14.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những con thú này!

Tôi lao tới ngăn cản, nhưng Lý Dương, Đổng Kiện, thậm chí là Trương Siêu cũng lao tới bao vây đánh tôi, Lý Dương còn rút ra con dao sắc bén, nói nếu tôi dám nói nửa câu sẽ bị đâm chết ngay lập tức.

Tôi nhìn vào mắt cậu ta, biết cậu ta nói thật, Đổng Kiện ở bên cũng cầm con dao thái, ngay cả Trương Siêu thân thiết nhất cũng cầm cây búa.

Ba người họ lúc này đã không còn là con người nữa, đều là ba con sói.

Để chơi đùa Từ Hân, bọn họ đã mất hết nhân tính!

Tôi sợ.

Chị ấy nhìn tôi, muốn tôi chạy ra ngoài gọi người, muốn tôi báo cảnh sát, nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, tôi sợ đến mức rắm cũng không dám đánh.

Những kẻ đó chơi qua một lần, còn muốn chơi tiếp lần hai.

Từ Hân gục xuống, hai mắt đỏ hoe, liên tục túm lấy những tên ác nhân kia nhưng chúng trong lúc cưỡng bức bất cẩn bóp cổ chết chị ấy.

Khi hấp hối, hai mắt Từ Hân lồi ra, thất khiếu chảy máu, nghiêng đầu oán hận nhìn tôi.

Khi đó tinh thần tôi vô cùng suy sụp, cứ thế ngất đi.

Đến lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệnh viện, đầu đau như búa bổ, trí nhớ đột nhiên trở nên mơ hồ.

Trong thời gian đó, những con thú kia lần lượt đến tìm tôi, muốn xác minh xem tôi có thật sự mất trí nhớ hay không.

Tôi nhớ gần đến kỳ nghỉ hè, bọn họ cứ xì xào sau lưng tôi, đôi khi có cả phụ đạo viên.

Lần nào bọn họ cũng cố ý tránh mặt tôi, tôi có cảm giác càng ngày càng lạ, Lý Dương là người nhạy cảm nhất, cứ nói chị ấy ở đây, chị ấy thật sự ở đây, mọi người không tin tôi sao...

Đến đêm trước ngày nghỉ hè, Lý Dương đề nghị chơi Bút Tiên, thật ra lúc đầu tôi đã phản đối nhưng họ đều đồng ý, nhất quyết kéo tôi chơi cùng.

Tôi cứ tưởng đây chỉ là một trò lừa gạt người, ai ngờ sau khi thử, "Bút Tiên" thật sự đến.

Khi đó tôi rất hoảng, Lý Dương thì vô cùng sợ, hình như cậu ta có thể nhìn thấy Bút Tiên.

Đổng Kiện và Trương Siêu thì không để trong lòng.

Sau đó mọi người bắt đầu đặt câu hỏi, tôi không nhớ ai đã hỏi thế này.

"Cậu chết thế nào?"

Ngọn nến lập tức tắt.


Lý Dương sợ đến mồ hôi đầm đìa, muốn đuổi "Bút Tiên" đi nhưng không được.

Đổng Kiện và Trương Siêu lên giường chửi bới, vẫn không quan tâm.

Lúc lên giường, tôi mơ hồ thấy Lý Dương từ dưới tấm vải che dưới đất lấy ra một tờ giấy, hình như có viết tên một người phụ nữ.

Cậu ta vò nát tờ giấy, nét mặt hoảng sợ cực độ.

Hình như ngay lúc đó cậu ta đã linh cảm được cái chết của mình đang đến.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net