14.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ, với tôi chẳng còn gì quan trọng.

Sống sót là ưu tiên hàng đầu.

"Tránh xa người phụ nữ đó, nguyên nhân xâu xa rất có thể liên quan tới cô ta, mau rời khỏi phòng ngủ, tôi lập tức tới đón em." Phụ đạo viên nóng vội, bây giờ đã có hai người chết, nếu hai người còn lại trong phòng cũng chết, đây chắc chắn là tin tức động trời.

Cảm nhận sự căng thẳng của phụ đạo viên, tôi càng run hơn.

"Đi, đi nhanh lên!" Ngay lúc này, tiếng thúc giục của Trương Siêu lần nữa vang lên trong đầu.

Tôi không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống giường lao thẳng về phía cửa.

"Này! Bên ngoài mưa lớn như vậy, anh đi đâu thế?" Cô gái Quý Châu gọi.

Tôi mặc kệ cô ta, chạy thẳng đến cửa.

Nhưng cơn bão dường như đã đổ bộ trước dự kiến, bên ngoài gió mưa dữ dội đến mức ngay cả cửa ký túc xá cũng khó mở ra.

Khó khăn lắm mới mở cửa được một khoảng, gió mưa lập tức điên cuồng ập vào, chớp mắt toàn thân tôi ướt sũng.

"Anh làm gì đấy? Anh điên rồi à?" Cô gái chạy tới đóng cửa lại, trừng mắt nhìn tôi.

"Cô... Cô đừng qua đây..." Tôi sợ hãi lùi về sau.

"Chắc em điên mất, đàn ông Chiết Giang m ấy anh sao ai cũng nhát gan vậy, được rồi, em không xem phim kinh dị nữa, em đi lấy khăn cho anh, anh mau đi thay đồ đi." Cô gái lắc đầu, ngay sau đó ném cái khăn mình đã sử dụng cho tôi, cái khăn dính đầy mùi thơm cơ thể của cô ta.

Tôi lau khô người, đổi cái áo phông, đã thoải mái hơn một chút nhưng vẫn cảnh giác nhìn cô ta.

Cô gái này rốt cuộc là ai?

Tại sao cô ta lại muốn giết sạch chúng tôi?

Ngay khi đôi mắt đang nhìn lung tung, tôi chợt nhìn thấy túi đồ dưới gầm giường của Lý Dương.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi dường như đã hiểu ra gì đó.

Phụ đạo viên hỏi bạn cùng phòng của tôi gần đây có gì khác thường không, điểm khác thường duy nhất chính là trước kỳ nghỉ hè một ngày, Lý Dương kéo mọi người chơi Bút Tiên (*).

(*) Bút Tiên (笔仙): là một trò chơi cổ truyền truyền thống của Mexico được sử dụng để gọi các oan hồn, khá giống với trò Cầu Cơ của Việt Nam.

Cậu ta đam mê những trò ma quái này, khi đó chúng tôi đều uống rượu, cả bốn đều muốn tìm chút kích thích nên đồng ý chơi Bút Tiên.

Lúc đầu kể cả tôi, người không quá để tâm cũng bị thu hút.

Nửa đêm 0 giờ, tắt đèn, thắp nến, bốn người cùng chơi.

Nói đến cũng lạ, mọi người hỏi rất nhiều câu hỏi, tuy rằng đơn giản nhưng tất cả đều ứng nghiệm.

Tôi không nhớ ai đã đặt câu hỏi này.

"Cậu chết thế nào?"

Ngọn nến trắng đột nhiên tắt.

Ngay sau đó, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, không dám chơi tiếp.


Lý Dương muốn đuổi Bút Tiên đi nhưng có làm gì cũng không thắp ngọn nến lên được.

Đổng Kiện nói hay là bỏ đi, dù sao cũng chỉ là trò chơi mà thôi.

Lý Dương bảo nếu không tiễn Bút Tiên đi thì sẽ gặp phiền phức, hơn nữa còn là phiền phức lớn.

Trương Siêu không tin tà, còn nói nếu có phiền phức gì, cô ta cứ tới tìm mình, sau đó thì lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Lý Dương thử nhiều lần, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc.

Hôm sau là  ngày nghỉ hè, Lý Dương và Đổng Kiện về nhà rồi chết ngay sau đó.

Kế tiếp đến lượt Trương Siêu dẫn bạn gái ở nơi khác đến, ngày kế liền mất tích một cách bí ẩn.

Chẳng lẽ cô gái Quý Châu này là "Bút Tiên" chúng tôi chưa đuổi đi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net