Chương 8: Cuộc gặp gỡ tình cờ trở thành bạch mã hoàng tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiếc vòng đó... Lavie!"

Ngài Ubiel liền nhận ra hình dáng của chiếc vòng và ngay lập tức nhìn về phía Lavie. Nghe vậy, những người khác ngoại trừ tôi và Erina đều nhìn Lavie.

"Không còn nữa... Chuyện này rốt cuộc là..."

"Ơ? Con... không còn đau nữa... Cảm giác như... hoàn toàn bình thường?"

Lavie vừa rờ lấy cổ mình vừa nói với gương mặt ngơ ngác.

"Em cũng có lỗi đấy Erina. Em nên đề cập sớm hơn về việc Lavie cũng mang trên mình một lời nguyền."

Mà, dù rằng tôi đến bây giờ mới quyết tâm nhận lấy lời nguyền của Lavie. May mắn thay, nhờ "cô ấy", dường như những lời nguyền này không có tác dụng với tôi. Tuy nhiên, bản thân vẫn chưa chưa biết được số lượng lời nguyền mà tôi có thể mang. Tạm thời thì tôi không nên làm liều như thế nữa.

"V-Vâng... giờ bình tĩnh lại thì em mới nhận ra..."

Erina đáp lại tôi cùng với một gương mặt hạnh phúc vô cùng. Nhìn thấy vậy, thôi chỉ biết cười nhẹ.

"Ưm... Ren? Anh đã..."

Đến lúc này, cả gia đình nhà Ubiel hướng sự chú ý đến tôi, thậm chí là đến cả Clara cũng nhìn tôi với đôi mắt kinh ngạc vẫn còn ướt. Mà, em ấy cũng chưa biết đến chuyện lời nguyền của Erina đã được gỡ bỏ.

"Mà, như tiểu thư đã thấy đấy. Tôi đã lấy cái vòng cổ mang lời nguyền ra khỏi người tiểu thư. Điều đó có nghĩa là lời nguyền mà tiểu thư phải chịu trước giờ đã không còn nữa. Xin chúc mừng tiểu thư."

"Điều này... kì tích... Đây thật sự là kì tích!"

Cha của Lavie giơ hai tay lên với vẻ vui mừng lẫn phấn khích vô cùng.

"Hức... cuối cùng các vị thần cũng nghe thấy lời cầu nguyện... thật tốt quá. Quả nhiên là trời có mắt."

Người mẹ khóc lóc trong khi ôm lấy đứa con của mình vào lòng. Đến cả Lavie cũng khóc theo. Mà, cái chết là một thứ vô cùng đáng sợ, sự chia li cũng đáng sợ không kém. Cơ mà thần linh nào ở đây? Chính tôi là người lấy lời nguyền của cô ấy đấy.

"Chàng trai, cậu tên gì? Nhất định đây chính là định mệnh. Ta cứ tưởng mọi thứ đã kết thúc. Thật sự tạ ơn cậu!"

Ngài Rumal nắm chặt lấy tay phải tôi bằng đôi bàn tay có phần chai sạn. Đôi mắt ông ta thể hiện rõ niềm vui tột độ khi đứa con gái duy nhất của mình thoát khỏi cửa tử. Trong phút chóc, tôi lại thấy ấm lòng khi được thấy tình yêu gia đình hiện hữu trong một gia đình quý tộc. Nó làm tôi nhớ đến mẹ.

Cơ mà... theo như Erina thì bà ấy đã... 

Trong gia đình chúng tôi vẫn còn một thành viên cũng được mẹ tôi nhận nuôi. Chị ấy lớn hơn tôi một tuổi và đảm nhận vai trò hầu gái trong gia đình. Thực chất việc làm hầu gái là do ý muốn của chị ấy chứ không phải là mẹ tôi ép.

Vì lẽ đó, chị ấy tượng trưng cho sự hoàn hảo không tì vết và cũng là một trong những người tôi và Erina ngưỡng mộ nhất. Tôi tự hỏi chị ấy giờ này ra sao vì Erina chưa hề nhắc gì về chị ấy cả.

