Lăng Thiên Truyền Thuyết Quyển 3: C81-C100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thật sự có chút quỷ dị. Khổng Viễn Dương cùng với Tây Môn Bất Hối đều muốn giết Lăng Thiên nhưng bây giờ Lăng Thiên ung dung đứng trước mặt nhưng cả hai lại không một ai xuất kiếm ra đánh hắn mà tự chém giết lẫn nhau.

Trong lòng Khổng Viễn Dương cùng với Tây Môn Bất Hối hoàn toàn tuyệt vọng. Tình hình bây giờ ở trong mắt hai người phải nói là rất tệ. Muốn dưới tay các nhất lưu cao thủ kia rời khỏi là một chuyện không có khả năng. Nơi này hôm nay nhất định là mồ chôn của cả hai rồi. Nghĩ đến đây khiến cho tâm tình cả hai bình tĩnh trở lại. Hai người đều có một suy nghĩ như nhau: Trước khi mình chết thì phải giết chết tên hỗn đản hại chết huynh đệ mình trước mặt này đã.

"Thật kịch liệt, thật kích thích..." Lăng Thiên cười dài như đang xem kịch: "Các ngươi thấy không? Cao thủ chính là cao thủ. Dưới tình huống như vậy mà tâm tình không loạn chút nào cả. Các ngươi phải học tập cho kỹ đó!"

"Ách. Công tử nói có đạo lý!" Lăng Kiếm nói: "Hôm nay thật sự là đại khai nhãn giới mà. Đây mới chính là cao thủ. Thấy biến nhưng không sợ hãi, tay chân nằm khắp nơi trên mặt đất nhưng lại xem như không thấy..."

"Ừa. Ngươi xem kìa. Một kiếm này của Tây Môn Bất Hối nếu đâm lệch qua bên trái một chút, nếu thế kiếm hạ thấp xuống hai tấc sẽ khiến cho Khổng Viễn Dương bị thương rồi. Đến lúc đó có thể thịt hắn tùy ý. Đáng tiếc..."

Lăng Trì cẩn thận suy nghĩ lời nói của Lăng Thiên nhưng lại có chút nghi hoặc: "Nhưng khi hắn xuất kiếm thì chân đã bước vào kỳ môn, kiền vị. Là hổ bộ chi hình, nếu như hạ cổ tay xuống chẳng phải hơi khó sao?"

"Đồ đần!" Lăng Thiên tức giận: "Hổ bộ đều thuận thế ngoại triển tà đạp chẳng phải là tượng bộ ư? Như vậy hổ bộ chuyển thành tượng bộ không chỉ không có trở ngại mà uy lực của nó còn tăng thêm mấy lần nữa. Vô lận là cổ tay hạ xuống hay là thay đổi thế chân đều là tùy tâm sở dụng. Đây mới chính là chiêu thức hoàn mỹ nhất!"

Sáu người Lăng Thiên đồng thời khom người thụ giáo. Hai người đang đánh nhau sống chết giữa sân nhưng Lăng Thiên lại mượn cơ hội này dạy đồ đệ khiến cho Ngọc Băng Nhan không biết phải khóc hay cười. Tên này thật sự chơi hơi ác mà.

Lời nói của đám người Lăng Thiên đều lọt vào tai Tây Môn Bất Hối khiến cho hắn hoảng sợ vô cùng. Một tên hoàn khố như vậy mà trong lần đầu tiên thấy mình ra tay đã tìm được sơ hở trong chiêu đó. Mỗi một câu nói đều chính xác vô cùng! Hơn nữa còn nói cả biện pháp hóa giải nữa...

Đơn độc ánh mắt này thôi cũng đã cho thấy Lăng Thiên có thực lực của một đại tông sư! Trong lòng âm thầm thở dài: Nhân vật như vậy thì Tây Môn Thế Gia có thể trêu chọc được sao? Tiểu tử Tây Môn Chương kia chọc ai không chọc lại đi chọc đúng một nhân vật đáng sợ vậy chứ? Gia chủ à, sợ rằng Tây Môn Thế Gia vì quyết định báo thù này của ngươi mà tan thành mây khói rồi.

