Lăng Thiên Truyền Thuyết Quyển 3: C81-C100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81: Bất túc vi địch

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

"Bằng vào cái gì mà Tây Môn Thanh đề xuất?"

"Đúng, bằng vào cái gì chứ? Chẳng lẽ bởi vì hắn trông đẹp trai, tuấn kiệt ư?"

"Tây Môn Thanh là ai? Chưa từng nghe qua..."

Người ở trên đài còn chưa nói xong, bốn phía đã rộ lên ầm ĩ, mọi người nhao nhao kháng nghị. Đặc biệt là dưới sự đổ dầu vào lửa của bọn Lăng Phong, Lăng Trì, đám người Ngọc Mãn Thiên, Đông Phương Kinh Lôi, Nam Cung Thiên Hổ cũng thừa cơ mượn gió châm lửa, lập tức trở thành hỗn loạn. Trong nhất thời tiếng huýt sáo vang lên khắp nơi. Chỗ này đâu còn là nơi tụ hội của những văn nhân nhã sĩ, căn bản đã trở thành đại sảnh tụ nghĩa của đám thổ phỉ hào cường! Không ít nho sinh lắc đầu thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo buồn tẻ.

Sau cùng vẫn là mấy vị đại nho đức cao vọng trọng đứng ra mới bình ổn được đám người đang lộn xộn. Mấy người cùng Tần đại tiên sinh thương lượng một chút, liền quyết định để cho mỗi đại thế gia luân lưu ra đề, nhưng Tây Môn thế gia lại không phục, nhất quyết yêu cầu tăng thêm một quy củ, đó chính là sau khi ra đề mục, người ra đề có thể tùy ý chỉ định một nhà giải đáp.

Mọi người biết rõ trong lòng, quỷ củ này của Tây Môn thế gia nhất định là nhắm vào Lăng Thiên, rắp tâm muốn dập tắt sự huênh hoang của Lăng Thiên, muốn thấy Lăng gia phải xấu mặt. Điều này khiến cho mọi người đều hơi trù trừ, Tần đại tiên sinh nhìn về phía Lăng Thiên, thấy hắn khẽ gật đầu thì mới mở miệng đáp ứng.

Rèm cửa của Cực Nhạc các, nơi Tây Môn thế gia đang ở được vén lên, Tây Môn Thanh cuối cùng cũng bước ra, mặt tươi cười, tựa hồ chuyện vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh, hắn căn bản cũng coi như không hề bị Lăng Thiên làm nhục, mặt mày tươi cười xán lạn. Không ít người thầm cúi đầu khen ngợi,Tây Môn Thanh, đệ nhất nhân vật trong hàng hậu bối của Tây Môn gia quả nhiên bất phàm, bị vũ nhục như vậy, không ngờ vẫn bất động thanh sắc, tâm tính tu dưỡng này rất ít người có thể đạt được.

Lăng Thiên lắc lắc đầu, vẻ mặt rất cụt hứng.

Mạnh Ly Ca ở bên cạnh luôn chú ý tới phản ứng của Lăng Thiên, thấy Lăng Thiên lắc đầu, hỏi: "Nhìn ý tứ của Lăng công tử, tựa hồ như rất không đồng ý với vị Tây Môn công tử này?"

Lăng Thiên quay đầu nhìn Mạnh Ly Ca, hắn từ đầu tới cuối đều không lộ ra một chút tâm tư muốn chiêm lãm nào, như vậy chỉ tổ dọa cho đối phương chạy mất. Đối với Mạnh Ly Ca, trong lòng Lăng Thiên sớm đã có định kế. Nhe răng cười nói: "Tiên sinh chớ có trêu ta, chẳng lẽ tiên sinh cho rằng, ta phải nhìn hạng người như Tây Môn Khánh với con mắt khác ư?"

Mạnh Ly Ca vuốt râu, trong mắt lóe lên một tia sắc thái trí tuệ, ha ha cười nói: "Lời này của công tử có ý gì?"