"À vâng, tôi là Ren, anh trai của Eri-- Elie ạ. Xin ngài đừng bận tâm. Vì Elie cũng được mọi người giúp đỡ nhiều nên chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ."

Đột nhiên một sự yên lặng bất ngờ phủ lên không gian căn phòng khiến tôi chợt cảm thấy bối rối. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. Trong phút chốc, họ đồng loạt bật cười.

"Ha ha ha! Cậu có vẻ là một người thú vị nhỉ? Hóa ra là anh trai của bé Elie à? Tưởng là ai nhưng dường như chúng ta đã được sắp đặt để gặp nhau. Bé Elie lúc nào cũng như đứa con gái khác của chúng ta vậy. Cùng với bé Clara, cả ba như chị em ấy."

Ngài Rumal cười lớ trong khi vỗ bàn tay to chắc của mình vào vai tôi. Nặng quá!

"Bác Rumal..."

Clara nhìn ngài ấy với một vẻ cảm kích. Lavie nghe vậy cũng nở một nụ cười ấm áp.

"Quả nhiên là anh hai... Anh từ xưa giờ lúc nào cũng khiêm tốn sai chổ như vậy."

Erina khẽ thở dài trong khi nhìn tôi. Thế sao? Giờ tôi mới biết đấy. Cơ mà nghĩ lại cũng đúng thật. Hóa giải lời nguyền vốn sắp tước đi mạng sống của Lavie không hề là chuyện nhỏ.

"Ahaha... vậy sao?"

"Nhưng mà chẳng phải anh bảo rằng bản thân là Poster sao? Một poster có thể hóa giải lời nguyền? Hay là anh muốn che dấu?"

Clara khẽ gật gù khi đề cập đến khả năng của tôi.

"Hm? Cậu là poster sao? Thật khó tin khi bản thân ta vừa được chứng kiến cậu hóa giải lời nguyền cho con gái ta."

Ngài Rumal liền chuyển ánh mắt hứng thú sang tôi, người đang cố gắng che dấu tối đa khả năng của mình.

"Ây da, tôi thật sự là một poster, không hơn không kém. Còn việc hóa giải lời nguyền... có lẽ là do may mắn."

Thực chất tôi cũng không hẳn "chỉ là một poster". Có một chút đặc biệt ở cái khả năng lưu trữ của tôi, chúng dường như không bị giới hạn về tiềm năng như những người khác, có lẽ là do ảnh hưởng từ chúc phúc gốc của tôi.

"Ufufu, anh khiêm tốn quá. Dường như anh có lý do riêng của mình nên tụi em sẽ không hỏi nữa."

Cùng với một nụ cười và ánh mắt thấu hiểu, Lavie nhìn tôi với đôi mắt ấm áp lạ thường.

"Được rồi! Hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc mừng! Người đâu! Mau chuẩn bị tiệc!"

Ngay lập tức, một dàn hầu gái xuất hiện đằng sau cánh cửa. Lúc đầu, họ đều nhìn vô cùng bất ngờ khi thấy nàng tiểu thư của họ vẫn tươi cười đầy khỏe mạnh. Không hỏi gì thêm, ai nấy đều bắt đầu làm việc trong một không khí vui tươi.

"Tại vì tối nay đã trễ nên ta sẽ làm một bữa tiệc nhỏ thôi, mong cậu thông cảm. Nhưng ngày mai, ta sẽ tổ chức tiệc ăn mừng lớn!"

Gì cơ? Như thế có ổn không?

"T-thưa ngài Rumal! Về việc hóa giả lời nguyền của tiểu thư..."

"Cậu không muốn để lộ ra đúng chứ? Ta hiểu mà, khả năng đó của cậu vô cùng đặc biệt. Cậu cứ yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện này. Dù gì thì ta là người không bao giờ bội bạc với ân nhân của mình. Vậy thì ta đi chuẩn bị đây!"