Trong lòng hắn hoảng loạn nên kiếm dưới tay cũng loạn theo. Cao thủ so chiêu sai một ly đi một ngàn dặm. Trong nháy mắt Khổng Viễn Dương đã chiếm thượng phong nên công kích càng mãnh liệt hơn.

Tây Môn Bất Hối âm thầm cắn răng một cái, đối với thanh kiếm của Khổng Viễn Dương đang đâm vào ngực mình không những không tránh mà còn nắm kiếm đâm vào trái tim của Khổng Viễn Dương.

Nếu không thể thoát thì cùng chết đi. Còn hơn bị địch nhân bắt mà phải chết. Đôi mắt của Tây Môn Bất Hối toát ra thần sắc thản nhiên cảm thụ được kiếm phong lạnh nhưng băng đang đâm vào ngực mình.

Ánh mắt của Khổng Viễn Dương đồng dạng biểu hiện ra một tia giải thoát bởi vì khi trường kiếm của hắn đâm vào lồng ngực của Tây Môn Bất Hối thì kiếm của đồng Tây Môn Bất Hối đâm hơi lệch khỏi trái tim của hắn, như vậy hắn có thể giết được đối phương mà bản thân chỉ bị thương thôi nhưng vị sát thủ này ở trong sát na kiếm va chạm với thân thể hắn liền điều chỉnh cơ thể mình một chút, dùng chính trái tim để nghênh đón mũi kiếm của Tây Môn Bất Hối. Hắn chỉ cầu mong chết thống khoái.

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3

Chương 96: Giúp ngươi vui vẻ!

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Share by các Mạnh Thường Quân

Tất cả động tác đã ngừng lại! Trường kiếm của Tây Môn Bất Hối đã cắm sâu vào lồng ngực của Khổng Viễn Dương mà tại vị trí đó ở trên ngực hắn cũng đã được trường kiếm của Khổng Viễn Dương đâm vào. Hô hấp của hai người hoàn toàn không còn nữa mà tay phải cầm kiếm vẫn nắm chặt như cũ. Người đã chết đi nhưng hai thi thể vẫn chống đỡ lẫn nhau đứng yên tại chỗ. Chết mà không ngã xuống.

Lăng Thiên thở dài một tiếng đi đến gần hai thi thể kia cúi người thi lễ : "Hai vị không hổ là hảo hán! Lăng Thiên bội phục! Nhất định sẽ đưa hai vị nhập thổ!" Đứng thẳng lên xoay người đi chỗ khác mới nói tiếp: "Nguyện kiếp sau chúng ta tiếp tục là địch nhân!"

Thản nhiên đối phó khó khăn, mỉm cười đối mặt sinh tử. Vẻ mặt lạnh nhạt như vậy thì trong thiên hạ có được mấy người? Trong đôi mắt của Lăng Kiếm và đám người Lăng Phong Lăng Trì đều xuất hiện sự kính nể từ tận đáy lòng! Tất cả đều khom người xuống thi lễ với hai cỗ thi thể.

Lăng Thiên cất bước rời đi nhưng trong miệng vẫn nói: "Tuy là địch nhân nhưng cũng đáng kính. Truyền lệnh cho Cuồng Phong hậu táng hai người không được chậm trể!"

Sau khi mọi người rời đi thì dưới một gốc cây to lớn một người ôm không tại nơi ba phương thế lực chém giết nhau kịch liệt có một bóng người chớp lên rồi biến mất không còn tung tích.

Dĩ nhiên có người ở bên cạnh quan sát tất cả mà với công lực và khả năng nhạy cảm của Lăng Thiên và Lăng Thần lại không phát hiện ra. Người này có công phu gì đây? Thế gian hiện tại còn có bao nhiêu người có công lực như vậy?

