chắc đây là cái sổ tay ghi lại mọi thứ đó. Còn cái huy hiệu này?

"À, đó là thứ chứng minh anh là học viên của Lavender cũng như để các học viên khác biết anh thuộc lớp nào."

Erina quay sang tôi giải thích với một nụ cười.

"Ồ, ra vậy. Thế... S01... là lớp nào thế?"

"Eh--"

Erina khẽ giật mình rồi quay người đi chỗ khác một cách kỳ lạ.

"T-thưa ngài Rumal, về lớp của tôi..."

"Yên tâm. Ở trường này luôn phân lớp một cách phù hợp nhất cho học viên. Chả ai mà dại xếp một học viên có chúc phúc cấp C vào một lớp A đâu."

Ông ấy cười lớn như thể để vùi dập mấy câu hỏi đang nằm trong đầu tôi vậy. Dù hơi đáng nghi như mặc kệ, dù gì cũng là trường Lavender, sẽ không có sai sót gì đâu.

"Nhân tiện, cậu cần thực hiện đánh giá chúc phúc của mình. Đó là quy tắc ở đây nên không thể trốn được. Nhưng mà cậu đã cứu con gái ta nên coi như việc cậu được thực hiện đánh giá ở đây là một đặc cách đây. Như thế thì bậc của cậu sẽ không bị lộ."

Là vậy sao, ông ấy thật biết cách khiến người khác an lòng.

"Cảm ơn ngài! Như thế thật sự rất đỡ cho tôi."

"Không có chi. Vậy thì... đây, đặt tay thuận của cậu lên nó."

Ông ấy đưa cho tôi một tấm giấy màu nâu khá dày cùng với những hoa văn họa tiết khó hiểu trên đó.

"Chỉ cần đặt tay lên là ổn ạ?"

"Ừ, cứ thử đi."

Nghe theo hướng dẫn của ông ấy, tôi đặt tay phải của mình lên tấm giấy. Nó từ từ phát sáng rồi ôm trọn lấy tay tôi. Một thời gian ngắn sau, ánh sáng đó biến mất và tôi rút tay mình về. Ở trên tấm giấy đó, một chữ cái hiện ra.

"Đ-Đây là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net