Ngài ấy nói với tông giọng khí thế. Thoáng cái ngài Rumal đã chạy ra ngoài trong khi hét lớn "Lavie đã khỏi rồi". Mặt khác, phu nhân cùng với Lavie nhìn ông ấy rồi khẽ cười.

"Thiệt tình. Cha lúc nào cũng như thế cả. Chả hợp với cái vẻ ngoài đó tí nào."

Nói xong, phu nhân nhà Ubiel, Laura cũng đứng dậy và đi về phía tôi. Với một chuyển động nhẹ nhàng, bà ấy ôm tôi vào lòng ngực.

"Cảm ơn con đã cứu lấy mạng sống của con gái cô. Chỉ nghỉ đến việc mất đi con bé, cô không thể nào sống nổi mất."

Một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu phủ lấy cơ thể tôi. Cái ôm ấm áp thế này, đã lâu tôi không được trải nghiệm. Cảm giác như mẹ ruột tôi vậy. Trong thoáng chốc, tôi định ôm lấy bà ấy.

"Ahaha, không có gì đâu ạ. Bản thân con cũng không phải là kẻ lạnh lùng đến mức đứng nhìn một cô gái xinh đẹp như tiểu thư qua đời trong khi bản thân lại có cơ hội cứu cô ấy."

"Ufufu, quả là một cậu nhóc biết ăn nói. Con tên Ren đúng chứ? Con là thường dân sao? Nghe cách nói chuyện của con, ta cứ đinh ninh con là quý tộc."

Bà ấy từ từ thả tôi ra rồi nhìn tôi với ánh mắt nhân từ. Đôi mắt đó là thứ mà ngày xưa tôi luôn muốn thấy.

"Thật ra con cũng có một nửa dòng máu quý tộc chảy trong người. Mà, nếu cô từng nghe về câu chuyện của Erina thì chắc cô sẽ từng nghe về con."

"Erina? Ý con là bé Elie sao? À, con là anh trai Elie đúng chứ. Vậy... cô hiểu rồi... cuối cùng hai đứa cũng được đoàn tụ nhỉ? Thật tốt quá."

Bà ấy nhìn sang Elie với đôi mắt hạnh phúc như thể đó xuất phát từ chính cảm xúc của bản thân vậy. Có vẻ Elie và Clara rất được gia đình này yêu quý.

"Vâng ạ. Có thể nói hôm nay là một ngày định mệnh ạ. Con gặp được người anh thất lạc bảy năm của mình. Chính anh ấy là người chữa bệnh cho chị Lavie. Là kì tích trong kì tích luôn ấy ạ."

"Thật ra trước khi mọi thứ trong ngày hôm nay diễn ra thì con cũng không mấy quan tâm đến định mệnh đâu ạ."

Clara cũng nói thêm cùng một cái thở dài.

"Khoan đã..."

Đột nhiên Lavie ngắt cuộc trò chuyện của chúng tôi với một khuông mặt nghiêm trọng.

"Lavie? Có chuyện gì sao con?"

"Lúc nãy Ren bảo là 'có cơ hội' đúng chứ? Vậy... nó... không hề chắc chắn?"

Lavie nhìn tôi bằng đôi mắt lo lắng. Ngay lập tức, cả Erina, Clara lẫn phu nhân Laura đều khẽ giật mình rồi nhìn sang tôi.

"Ahaha, thiệt tình. Sao tự dưng tiểu thư lại sắc sảo đúng lúc thế. Mà, về cơ bản thì đây không phải là hóa giải. Như mọi người biết đấy, cách duy nhất để hóa giải một lời nguyên đó chính là cái chết của người mang. Cho nên việc mà tôi lằm ở đây... là chuyển lời nguyền của tiểu thư ra khỏi cơ thể đó mà thôi."

"Thế... lời nguyền đó được chuyển đi đâu? Không, chính xác thì anh đã chuyển cho ai? Không lẽ..."