Lúc này đã là nữa đêm rồi, trong Mính Yên Lâu yên tĩnh vô cùng. Lâu lâu vang ra âm thanh ngáy ngủ của Ngọc Tam Gia lúc ngắn lúc dài như một bản nhạc không có vận luật gì vang lên không ngừng.

Các nhân vật đầu lĩnh của Tây Môn Thế Gia đang ở trong Cực Lạc Các! Nhân vật thứ hai của Tây Môn Thế Gia Tây Môn Bất Nhược đang ngồi ngay ngắn trên ghế, gương mặt trầm ngâm như nước. Chén trà trước mặt đã không còn nóng chút nào cả. Hiển nhiên vị Tây Môn Thế Gia nhị gia này căn bản không có tâm tư uống trà.

Đối diện hắn là Tây Môn Thanh đang nóng lòng đi tới đi lui mà trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Sao còn chưa trở về? Thời gian dài như vậy cũng phải hoàn thành rồi chứ?"

Lục Tử đang sợ hãi ngồi bên cạnh nhìn theo thân ảnh của Tây Môn Thanh cười lấy lòng: "Chắc cũng đang trên đường quay về. Bất Hối đại gia luôn làm việc ổn thỏa nên không có chuyện gì đâu. Công tử nên suy nghĩ phải đùa giỡn mấy món đồ chơi kia như thế nào đi?"

Tây Môn Thanh gật gật đầu cố gắng bình tĩnh ngồi xuống nhìn Lục Tử một cái: "Ta biết ngươi có rất nhiều điều cổ quái. Có gì tốt thì đưa ra đi!"

Lục Tử cười quỷ dị: "Công tử nói vậy thì ta đành tuân mệnh vậy. Hai vị cô nương kia chẳng những có tài hoa xuất chúng mà còn rất xinh đẹp nên không thể nào đi vào khuôn khổ dễ dàng được. Nếu ép buộc quá sẽ đi tìm cái chết nên không còn thú vị nữa. Nhưng nếu..."

Tây Môn Thanh nghe vậy liền hăng hái hơn nhiều: "Ngươi có ý tốt gì mau mau nói ra. Nếu hay thì thiếu gia sẽ trọng thưởng..."

Lục Tử kia cười dâm một tiếng cầm một chiếc bình ngọc: "Công tử. Ở trong bình này chính là một loại dược tên là 'Dâm tiện bất năng di', đây chính là loại dược thuộc hạ tốn rất nhiều công sức mới có thể tìm được. Tất cả có ba mươi hai viên. Đây chính là cực phẩm đó, nam tử chỉ cần dùng một viên là có thể long tinh hổ mãnh, đại trướng duệ mà nữ tử dùng khiến cho dục hỏa tăng mạnh. Cho dù cửu thế trinh nữ cũng muốn cầu hoan. Đợi khi bắt được hai vị cô nương kia công tử dùng diệu dược này đại phát thần uy."

Vẻ mặt của Tây Môn Thanh rất vui mừng: "Quả nhiên là hàng tốt mà. Chờ thiếu gia ăn xong sẽ cho ngươi ké!"

Lục Tử mừng rỡ khom người: "Cảm ơn tặng phẩm của thiếu gia. Hôm nay thiếu gia nhất định sẽ..."

Đột nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng cười nhẹ rồi một âm thanh chế nhạo: "Thiếu gia ngươi nhất định sẽ vui vẻ. Vui vẻ đến nỗi không ba giờ dừng lại nữa..."

Tây Môn Bất Nhược đứng lên: "Người nào?" Từ âm thanh này hắn đã biết được đối phương là người có công lực thâm hậm nhưng không phải là người nhà của mình.

Tấm màn che chậm rãi nâng lên rồi một bóng người bận đồ đen đầu đội kim quan đang tươi cười xuất hiện. Đây chính là mục tiêu của lần hành động này của Tây Môn Thế Gia.

