22.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bực bội quay lại.

Chú thím đã vào nhà, chắc hẳn chú muốn đi rửa tay.

Thấy tôi, bà cụ lập tức đi tới, nhét vào tay tôi một túi đồ.

Đó là một cái bánh quy đựng trong khăn tay, vài góc đã bị nát.

"Cháu gái, mau ăn đi, bánh này là bạn của Cao Trang mang từ thành phố về đấy, ngon lắm, chác chắc cũng đói bụng rồi đúng không, mau ăn đi."

Tôi cầm một miếng cho vào miệng, rất ngọt, bà nội cũng hay dùng khăn tay gói quà vặt cho tôi, nhưng bà nội mất rồi, khi bà còn sống, chị em tôi luôn có người thương.

"Cháu gái ngoan, là nhà bà có lỗi với chị em cháu, hay là cháu vào nhà nghỉ ngơi đi, đếm đêm còn phải thức đấy."

Nhìn bà cụ dịu dàng như bà nội của mình, tôi cố nén những giọt nước mắt: "Cảm ơn bà, không cần đâu, cháu muốn ra ngoài hít thở không khí một lát."

Bà cụ gật đầu.

Tôi vừa ra ngoài, anh rể liền theo sau, tôi liếc hắn một cái, hắn chỉ khẽ cười rồi tiếp tục đi theo.

Tôi trực tiếp xoay người lại, trừng mắt nhìn hắn.

"Giai Giai, ở bên ngoài nhiều người xấu lắm, anh bảo vệ em."

"Cút!"

Anh rể ngơ ngác đứng lại.

"Về đây!" Bà cụ quát lớn.

Anh rể chỉ đành cúi đầu trở về.

Tôi bước ra khỏi sân, chạy thật nhanh đến con ngõ phía trước.

Đến một góc phố, tim tôi bắt đầu đập dữ dội, tôi đứng im hít sâu mấy hơi, lấy hết can đảm nói: "Ra đây đi."

Một bóng người cao lớn bước ra, hắn không hề thay đổi, khuôn mặt góc cạnh tôn lên những đường nét nghiêm nghị, đôi mắt nâu thẫm trong veo lại mang nét ngỗ ngược lứa tuổi này không nên có, hệt như con đại bàng trong đêm tối khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Lâu rồi không gặp, Giai Giai."

Hắn còn đến gần tôi, trầm giọng.

Tôi tránh sang một bên.

Tôi nhìn hắn chằm chằm, cắn môi đến mức sắp bật máu: "Anh! Tại sao anh lại đối xử với chị tôi như vậy!"

"Em giống chị em quá, là lỗi của anh, anh đáng chết."

Hắn như cụ giả trải qua vô vàn kiếp nạn, như một vương tử cô độc cúi đầu.

Nhận lầm người? Ha ha, tôi thật sự muốn đá hắn một cước!

"Anh quá độc ác! Đến con của mình cũng không thèm quan tâm! Đó là hai mạng người đấy!"

"Cái gì?" Hắn lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt đầy tơ máu, "Giản Giản mang thai con của anh? Con của anh?"

Tôi lùi lại một bước, bộ dáng hắn lúc này hệt như muốn ăn thịt tôi.

Tôi không kìm được mà bật khóc: "Chị gái tôi mang thai con của anh, anh lại không cần chị ấy, chị ấy phải gả cho anh rể, nhưng bí mật rồi cũng có ngày bại lộ."

"Giai Giai, muộn rồi, em nhanh về giữ quan tài đi, chỉ có em mới có thể bảo vệ sát khí của Giản Giản." Hắn đột nhiên giữ chặt hai vai tôi, nghiêm túc nói, "Em đang gặp nguy hiểm, phải cẩn thận với tất cả những người của nhà họ Cao, đừng tin tưởng ai cả, tối nay anh sẽ âm thầm bảo vệ em, anh đã quá có lỗi với chị em rồi, anh không thể để em tiếp tục bị hại nữa."

Nói rồi, hắn tháo chiếc nhẫn trong tay: "Đây là ngọc ban chỉ sư phụ anh cho anh, anh vốn luôn mang theo bên người, vốn định lúc cầu hôn sẽ tặng em, nhưng... Bây giờ em cầm đi, ít nhất nó có thể giúp em chắn quỷ hóa tai."

Hắn giúp tôi đeo vào ngón cái, nhưng cái nhẫn quá lớn, trừ khi nắm chặt tay, nếu không sẽ rơi ra lập tức, vì thế hắn giật mấy sợi tóc của mình xuống, sau đó đan thành sợi dây, luồn cái nhẫn vào rồi đeo vào cổ tôi.

Đúng lúc này, gần đó bỗng có tiếng bước chân, tôi như tên trộm đẩy hắn ra, vội chạy về nhà họ Cao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net