Bị phát hiện rồi. Trước ánh nhìn đó, tôi chỉ biết khẽ im lặng thay cho đáp án.

"Anh Ren... vậy lời nguyền của em cũng... Trả lại đây! Làm ơn trả lại cho em! Đó không phải là thứ em muốn!"

Erina lập tức chạy về phía tôi. Em ấy nắm lấy vai tôi như thể không để tôi thoát trong khi đôi mắt mất đi niềm vui vốn có trước đó.

"Em cũng... em không muốn vì mạng sống của bản thân mà đánh đổi người khác..."

Lavie cũng làm quyết liệt về việc tôi mang hộ lời nguyền của họ. Chờ đã nào, tôi chưa kịp giải thích gì luôn đấy.

"Khoan đã! Bình tĩnh nào! Nghe anh nói đã!"

Tôi giữ lấy hai vai của Erina để khiến em ấy bình tĩnh lại.

"Anh vẫn ổn. Chi ít thì hiện tại anh vẫn thở, vẫn ở đây với em, được chứ? Một người mà mang hai lời nguyền sẽ chết ngay lập tức, nhưng anh vẫn sống tốt. Cho nên hãy cứ yên tâm. Với lại, hai cái vòng mang lời nguyền của em với Lavie đang nằm trong túi của anh, chứ không phải trên người anh."

Tôi vừa nó vừa vạch cổ áo ra một cách dứt khoát.

"Cho nên hãy yên tâm. Anh cũng sẽ không liều mạng nhận cái thứ ba đâu. Hiện tại mọi thứ vẫn ổn, sau này cũng chắc chắn như vậy. Nhé, Erina?"

"Hức... ư... nhưng..."

"Không sao đâu. Anh nhất định sẽ không đi đâu nữa. Anh vẫn còn lời hứa cần thực hiện mà."

Tôi đưa tay ra khẽ xoa đầu Erina. Gương mặt của em ấy dãn ra trông thoải mái hơn hẳn.

"Vâng."

"Cả tiểu thư nữa. Mọi chuyện như thế là ổn rồi. Hãy để ngày hôm nay kết thúc trong vui vẻ nào."

"V-Vâng..."

Nói xong, tôi xoay sang phu nhân Laura, người đang nhìn chúng tôi với vẻ lo lắng.

"Xin phu nhân cứ yên tâm. Con đảm bảo rằng tiểu thư đã hoàn toàn bình thường. Cho nên cô không cần phải lo lắng."

"À ừm... Cảm ơn con. Con... Ren quả là một đứa bé tốt. Từ giờ trở đi, con sẽ như con trai của nhà này. Cho nên đừng ngại ngần gì, cô sẽ luôn là người đưa tay ra nếu con cần giúp đỡ, nhớ nhé."

Bà ấy một lần nữa ôm tôi vào lòng. Khác với lúc trước, lần này là một cái ôm thật chặt.

"V-Vâng... mong được cô giúp đỡ."

"À! Vậy sao con không cưới Lavie luôn đi? Như thế thì chúng ta chính thức một nhà luôn ấy."

"Eh?"x3

Cả tôi, Erina lẫn Clara đều ngẩn người ra trước câu phát ngôn cực kì kì lạ của phu nhân Laura.

"M-Mẹ! Tự dưng mẹ nói gì kì thế ạ. C-Chuyện đó..."

"Hm? Mẹ cứ tưởng Ren là chàng hoàng tử bạch mã mà con luôn tìm ấy chứ? Thì đấy, chả phải Ren vừa cứu lấy con, vừa mạo hiểm mạng sống của mình sao, lại còn là một quý ông nữa. Mẹ vẫn nhớ ngày xưa con luôn nói thế mỗi khi mẹ nhắc đến việc đính hôn cho con đấy."

"Eh?"

Lavie đột nhiên đứng hình.

"C-Có chuyện đó luôn ạ?"

Erina và Clara dường như vô cùng bất ngờ trước những gì mà phu nhân nói.