"Nghe nói Tây Môn Thế Gia muốn tìm bổn công tử báo thù..." Lăng Thiên cười cười nói: "Bổn công tử thật sự không đành lòng cho các ngươi thất vọng nhưng mà những người các ngươi phái đi không làm được gì hết nên bổn công tử đành phải tự đưa lên cửa..." Vừa nói vừa kéo một cái ghế ngồi xuống bắt chéo chân.

"Ách. Nào có việc này?" Vẻ mặt của Tây Môn Bất Nhược rất ngạc nhiên: "Chắc Lăng công tử hiểu lầm rồi. Công tử là người như thế nào? Chúng ta sao dám trêu chọc chứ? Công tử nói đùa?" Tây Môn Bất Nhược là nhân vật đứng thứ hai của Tây Môn Thế Gia thì đâu phải là kẻ ngu ngốc. Vừa thấy Lăng Thiên xuất hiện ở chỗ này thì hắn đã biết hành động lần này đã thất bại hoàn toàn. Hơn nữa nhất định Lăng Thiên sẽ an bài cao thủ ở bên ngoài đối phó chính mình. Dưới thời khắc quan trọng như vậy thì hắn có thể thừa nhận sao? Bây giờ hắn chỉ hi vọng Lăng Thiên e ngại nơi này nhiều thế gia cao thủ tụ tập lại nên không dám động thủ. Chỉ cần thoát khỏi khốn cảnh này là nhất định có cơ hội xoay chuyển cục diện.

"Ồ? Chắc là một hiểu lầm!" Nói xong liền yên lặng như đang suy nghĩ điều gì nhưng đột nhiên quay đầu nhìn Tây Môn Thanh, ánh mắt sắc bén như đao: "Nhưng không biết Tây Môn công tử nói bắt hai vị hồng nhan tri kỷ của ta có phải là hiểu lầm hay không? Là bản công tử ta nói sai hay là ta nghe lầm đây?"

Gương mặt vốn tuấn tú của Tây Môn Thanh đột nhiên trắng bệch, cố gắng đề cao tinh thần nhưng âm thanh lại càng run rẩy hơn: "Không...không thể... nào. Ngươi... ngươi... không được ngậm... máu phun người... Cách cách." Nhưng dưới sự sợ hãi vô cùng kia hắn không thể khống chế được hai hàm răng đang va chạm với nhau phát ra âm thanh 'cách cách' không ngừng kia.

Lăng Thiên cười lạnh một trận đi đến bên cạnh dùng tay chỉ hắn: "Tây Môn công tử đã có nhã hứng này rồi thì Lăng Thiên sao không thể hoàn thành giúp công tử đây? Nếu không thì uổng tình công tử đi ngàn dặm đến đây." Vừa nói xong thì gương mặt phát lạnh: "Còn không đưa người vào để công tử vui vẻ!"

Bên ngoài vang lên một âm thanh vâng rồi sáu tên bận đồ đen mang theo sáu tên bận đồ đỏ không còn chút sức lực nào tiến vào phòng quăng xuống đất như sáu bao cát. Huyệt đạo của bọn họ bị điểm nên không thể động đậy cũng không thể nói chuyện được. Tuy bọn họ là tử sĩ nhưng tinh thần không bao giờ trụy lạc cả. Đôi mắt vẫn chuyển động xung quanh được, khi nhìn thấy Tây Môn Thanh và Tây Môn Bất Nhược thì sắc mặt cả hai đều thảm biến.

Tây Môn Bất Nhược còn có thể bảo trì tỉnh táo nhưng sắc mặt của Tây Môn Thanh không còn giọt máu nào. Còn Lục Tử đang ngồi gần cửa thấy tình thế không ổn, lợi dụng ánh mắt mọi người tập trung lên sáu đại hán bận đồ đỏ giữa phòng liền lặng lẽ ra khỏi phòng...

"Cheng!" Trường kiếm của Lăng Trì đặt lên cổ Lục Tử phát ra kiếm khí lạnh như băng làm cho làn da cổ hắn nổi một tầng da gà. Nhất thời ngây ngẩn cả người, không dám cử động chút nào.