Lăng Thiên mỉm cười, híp mắt nói: "Một tuyệt thế kiếm khách, nhiều năm không có địch thủ, cô độc tịch mịch đã lâu, mong mỏi được chiến bại. Nhưng khổ nỗi mãi vẫn không có đối thủ, chỉ đành thở dài ai oán. Cuối cùng có một ngày, đột nhiên có một kiếm khách đại danh vang dội, hạ chiến thư đối với hắn, ngươi nói xem hắn nên mừng hay nên buồn, nên vui hay nên sầu?" Lăng Thiên chầm chậm nói.

Mạnh Ly Ca không ngờ hắn lại nhắc tới cố sự, không khỏi hơn ngây người, nhưng biết hắn chắc chắn còn có hàm nghĩa khác, cho nên không ngắt lời, mỉm cười nghe tiếp.

"Kiếm khách này thực sự là tịch mịch quả lâu, nghe thấy tin tức này tất nhiên rất vui mừng, hưng phấn tiếp nhận, chuẩn bị đại chiến một trận để được thỏa nguyện!" Lăng Thiên tiếp tục nói: "Nào ngờ sau khi hắn tới nơi ước định thì lại thất vọng phát hiện kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh đã khiêu chiến kia lại là một hài đồng ba tuổi!" Lăng Thiên mỉm cười nhìn Mạnh Ly Ca: "Tây Môn Thanh lúc này đối với ta mà nói, chính là một hài đồng ba tuổi. Bản công tử hiện tại phi thường mất hứng. Tiên sinh có thấy vậy không?"

Mạnh Ly Ca không khỏi lộ ra nét cười trong mắt, hỏi: "Công tử vì sao lại nói như vậy?"

Lăng Thiên hai mắt dán chặt vào Mạnh Ly Ca, mỉm cười nói: "Tiên Sinh vì sao đã biết rõ còn cố hỏi?"

Mạnh Ly Ca nói: "Xin rửa tai lắng nghe."

Lăng Thiên ha ha cười lớn, nói: "Tiên sinh đã muốn bức bách Lăng Thiên, Lăng Thiên chỉ đành nói ra thôi. Tây Môn Thanh nếu vào ngay lúc mà ta nói ra những lời đó mà có thể mặt không đổi sắc bước ra, vậy thì, hắn có lẽ có thể trở thành địch thủ mà ta tôn kính! Nhưng…" Lăng Thiên nói từng chữ: "Hắn dẫu sao vẫn chậm một khắc!"

Nói xong, Lăng Thiên mỉm cười, quay đầu nhìn vào trong trường.

Mạch Ly Ca trở nên trầm tư, mắt nhìn về phía Lăng Thiên lộ ra vẻ tán thưởng, quả nhiên bất tục! Tây Môn Thanh nếu lúc trước bước ra ngay, vậy thì tâm tính ẩn nhẫn của hắn đủ để trở thành nhân tuyển một đời kiêu hùng! Nhưng hắn cách một giây mới ra, tuy thời gian không dài, nhưng về khí độ mà luận thì chỉ có thể coi là nhân tuyển nhất thời mà thôi! Cho nên Lăng Thiên không để hắn vào mắt, không đáng để bận tâm!

Bên ngoài có người hét lên: "Xin mời Mạnh Ly Ca tiên sinh."

Thì ra mọi người ở bên ngoài sau khi thương lượng, muốn tuyển ra mấy nhân viên bình phẩm, Tây Môn Thanh lập tức đề nghị hai người, một là Tần đại tiên sinh, còn người kia là Mạnh Ly Ca! Hắn đã muốn làm nhục Lăng Thiên, vậy thì sao có thể để hai đại văn nhân này ở bênh cạnh nhắc nhở cho Lăng Thiên.

Sáu bình thẩm được chọn ra đứng quanh trường hành lễ, chào hỏi mọi người ở xung quanh. Sáu người bọn họ tuy không biết nhau, nhưng sớm đã nghe danh của nhau, cho nên vừa gặp mặt đều rất đỗi cao hứng.