"Ủa? Lavie không có kể cho hai đứa sao? Mà, có lẽ điều đó hơi xấu hổ để nói ra. Từ xưa giờ con bé lúc nào cũng nói thế cả."

Ngay lập tức, Erina và Clara nở một nụ cười trêu chọc về phía Lavie. Thế như cô ấy không phản ứng gì mà chỉ cuối gằm mặt xuống. Rồi bông nhiên...

"Kyuu..."

"Kyuu?"

Lavie đột nhiên phát ra một tiếng đáng yêu. Hai tai của cô ấy đỏ ửng trong khi đầu như đang bốc khói. Cô ấy ngước mặt lên, nhìn tôi với đôi mắt long lanh tựa vì sao. Đôi mắt ấy như xuyên thẳng trái tim của một tên trai tân như tôi. Cùng với đôi má đỏ ửng, Lavie đặt hai bàn tay lên ngực mình và khẽ nghiên đầu.

"T-tiểu thư?"

"Ren..."

"V-Vâng?"

"X-Xin..."

"Xin?"

Lavie siết chặt hai bàn tay vào trước ngược trong khi đang cố nói gì đấy.

"Xin..."

Tôi có cảm giác chuyện gì đó phiền phức sắp xảy ra.

"Xin hãy kết hôn với em! Anh đích thực là hoàng tử bạch mã của đời em!"

"..."

Khoan đã? Tôi quay sang nhìn Erina và Clara. Cả hai đều đơ người ra. Ngược lại, phu nhân lại nở một nụ cười vui vẻ trong khi đặt tay lên má.

"EHHHHHH???"

T-Tôi vừa được cầu hôn? Bởi một tiểu thư danh giá của gia đình Ubiel???

"K-Khoan đã! C-Chuyện này là sao?"

"Chị Lavie! Chị đang nói gì thế ạ!"

Erina cũng bất ngờ phản ứng mảnh liệt hơn cả tôi.

"Từ đầu đến giờ, tim của em đã tự dưng đập mạnh một cách bất thường. Nó lại càng đập mạnh hơn ngay cái khoảnh khắc anh cứu lấy cuộc đời em. Cho đến khi mẹ nhắc về nó, giờ em mới nhận ra, rằng anh chính là bạch mã hoàng tử của đời em! Xin hãy kết hôn với em!"

"Chao ôi... đúng là tuổi trẻ, hoài niệm quá."

Phu nhân Laura nhìn chúng tôi trong khi ánh mắt hướng về xa xăm. Làm ơn quay về đi, con gái cô đang nói một điều không tưởng kìa.

"C-Chờ đã! Chị quyết định thế có quá nóng vội không ạ? Đằng nào hai người cũng chỉ vừa mới gặp."

Trong khi tôi chưa kịp phản bác, Erina đã tiến lên trước tôi.

"Không! Chị không hề nhầm. Đây chính là định mệnh. Cũng như việc em gặp được người ANH TRAI yêu quý của mình, chị cũng gặp được HOÀNG TỬ của đời mình."

Lavỉe dường như không còn ở trần gian nữa. Cô ấy nắm hai tay lại trong khi đôi mắt ấy nhìn về phía bầu trời phía sau trần nhà. Này, chi ít thì làm ơn nhìn tôi đi.

"K-không thể nào! Anh hai! Anh nói gì đi chứ!"

Erina quay về phía tôi cùng một cái lườm lạnh ngắt. Tôi khẽ giật mình trước ánh mắt đó.

"Eh? À... thật sự thì anh cũng ngạc nhiên. Không ngờ tiểu thư Lavie lại..."

"Vậy thì ta đính hôn thôi, anh Ren!"

"KHÔNG ĐƯỢC!!!!"

Erina hét lớn và đứng chen ngang giữa tôi và Lavie trong khi Clara, người đứng nhìn cái vở hài kịch này chỉ khẽ thở dài.

"Đúng là mấy kẻ ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net