"Tiểu tử. Ngươi không phải đưa lên thứ tốt muốn cùng vui vẻ với thiếu gia ngươi sao? Sao lại rời đi sớm vậy?" Âm thanh của Lăng Trì lạnh lùng vô cùng.

"Tây Môn nhị gia..." Lăng Thiên chậm rãi đi lại hai bước: "Chúc mừng ngài có nhãn phúc không cạn. Tối nay ngài sẽ thưởng thức một trò hay trước nay chưa có mà sau này cũng không có luôn. Ngài sẽ cảm giác lần này đến Thừa Thiên không tệ chút nào!"

Tây Môn Bất Nhược cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Không biết là trò hay gì?"

Lăng Thiên cười lớn nhưng trong tiếng cười lại quỷ dị vô cùng: "Hầu hạ nhị gia xem trò. Yên tâm đi, diễn viên đạo cụ đều đã được Tây Môn Thế Gia cung cấp!"

Năm người Lăng Kiếm rút năm thanh trường kiếm ra đứng xung quanh Tây Môn Bất Nhược! Mũi kiếm đâm rách quần áo nhưng không ảnh hưởng đến làn da nên cũng có thể thấy được lực lượng đã được khống chế tinh diệu như thế nào?"

Mặc dù Tây Môn Bất Nhược cũng có công phu không tầm thường nhưng sao có thể so với năm đại cao thủ cùng xuất kiếm chứ? Một chiêu liền bị khống chế nên chỉ biết thở dài chịu trói.

Ngón tay Lăng Thiên điểm vào huyệt đạo trên người hắn nhanh như gió khiến cho Tây Môn Bất Nhược mềm nhũn cả người ngã xuống ghế, ngay cả ngón tay cũng không thể di chuyện được, có miệng nhưng lại không thể nói. Chỉ còn đôi mắt là có thể nhìn thấy được thôi. Cả thân thể như hóa thành một khối cương thi.

Lăng Thiên lấy bình ngọc từ trong tay Lục Tử cười lớn: "Tây Môn đại công tử. Khi nãy nghe thấy nguyện vọng của ngươi cũng khiến cho tiểu đệ đây vắt hết cả óc cũng không thể suy nghĩ ra một cách để tên tuổi công tử vĩnh viễn lưu truyền. Ha ha, tên thuộc hạ này của ngươi đã cho ta một phần tình rồi. Tiểu đệ có thể cam đoan tên tuổi công tử lưu truyền sử sách. Tuyệt đối không nuốt lời!"

Vẻ mặt của Tây Môn Thanh không còn chút máu nào, bước chân vội vàng lui về sau một bước. Âm thanh của hắn run rẩy vô cùng, hắn đã biết Lăng Thiên muốn làm điều gì vì đó chính là thủ đoạn hắn đối phó Lăng Thiên: "Ngươi... muốn làm gì?"

Lăng Thiên cười có vẻ hiền hòa: "Ánh mắt của Tây Môn công tử không tồi chút nào, coi trọng hai vị hồng nhan bên cạnh ta. Có lẽ thị thiếp của công tử không thể thỏa mãn niềm vui thú của công tử nên tiểu đệ cũng lo lắng thay. Nhưng không ngờ đi mòn giày tìm không thấy, bây giờ tìm thấy lại không tốn chút công phu nào. Tất cả đều có bên cạnh công tử rồi. Tối nay công tử cứ vui vẻ, tên tuổi nhất định sẽ lưu sử sách. Nhất cử lưỡng tiện mà."

Lăng Thiên cầm bình ngọc trong tay lung lay vài cái: "Thứ này theo lời nô bộc của công tử thì nó gọi là 'dâm tiện bất năng di' phải không? Một khi Tây Môn công tử ăn vào nhất định sẽ long tinh hoạt hổ, đại trướng khí khái nam nhi, muốn ngừng cũng không được. Người nói nếu bên cạnh không có phụ nữ thì sẽ ra sao đây? Ha ha..."