Một lão già bước lên trước một bước, cao giọng nói: "Hôm nay Nhã Văn hội chính là mở đường cho những văn nhân giống như ta, huống chi thiên hạ tuấn kiệt đều tề tựu đông đủ, thất quốc bát đại thế gia cũng đều có mặt, tình cảnh này, cả một đời người cũng thực sự ít được thấy! Thịnh cử ngày hôm nay, tất sẽ lưu lại một mỹ danh thiên cổ bất diệt tại Thừa Thiên! Lão hủ bất tài, năm trước nghĩ ra một câu đố, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa ra hạ liên (vế dưới của một câu đối). Hôm nay một là phao chuyên dẫn ngọc, hai là xin các vị giải quyết khó khăn trong lòng cho lão hủ, để tránh lão hủ mấy năm sau hai mắt đã mờ mà vẫn canh cánh ôm hận trong lòng!"

Mọi người nghe thấy lão nói rất phong phú, không khỏi bật cười, có người liền nói: "Lão tiên sinh cứ nói đi đừng ngại!"

Lão già đó nói: "Lão hủ vốn là nhân sĩ Thừa Thiên, năm trước có người mời tới Thiên Nhiên cư ở thành đông uống rượu. Khi tới Thiên Nhiên cư, qua ba tuần rượu đột nhiên thấy ở cửa quán rượu có treo một thượng liên (vế trên của câu đối): Khách thượng Thiên Nhiên cư, cư nhiên thiên thượng khách. Tiếc rằng thượng liên tuyệt giai thì đã có rồi, nhưng hạ liên thì lại chưa. Thiên Nhiên cư nói sẽ miễn phí cả đời cho người đối được. Lão hủ xưng là đại nho đương thế, nhưng lại không thể ứng đối, nửa năm nay cơ hồ u sầu đến bạc cả tóc, vê đứt cả râu, nhưng cũng không có biện pháp." Nói tới đây, mặt lão đầu hiện lên vẻ sầu khổ.

"Khách thượng Thiên Nhiên cư, cư nhiên thiên thượng khách."

Một câu đối Hồi văn rất hay.

Lập tức, mấy trăm người trong trường miệng đầu lẩm bẩm đọc. Có người còn ngẩng đầu lên trời, khổ cực suy nghĩ, có người thì cúi đầu nhíu mày, miệng lẩm bẩm, có người thì cứ lắc đầu liên tục. Một lâu sau, vẫn không có ai lên tiếng trả lời.

Câu đối này nhìn chữ thì bình thương nhưng là câu đối Hồi văn, phản chính. Hơn nữa lờ mờ có ý tức tán dương thân phận của du khách, đầu đuôi nối nhau càng hay tuyệt vời, đúng là rất khó đối.

Trong Thiên Hương các, Lăng Thiên nhíu mày, ghếch hai chân lên, hoàn toàn không coi vào đâu. Bên cạnh, Lăng Thần hơi mỉm cười, vẻ mặt như đã định liệu trước. Câu đối này Lăng Thiên ở tiền thế sớm đã biết rồi, bình thường lúc nhàn rồi không có gì làm thường cùng Lăng Thần, Lăng Kiếm chơi trò chữ nghĩa đã nhắc tới. Chỉ có điều Lăng Thiên không ngờ rằng trên thế giới này lại có người sử dụng câu đối này. Hơn nữa không ngờ còn trở thành một câu đối tuyệt hay! Lăng Thần trong lòng biết tới mấy đáp án hay, cớ sao lại không cười thầm?

Chỉ có Ngọc Băng Nhan là nhíu mày, mặt đầy vẻ trầm tư, hiển nhiên đang khổ sở suy nghĩ. Ngọc Bang Nan tự phụ là tài nữ, há có thể cam tâm bị câu đôi này làm khó?

Trong Cực Nhạc các vang lên tiếng cười khẽ, một người chầm chậm nói: "Câu đối này tuy khó đối, nhưng cũng không tính là tuyệt đối; Bản công tử năm trước du lịch khắp nơi, đi qua một ngôi chùa, tên gọi là Đại Phật! Nhân quá Đại Phật tự, tự Phật đại quá nhân. Không biết có thể miễn cưỡng đối được không?" Người nói chính là Tây Môn Thanh. Chỉ thấy hắn trường sam phất phơ, sải bước ra khỏi cửa, miệng treo một nụ cười kiêu căng, hiển nhiên đang cực kỳ hài lòng với câu đối của mình.

Mọi người cúi đầu trầm tư, chỉ cảm thấy câu đối này có thể coi là đối khá chuẩn, không khỏi có người bật cười.

"Phì!" Một tiếng chế giễu truyền tới, một người lạnh lùng nói: "Đây mà cũng tính là đối được à? Đúng là nực cười!"

Tây Môn Thanh sắc mặt trầm xuống, trừng mắt lên, lạnh lùng nói: "Nhưng không biết các hạ có câu đối hay nào không? " Hắn thấy người này chính là từ Thiên Mộng các của Ngọc gia bước ra, liền cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, không dám lập tức phát tác.

Lăng Thiên và Lăng Thần nhìn nhau, đều thấy được nét cười trong mắt đối phương, người vừa nói chính là Lăng Trì. Lăng Thiên đoán rằng tên gia hỏa này sẽ rất dễ bị kích động, quả nhiên không ngoài sở liệu.

Chỉ nghe thấy Lăng Trì dương dương đắc ý nói: "Hiền xuất đa phúc địa, địa phúc đa xuất hiền! Ha ha, thế nào?" Mọi người ngẫm nghĩ thật kỹ, không khỏi đồng thanh khen hay! Hạ liên này bất kể là đối nghĩa hay dùng từ đều chuẩn hơi nhiều so với vế đối của Tây Môn Thanh, đặc biệt là ý vị trong đó càng ăn khớp với thượng liên, so với câu mà Tây Môn Thanh đối thì cao hơn mấy bậc.

Ngọc Bang Nhan đột nhiên a một tiếng, buột miệng nói: "Có rồi!" Nàng vừa rồi nhíu mày suy nghĩ, không hề biết gì tới động tĩnh bên ngoài, "Hương mai ngọc hàn hiên, hiên hàn ngọc mai hương!"

Mọi người lại ngây người, không khỏi một lần nữa đồng thành khen hay! Không ngờ tuyệt sắc mỹ nữ yểu điệu này lại tài hoa như vậy! Chỉ là câu đối này tuy hay, nhưng vẫn kém câu "hiền xuất đa phúc địa, địa phúc đa xuất hiền" mà Lăng Trì có được từ chỗ Lăng Thiên!

Tây Môn Khánh hừ một tiếng, hai bận bị kém người khác, tự cảm thấy rất mất mặt, vội vàng vãn hồi thế cục, nói: "Bản công tử hôm nay rất có cảm xúc với Nhãn Văn hội, ngay tại chỗ ra một câu đối, nay nói ra để xin ý kiến của các vị hiền tài: Tái thi đài, tái thi tài, tái thi đài thượng tái thi tài, thi tài tuyệt thế, thi tài tuyệt thế! Không biết vị nào có thể đối ra được hạ liên?"

Tây Môn Thanh đứng ở giữa trường, nhìn về phía mỗi một toàn lâu các, sau cùng dừng lại ở Thiên Hương các nơi Lăng Thiên đang ngồi. Miệng treo một nụ cười gây hấn, nhìn về phía Lăng Thiên. Người sáng mắt đều có thể nhìn ra, thượng liên này của Tây Môn Thanh chính là dùng để làm nhục Lăng Thiên! Chuyện liên quan đến lưỡng đại thế gia, ai dám nhiều lời? Mà đám người Ngọc Mãn Thiên toàn là võ phu thô lỗ, ngay cả nhận biết chữ viết tên mình còn khó thì sao có thể giúp đỡ?

Vả lại Tần đại tiên sinh và Mạnh Ly ca, người có thể trợ giúp cho Lăng Thiên đều đã nhận là nhân viên bình phẩm! Trong nhất thời mọi người đều nhao nhao suy đoán, xem ra lần này Lăng Thiên sẽ bị xấu mặt rồi, không ít người trong mắt hiện lên vẻ vui mừng trước tai họa của người khác. Trong Húc Nhật các, Tiêu Nhạn Tuyết nhíu chặt mày, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng.

Ánh mắt ngạo mạo của Tây Môn Thanh như cười mà như không cười nhìn Lăng Thiên, vừa nhìn đến hai vị tuyệt thế mỹ nữ là Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan, trong mắt không khỏi bùng lên dị quang, đầy vẻ kinh ngạc và ái mộ. Cuối cùng cũng hiểu lý do mà tiểu đệ Tây Môn Dương phải chết. Mỹ nữ như thế này, ai mà không muốn đưa vào trong phòng của mình chứ?

Lăng Thiên Truyền Thuyết

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3

Chương 82: Câu đối tuyệt vời xuất hiện

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Lăng Thiên trong mắt lóe sáng, nói: "Thần nhi, muội tới áp chế sự kiêu ngạo của hắn đi!"

Lăng Thần dạ một tiếng, đứng dậy, nhìn về phía Tây Môn Thanh, trong con mắt xinh đẹp không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, dạng người này xứng với cái danh tài tử sao?

Môi hồng hé mở, Lăng Thần không thèm nhìn thẳng vào Tây Môn Thanh, ngạo nghễ ngâm chầm chậm: "Thái vân thiên, thái vân gian, thái vân thiên thượng thái vân gian, vân thiên vĩnh cửu, vân gian vĩnh cửu!"

Hạ liên vừa được nói ra, cả trường trở nên tĩnh mịch, câu đối này không những đối thích hợp mà còn kiêm cả ý cảnh sâu xa, nếu so sánh thì ngay cả vế trên cũng không thể sánh bằng, chỗ khó nhất chính là, câu đối này thực sự là tuyệt đối, thượng liên Tây Môn Thanh hao tổn tâm huyết lắm mới nghĩ ra được, bản thân cũng chưa chắc đối được, người trong trường, ai cũng hiểu đạo lý này, cho nên sao không kinh ngạc.

Một lát sau, tiếng khen hay vang lên khắp nơi, kéo dài mãi không thôi.

Tây Môn Thanh xòe quạt xếp trong tay, khẽ phe phẩy hai cái, lộ ra phong độ thanh thoát, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu ưu nhã, nhìn Lăng Thần, cao giọng khen ngợi: "Đối rất hay, đúng là rất chuẩn! Tài hoa của cô nương thực sự khiến Tây Môn Thanh được mở rộng tầm mắt! Câu đối này thực sự vô cùng tuyệt vời, Tây Môn Thanh cam bái hạ phong, không biết phương danh của tiểu thư xưng hô thế nào? Với tài hoa tuyệt thế của cô nương, chắc rằng sớm đã vang danh Thừa Thiên!"

Lăng Thần lạnh lùng nói: "Liệt danh của tiểu nữ không đáng để nhắc đến, còn tài hoa tuyệt thế gì đó càng không dám nói đến, câu đối dễ như vậy thì có tài hoa gì chứ? Tây Môn công tử quá khen rồi." Lời này của Lăng Thần này tuy là lời nói khiêm tốn, kỳ thật căn bản là đang nhắm vào Tây Môn Thanh, rõ ràng đang châm biếm hắn không có trình độ, ra một câu đối chẳng có chút khó khăn, hiển nhiên bản thân không hề có chân tài thực học, chỉ là hạng mua danh cầu lợi! Lăng Thần căm tức Tây Môn Thanh đã châm chọc Lăng Thiên, trong lòng sớm đã chán ghét hắn đến cực điểm, cho nên nói năng không chút khách khí.

Lời này vừa được nói ra, cả trường xôn xao.

Ý của Lăng Thần vốn là muốn sỉ nhục Tây Môn Thanh, nhưng lời nói vừa rồi lại đã đắc tội với tất cả mọi người trong trường.

Mọi người đều cảm thấy lời của nữ tử tuyệt sắc này hơi quá khoa trương. Câu đối mà vừa rồi Tây Môn Thanh nói ra, mọi người đã dùng hết sức lực, vắt óc suy nghĩ nhưng thượng iên thực sự là quá khó. Có xưng là tuyệt đối cũng không phải quá đáng.

Nữ tử này đột nhiên có sở đắc, đối được vế trên thì cũng thôi đi, không ngờ còn nói là quá dễ. Ý tứ của lời này chẳng phải là nói một ngàn người có mặt ở đây không bằng hạng đàn bà như nàng ta sao?

Vốn với trí tuệ của Lăng Thân sẽ không thất sách thất ngôn như vậy, nhưng lúc trước Tây Môn Thanh lại cứ chĩa mũi nhọn vào Lăng Thiên, đã phạm phải đại kỵ của Lăng Thần, cái vẩy ngược của Lăng Thiên đương nhiên là Lăng Thần mà cái vẩy ngược của Lăng Thân tất nhiên cũng chính là Lăng Thiên.

Nói đi nói lại, với tài hoa của Lăng Thần mà luận, câu nói vừa rồi không tính là thái quá.

Tây Môn Thanh sắc mặt lập tức tái xanh, gấp quạt lại, lạnh lùng nói: "Lời này của cô nương, khẩu khí không khỏi hơi quá đáng đó! Cho dù cô nương có thể đối được một câu, chẳng lẽ có thể xem thường quần anh trong thiên hạ ư? Đây chính là thái độ của Lăng gia danh chấn Thừa Thiên đối với thiên hạ quần anh ư?"

Lăng Thiên lạnh lùng nói: "Lời này của ngươi chẳng khác nào đánh rắm, một câu đối của nữ tử thôi mà kéo cả thiên hạ anh hùng vào. Tây Môn công tử thật là biết pha trò. Huống chi câu đối vô cùng nông cạn như thế này mà lại có người khen luôn miệng, còn tự khoe khoang là tuyệt đối, đợi khi có người đối được thì xấu hổ thành tức giận. Chẳng lẽ đây chính là khí độ của người được gọi là thiên hạ anh kiệt, là gia giáo của thế gia như Tây Môn thế gia, là truyền thống tốt đẹp của Tây Môn thế gia, là phong thái của người được gọi là đương kim đệ nhất tài tử ư? Ta nhổ vào! Thật đúng là không biết xấu hổ, cực kỳ bỉ ổi!"

Lời này sắc bén cay nghiệt, không để cho Tây Môn Thanh danh mãn thiên hạ và Tây Môn thế gia một chút mặt mũi nào. Sự khinh miệt mỉa mai và coi thường trong lời nói vô cùng rõ ràng như sợ người ta không nghe ra.

Tây Môn Thanh không nén nổi giận dữ, quay đầu lại, hung hăng nói: "Lăng công tử đã nói như vậy, chắc là tài hoa hơn người, thiên hạ vô song ư? Tây Môn Thanh thật muốn thỉnh giáo một phen."

Lăng Thiên khịt mũi một cái, khinh thường nói: "Thiên hạ vô song thì chưa biết, có điều câu đối của loại trẻ con ba tuổi như ngươi, bản công tử có thể đối được."

Tây Môn Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong mặt đỏ như máu, phong độ nho nhã lúc trước đã không còn sót lại chút gì, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Nguyện nghe cao luận!"

Thượng liên này vốn là Tây Môn Thanh ngẫu nhiên có được, hắn nhiều lần vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn chưa đối ra được, hắn tự cảm thấy thượng liên mà mình không thể đối được thì tất nhiên là thiên cổ tuyệt cú, nhất định có thể làm khó tất cả anh kiệt, khiến bản thân được nổi bật trước mặt anh tài thiên hạ. Không ngờ Lăng phủ tùy tiện phái ra một thiếu nữ liền dễ dàng đối được, tiếp theo lại bị Lăng Thiên châm biếm là không đáng một xu, Tây Môn Thanh có tu dưỡng tốt đến mấy cuối cùng cũng không thể nhịn nổi, cơ hồ hồ như phát cuồng, nào còn để ý tới phong độ gì đó.

Loại câu đối như thế này, có thể đối được một câu đã là khó lắm rồi, bắt tìm một câu khác để đối, căn bản chính là làm khó người ta, nhưng Tây Môn Thanh muốn lấy lại thể diện nên cũng chẳng thèm để ý đến điều này.

Lăng Thiên cười to một tiếng, nói: "Làm một câu đối khác ư, có gì khó đâu! Ngươi nghe cho rõ nhé, hạ liên của ta là: Thính vũ các, thính vũ lạc, thính vũ các trung thính vũ lạc, vũ các tam canh, vũ lạc tam canh. Thế nào?" Tây Môn Thanh sắc mặt trắng bệnh, lảo đảo muốn ngã.

Thì ra, câu đối của Lăng Thiên so với của Lăng Thần thì còn cao hơn một bậc, "tái thi đài, tái thi tài" chính là nơi chốn cụ thể, còn "thái vân thiên, thái vân gian" chung quy là vật hư ảo, nếu nói về vế đối thì hợp, nhưng nếu nghiền ngẫm sâu hơn, thủy chung "thính vũ các, thính vũ lạc" mà Lăng Thiên đối vẫn cao hơn một bậc.

Lăng Thiên cười hắc hắc: "Nếu không vừa lòng, ngươi nghe thêm nhé: Độc thư đình, độc thư thanh, độc thư đình trung độc thư thanh, thư đình thiên cổ, thư thanh thiên cổ. Thế nào? Thưởng tuyết lĩnh, thưởng tuyết cảnh, thưởng tuyết lĩnh đầu thưởng tuyết cảnh, tuyết lĩnh vạn niên, tuyết cảnh vạn niên, ha ha ha, thế nào, có được thi đỗ không?"

Tây Môn Khánh sắc mặt trắng bệch, không nói lên lời.

Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra nụ cười trào lộng, nói: "Tây Môn công tử, tại hạ có một câu đối, cũng muốn múa rìu qua mắt thợ một phen."

Tây Môn Thanh sắc mặt đột nhiên biến đổi, hắn rất tự tin vào văn tài của mình, nghĩ chắc sẽ không xấu mặt, bình tĩnh nói: "Xin thỉnh giáo!"

Lăng Thiên mỉm cười nói: "Câu đối này rất đơn giản, công tử tất nhiên có thể đối, thượng liên của ta là: Thính vũ tạ, thính vũ tố, thính vũ tạ trung thính vũ tố…"

Tây Môn Thanh lại biến sắc, Lăng Thiên không ngờ lại lấy câu đối trước để làm khó mình. Lúc trước Lăng Thiên đã đối liền ba câu, hiện tại lại dùng bố cục này để làm khó mình, nhưng mình ngay cả mộ câu cũng đối không nổi.

Cả trường lại một lần nữa xôn xao, phải biết câu đối "tái thi đài, tái thi tài" mà Tây Môn Thanh đưa ra làm khó mọi người không hề quá phận, nhưng hắn không ngờ cũng không đối được, điều này cực kỳ không thỏa đáng.

Tây Môn Thanh cũng coi như có chút tài ứng phó, sắc mặt trong nháy mặt đã khôi phục lại được vẻ bình tĩnh: "Cái này gọi là ra câu đối thì dễ, đối lại thì khó. Lăng huynh tự thị tài cao, chỉ là đã đối mấy câu rồi, có đối thêm nữa cũng vô ích, hà tất phải mãi câu nệ ở câu đối này nữa!"

Lời nói tuy tự thị là hoàn hảo, nhưng người trong trường lại chẳng phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net