"Không! Ngươi không được làm như vậy." Tây Môn Thanh dưới sự sợ hãi quá độ nên nói năng lưu loát hơn: "Lăng công tử, Lăng huynh. Ngàn sai vạn sai đều là do tiểu đệ có mắt không thấy thái sơn đắc tội ngài. Lăng công tử chỉ cần tha cho ta thì Tây Môn Thanh ta..."

"Tây Môn Thanh ngươi làm gì?" Lăng Thiên cười lớn: "Dám có ý định vô lễ với nữ nhân của bổn công tử mà còn sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy nếu bổn công tử không làm cho ngươi lưu danh sử sách thì chẳng phải phụ lòng ngươi sao? Tối nay là thời gian báo đáp tấm lòng của Tây Môn công tử!"

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3

Chương 97: Làm xấu trước thiên hạ

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Share by các Mạnh Thường Quân

"Bốp!" Lăng Kiếm hung hăng đánh một tát lên mặt Tây Môn Thanh. Một cái tát này dùng lực thật mạnh khiến cho thân thể Tây Môn Thanh bay lên khỏi mặt đất quay hai vòng rồi mới rơi xuống ngay chỗ cũ.

Người Lăng Kiếm kính phục nhất chính là Lăng Thiên, hắn luôn xem Lăng Thiên như cha như chủ nhưng người Lăng Kiếm yêu thương nhất chính là Lăng Thần. Trong lòng Lăng Kiếm thì Lăng Thần như một vị muội muội của mình, khi vừa nghe Tây Môn Thanh dám có chủ ý xấu xa với Lăng Thần khiến cho hắn nổi giận lôi đình. Bây giờ lại thấy Tây Môn Thanh nịnh hót lấy lòng Lăng Thiên khiến cho hắn không cần nghĩ ngợi liền tiến lên tát một cái.

"Phốc!" Tây Môn Thanh mở miệng ra phun một cái khiến cho ba mươi hai cái răng chỉnh tề nằm trên mặt đất. Một tát cả Lăng Kiếm đã đánh rơi hết hàm răng của hắn không chừa lại một cái nào! Gương mặt vốn rất tuấn tú nhưng bây giờ nhìn thật thê thảm.

Tây Môn Thanh bị ăn một tát này khiến cho hắn hôn mê khi thân thể còn chưa tiếp đất. Lăng Kiếm giơ một chân lên giẫm trên cổ hắn, khẽ dùng chút lực khiến cho Tây Môn Thanh đau quá tỉnh lại: "Á..."

Lăng Thiên mở bình ngọc ra rồi làm vẻ như đang cẩn thận đếm lại một lần: "Người hầu của ngươi thật tốt quá. Vừa đủ ba mươi hai viên. Như vậy thì tám người mỗi người bốn viên vậy. Ta còn đang rất lo lắng nếu thiếu không biết phải phân làm sao đây. Lăng Trì hầu hạ Tây Môn công tử cùng với vị Lục Tử này dùng tiên dược đi. Ồ, còn có sáu dũng sĩ dưới đất kia nữa. Để cho bọn họ giúp Tây Môn công tử vui vẻ đi." Lăng Trì đáp lời một tiếng rồi hăng hái đi đến nhận chiếc bình ngọc. Đầu tiên lấy ra bốn viên cho Tây Môn Thanh uống rồi cạy cằm mấy tên còn lại cẩn thận cho vào. Chỉ trong chốc lát đã đưa ba mươi hai viên thuốc vào trong miệng của tám người.

Lăng Thiên cười tàn nhẫn: "Mỗi người uống một chén rượu đi. Nghe nói loại này dùng kèm theo rượu thì hiệu quả sẽ tăng mạnh bất ngờ!"

Đã qua canh ba! Mọi người ở Mính Yên Lâu bị một âm thanh kỳ dị đánh thức khỏi giấc ngủ. Âm thanh này dường như rất vui sướng rất... Tóm lại là một âm thanh không thể nói nên lời được...

Dưới sự tò mò nên mọi người đi ra ngoài quan sát thử...

"A! Không biết xấu hổ..." Một tiếng xấu hổ và tức giận vang lên, tất cả các nữ tử kể cả Tiêu Nhạn Tuyết cũng đỏ mặt chạy trở về phòng.

Ánh mắt mọi người nhìn thấy trong đại sảnh kia không biết khi nào đã đốt nến sáng rực khiến cho đại sảnh sáng tỏ như ban ngày. Ở giữa đại sảnh có sáu thân thể cường tráng đang trần truồng như nhộng ôm nhau thành một khối. Cả người đầy những cọng lông đen thui có vẻ tươi tốt vô cùng. Tất cả đều là nam nhân quấn lấy nhau cùng một chỗ. Khắp đại sảnh là một luồng khí dâm mỹ tràn đầy khiến cho không ít người rung động...

"A! Đó không phải là Tây Môn Thanh sao?" Đông Phương Kinh Lôi có nhãn lực tốt nên chỉ liếc mắt là đã nhìn thấy một người có làn da trắng như tuyết đã ở trung tâm kia với những dấu vết loang lỗ quanh thân đang có những hành động điên cuồng cực kỳ kia chính là Tây Môn Thanh.

Hắn vừa nói như vậy khiến cho tất cả mọi người đều thấy rõ nên không ít người phun một bãi nước bọt, vẻ mặt rất khinh bỉ.

Mọi người đều nhìn về hướng Cực Lạc Các của Tây Môn Thế Gia thì lại càng cả kinh hơn. Chỉ thấy nhân vật thứ hai của Tây Môn Thế Gia Tây Môn Bất Nhược đang ngồi trên một chiếc ghế thái sư nhìn thẳng vào cuộc dâm loạn giữa sân mà không nói một tiếng nào cả. Đôi mắt không chớp một cái như đang nhìn thấy một món ngon cực kỳ.

Mọi người âm thanh nói nhỏ với nhau, vài tên lão nho lại càng tức giận run rẩy cả người mở miệng mắng Tây Môn Thế Gia là một đại gia tộc nhưng lại có 'sở thích' khác người như vậy! Thật sự là làm bại hoại thuần phong mỹ tục, tất cả các lão nho đều quay đầu đi chỗ khác. Vốn các thế gia đệ tử có sở thích này cũng không phải là một chuyện kỳ lạ nhưng không tuyên bố trực tiếp ra ngoài thôi. Nào biết được tại một nơi đông người như vậy mà Tây Môn Thế Gia...

Các nhân vật của ấy đại thế gia chỉ nhìn thoáng qua đều biết Tây Môn Thế Gia bị người khác giở trò! Rất có khả năng bị ăn phải dược vật cổ quái nào nên không thể khống chế thần trí được nữa hoặc là bị hạ xuân dược nên không thể nào nói rõ việc này được. Nhưng vô luận là lý do gì đi nữa thì sau ngày hôm nay Tây Môn Thế Gia đã trở thành trò cười của khắp thiên hạ! Không còn mặt mũi nào ngồi trong vị trí tám đại thế gia nữa.

Là người nào ác độc như vậy? Dâm loạn trong mật thất cũng không sao nhưng lại đưa tám người của Tây Môn Thế Gia ra giữa đại sảnh Mính Yên Lâu làm trò cho thiên hạ coi. Xung quanh đây đều là các nhân vật đại biểu cho những đại thế gia còn lại. Việc này chỉ trong vài hôm là có thể lan truyền khắp thiên hạ. Từ nay về sau Tây Môn Thế Gia sẽ phải chịu nhục nhã ngàn năm, trọn đời không làm được gì nữa.

Nhìn thấy Tây Môn Thanh đang 'hoạt động' dũng mãnh, trên mặt lại mang một vẻ say mê khiến cho các nhân vật xung quanh rùng mình một cái.

Mặc kệ đối thủ của Tây Môn Thế Gia là ai nhưng đối thủ này tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt. Vạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC