LTTT Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử C1-C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bị bắt thì trong lòng ta đã cảm giác có chút không thích hợp. Hai người liên thủ thì ngay cả ta cũng không dám nói có thể dễ dàng bắt được bọn họ. Điều này nói rõ gì?"

Lăng Thần khiếp sợ mở rộng miệng nhỏ nhắn nói: "Điều này không có khả năng? Nếu thật sự bị một người hoặc một tổ chức khống chế thì lực lượng của tổ chức này kinh người như thế nào? Cho dù là muốn thống nhất cả đại lục cũng không có việc gì. Tại sao bọn họ lại không hành động?"

Lăng Thiên có chút phiền lòng nói: "Điều này cũng là chuyện ta buồn bực nhất! Càng nghĩ càng cảm giác được ta suy đoán không sai nhưng cẩn thận để ý lại thì càng nghĩ càng cảm giác suy đoán của ta hoàn toàn sai. Điều này quả thực là một chuyện khó tin! Có lẽ trong đó còn có duyên cớ khác nữa. Nhưng mặc kệ như thế nào đi nữa thì những người này đều là đối thủ của chúng ta. Cho nên ta vẫn yêu cầu các ngươi phải tăng lực lượng lên bởi vì ta cảm giác được đối thủ của chúng ta sắp đối mặt là một lực lượng cường đại không thể tưởng tượng được. Bắc Ngụy Ngọc Gia vô cùng có khả năng trở thành điểm mấu chốt trong đó. Những điều này đều là dự cảm của chúng ta!"

Lăng Thần ôn nhu nằm trong lòng hắn nói: "Mặc kệ bọn họ như thế nào đi nữa, Thần nhi vẫn tin tưởng công tử nhất định sẽ thắng lợi. Điều này cũng là dự cảm của thiếp!"

Lăng Thiên bị nàng trêu đùa không nhịn được nở nụ cười. Những phiền não trong lòng hoàn toàn biết mất. Hắn không nhịn được véo yêu mũi nhỏ của nàng: "Chỉ có Thần nhi nói đánh lừa công tử thôi. Thoáng cái ta đã cao hứng trở lại."

Lăng Thần đánh bàn tay to hung ác của hắn, từ trong lòng tránh ra sẳng giọng nói: "Công tử hư hỏng, chỉ biết nhéo mũi của nhân gia!"

Lăng Thiên ra vẻ đại ngộ nói: "Nguyên lai là Thần nhi không thích ta nhéo mũi nàng. Thích ta nhéo chổ khác sao? Ừ, ta nghĩ xem nhéo nơi nào mới tốt đây?"

Lăng Thiên xoa xoa tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười hung ác, đôi mắt chuyển tới chuyển lui trên người Lăng Thần như đang tìm kiếm địa điểm thích hợp xuống tay. Bất quá vẫn quanh quẩn trên bộ ngực sữa đầy hãnh diện của Lăng Thần.

Lăng Thần nhất thời hoa dung thất sắc, kêu lên một tiếng hai tay ôm ngực cất bước bỏ chạy.

Lăng Thiên cười ha ha không nhanh không chậm đuổi theo sau.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Chương 6 : Thì ra là thế

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Sưu tầm bởi Tiểu Tình - 4vn.eu

Đối với Lăng Thần, Lăng Thiên cũng không biết là cái cảm giác gì. Từ mười năm trước, sau khi thương xót đem Lăng Thần mang về thì Lăng Thiên luôn chiếu cố cho Lăng Thần bằng mọi cách. Mặc dù tuổi của Lăng Thần so với Lăng Thiên lớn hơn một tuổi nhưng khi nàng ở bên cạnh Lăng Thiên lại luôn cảm giác chính mình như một hài tử chưa lớn, mọi thời khắc đều muốn tựa vào bên người Lăng Thiên, tham lam hưởng thụ cảm giác được an toàn từ sâu trong đáy lòng của chính mình.

Hai người liền hình thành một bộ dáng như vậy: Lăng Thần rõ ràng so với Lăng Thiên lớn hơn một tuổi nhưng mọi chuyện đều ỷ lại vào hắn, đồng thời lại tỉ mỉ chiếu cố nam nhân mà mình thuần túy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng; còn Lăng Thiên cũng đồng dạng hưởng thụ sự chiếu cố của Lăng Thần, trên danh nghĩa là che chở cho một tiểu cô nương so với mình lớn hơn một tuổi. Mười năm, hai người sớm chiều ở chung, tình cảm hai người đã sớm vượt qua một bậc phạm trù chủ tớ, trở thành một loại cảm giác ấm áp cùng dựa vào nhau cùng tồn tại.

Sau một phen cười đùa, Lăng Thần cuộn mình vào trong lòng Lăng Thiên, mái tóc xõa tung, đôi mắt lấp lánh mê ly, hai gò má ửng hồng. Đầu ngón tay tinh xảo nhẹ nhàng đặt tại trước ngực Lăng Thiên vẽ cái gì đó, nhẹ giọng năn nỉ: “ Công tử, đến ngày đó thiếp cùng đi với công tử có được hay không?”

Lăng Thiên cười ha hả nói: “Mục đích của công tử là đi tán gái. Nàng đi theo để làm gì?”

Lăng Thần trong lòng hắn giãy giụa thân thể của mình, làm nũng nói: “Người ta muốn đi xem tuyệt sắc giai nhân nào xứng đôi với công tử hay không mà.”

Lăng Thiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng, cất tiếng trêu đùa: “Cho dù có một hai người thì ai có thể quốc sắc thiên hương như thần nhi của ta đây?”

Lăng Thần xấu hổ nói: “Thần nhi bất quá chỉ là nha đầu của công tử mà thôi. Cuối cùng thì công tử vẫn phải tìm một thiếu phu nhân mà.” Nói tới đây, mặc dù không thèm để ý nhưng trong lòng Lăng Thần chính là vẫn không nhịn được nổi lên một cổ hương vị hối tiếc.

Lăng Thiên ngẩn ra, cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nàng. Nhất thời sắc mặt nghiêm chỉnh, tiếp theo thân thể ngồi thẳng dậy, đỡ Lăng Thần lên, nói: “Thần nhi, nhìn ta.”

Lăng Thần ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn, hai mắt mở to mê hoặc khó hiểu nhìn vị thiếu niên công tử tước mắt này, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất - yêu thương.

Lăng Thiên nhìn vào mắt của Lăng Thần, đôi mắt thâm thúy tựa hồ nhìn thẳng vào chỗ sâu bên trong nội tâm nàng, thanh âm trầm thấp mà nghiêm túc vang lên: “Thần nhi, ta hy vọng nàng phải nhớ kỹ một câu nói.”

Lăng Thần nghe hắn trịnh trọng như vậy khiến đáy lòng chấn động, ôn nhu trả lời: “Công tử cứ nói.” Trong lòng không khỏi nổi lên một hương vị buồn bã tiêu hồn, tưởng rằng Lăng Thiên muốn nàng an thân thủ phận. Không được suy nghĩ miên man; Nghĩ đến đây thì đáy mắt đã xuất hiện lệ quang.

Sắc mặt Lăng Thiên bình tĩnh, ngữ khí kiên quyết: “Thần nhi, ta biết cả đời này ta phải xin lỗi nàng, ta không thể cho nàng một cái danh phận thê tử. Nhưng mà ta hy vọng nàng nhớ kỹ: Vô luận sau này ta có bao nhiêu thê thiếp thì Lăng Thần nàng đều là nữ nhân ở sâu nhất trong đáy lòng ta! Ý nghĩa chân chính: nàng là nữ nhân của Lăng Thiên ta.”

Lăng Thần buồn vui lẫn lộn, nức nở một tiếng. Đầu gắt gao tựa vào lòng Lăng Thiên, lệ tuôn như suối: “Công tử, ôi công tử, Thần nhi nguyện ý cả đời này một đời hầu hạ người, Thần nhi chưa từng nghĩ tới danh phận gì, Thần nhi chỉ hy vọng có thể ở bên người công tử cả đời này, không còn mong gì hơn nữa.”

Lăng Thiên ôn nhu lau đi vệt nước trên mặt nàng, nói: “Nàng phải nhớ kỹ những lời này, bất cứ lúc nào, nàng cũng là người của ta. Nàng có hiểu không?”

Lăng Thần mừng rỡ gật đầu, nước mắt tứ tán: “Thần nhi hiểu được, thần nhi là nữ nhân của công tử, đời đời kiếp kiếp đều là như thế!” Mười năm, đi theo bên cạnh Lăng Thiên mười năm. Lăng Thần rốt cuộc cũng nghe được Lăng Thiên chính thức thừa nhận nàng! Chuyện chờ đợi đã lâu đột nhiên đến khiến Lăng Thần chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn bộ tâm linh của chính mình bị hạnh phúc tràn ngập. Trong lúc nhất thời cảm giác được dù là bây giờ chính mình có chết đi cũng không hề nuối tiếc.

Lăng Thiên bùi ngùi thở dài, trong lòng cảm thấy áy náy. Thời đại này đều như vậy, nếu tư tưởng này ở xuất hiện ở kiếp trước thì đã bị bạn gái tát cho ba cái rồi quay lưng rời đi. Nhưng là bây giờ Lăng Thần lại vui mừng lẫn sợ hãi đến phát điên như nhận được ân huệ to lớn từ Lăng Thiên.

Thấy hào khí có chút trầm muộn, Lăng Thiên không khỏi đùa giỡn nói: “Ân, ta mới vừa rồi nghe thấy Thần nhi nói muốn làm nữ nhân của ta thì có đúng hay không nàng nên thực hiện hứa hẹn nha?”

Lăng Thần nhất thời cả kinh, vừa thẹn vừa giận mang theo nước mắt trên mặt nhưng lại không biết phải làm sao. Thân thể mềm mại xoay người chạy đi thật xa, xấu hổ nói: “Hừ, công tử chỉ muốn chọc ghẹo Thần nhi mà thôi.” Vừa nói vừa đảo cặp mắt trắng dã, làm một cái mặt quỷ đáng yêu cực kỳ.

Lăng Thiên trong lòng cũng ngứa ngáy, không nhịn được đứng lên hướng nàng chộp tới. Lăng Thần cười khúc khích, thân hình nhẹ dao động né tránh bàn tay to của hắn, nhanh như chớp trốn ra khỏi phòng.

Lăng Thiên giả vờ cả giận nói: “Đứng lại! Hôm nay không thể không bắt được nàng.” Vừa nói vừa phóng người ra đuổi theo sau.

Ngoài cửa, mẫu thân Sở Đình Nhi của Lăng Thiên đang bước nhanh tới, sắc mặt vui mừng. Lại nhìn thấy hai người cười đùa liền không nhịn được khóe miệng mỉm cười. Hài nhi như thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng là bảo bối của mình mà thôi. Từ khi tên Lăng Thiên đại hoàn khố vang vọng khắp kinh thành thì nàng buồn bực muốn bạc cả tóc.

Hài tử lớn bằng Lăng Thiên trong nhà các quan viên khác cơ hồ sớm đã bị người ta đến nhà cầu hôn đập phá cánh cửa! Nhưng Lăng Thiên hiện đã mười lăm tuổi, không người nào tới Lăng Phủ hỏi cả! Hễ là quan viên trong nhà nào có nữ nhi, trong triều nhìn thấy Lăng Khiếu cũng đều kiếm đường vòng mà đi! Với danh tiếng rất dọa người kia của hắn thì có cha mẹ nào lại nguyện ý đem nữ nhi mình đến cho người ta hãm hại?

Lăng Thiên cùng Lăng Thần nhìn thấy mẫu thân đi tới vội vàng thu liễm một chút. Lăng Thiên tiến lên thi lễ: “Mẫu thân sao lại tự mình tới đây? Có chuyện gì thì kêu nha hoàn đến bảo một tiếng thì con sẽ tới liền.”

Sở Đình Nhi cười dịu dàng cười, nói: " Thiên nhi, hôm nay vi nương đến đây là có hảo sự cùng ngươi thương lượng."

“Hảo sự?” Lăng Thiên có chút buồn bực: “Mời mẫu thân cứ nói, hài nhi hết thảy tuân theo.”

Sở Đình Nhi khẽ cười một tiếng, nói: “Qua vài ngày nữa thì phụ thân ngươi từ biên cương quay về. Đến lúc đó hoàng thượng tổ chức tiệc lớn ăn mừng ba ngày, nghe nói công chúa tại Trường Nhạc Cung cũng thiết yến, các tiểu thư khuê các cũng trình diện, ngươi ở nhà không có việc gì thì đến lúc đó đi xem một chút. Nếu hợp mắt vị cô nương nhà nào trở về nói vi nương. Vi nương cầu hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho!”

Ách!

Lăng Thiên trợn mắt há hốc mồm! Nhìn vẻ mặt mẫu thân tươi cười như âm mưu đã thực hiện được khiến vẻ mặt Lăng Thiên đau khổ hỏi: “Mẫu thân, chuyện công chúa lần này tại Trường Nhạc Cung thiết yến ba ngày dùng các công tử khác lấy văn lấy thơ kết bạn mẫu thân cũng là chủ ý của mẫu thân sao?”

Sở Đình Nhi gật đầu: “Đương nhiên là chủ ý của vi nương, bằng không những gia tộc kia đều đem bảo bối khuê nữ dấu hết ở nhà ngươi sao có cơ hội gặp mặt sao? Không biết tranh thủ gì hết, lớn vậy mà ngay cả vợ cũng không tìm đến! Vi nương nếu là không quan tâm thay ngươi thì muốn ôm cháu còn không biết phải chờ đến năm tháng nào đây.”

Lăng Thiên suýt chút nữa bất tỉnh! Trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt!

Lúc trước Vương Bác mà nói thì Lăng Thiên còn có cảm giác kỳ quái, các cô nương bình thường thì không ra khỏi nhà nửa bước thì làm sao đột nhiên có một vạn hoa hội? Đại nguyên soái có thắng trận hay không thì đâu có liên quan đến các nàng? Thì ra là mẫu thân tự mình đến cầu tương thân đại hội a! Một chiêu này của mẫu thân thật đúng là khổ tâm suy nghĩ không ít a!

Sở Đình Nhi cũng là không còn biện pháp nào cả! Những người bạn khuê phòng lúc trước của nàng nếu có nữ nhi tốt đều dần dần xa lánh mình. Ngay cả gặp mặt chỉ cần chính mình nhắc đến đề tài nữ nhi hoặc chính con mình thì đám người này dường như gặp phải ôn thần lập tức tìm một lý do vội vã lén đi. Nhìn thấy con mình cũng lớn không còn nhỏ nữa thế mà người tới nhà cầu hôn lại không có một người.

@Ngộ nhỉ. Cầu hôn con trai sao? Khác với tập tục Việt Nam mình

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Chương 7: Hôn nhân khó khăn

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Sưu tầm bởi Tiểu Tình - 4vn.eu

Không còn cách nào khác nên Sở Đình Nhi liền nghĩ chủ ý này. Lợi dụng cả nước ăn mừng đại thắng vừa ban ra thì nàng liền lập tức tìm hoàng thượng. Dùng lời lẽ mềm mại khiến cho hoàng thượng một lần nữa hạ chỉ ý! Đến lúc đó để cho con mình đi xem một chút, chỉ cần ở đó nhìn trúng người nào thì trở về nói rồi tự mình đi cầu hoàng thượng ban hôn. Bởi Lăng Khiếu lần này có công lớn trở về nên nói gì thì cũng vì chính con mình mà tìm được một người vợ về nhà cũng không quá đáng.

Không ai tới nhà đề thân thì thôi, chính mình tự đi nhà người khác thăm viếng đề thân cũng bị cự tuyệt! Quả thực là chuyện buồn cười, Lăng phủ tốt xấu gì cũng là gia tộc có công giữ quốc nhất chẳng lẽ ngay cả khuê nữ mà Lăng gia cũng không có một người sao? Sở Đình Nhi hoàn toàn nổi giận! Bởi vậy đã nghĩ ra một cái chủ ý: Các ngươi không phải không muốn sao? Được, ta đi mời hoàng thượng hạ chỉ! Xem các ngươi có tránh được không?

Lăng Thần đứng một bên ôm bụng cười đến run rẩy cả người. Nhìn bộ dáng buồn bực của Lăng Thiên càng nhịn không được cười không ngừng.

Lăng Thiên bực bội vô cùng. Nghĩ không ra chính mình lại khó cưới vợ trong mắt mẫu thân như vậy! Dĩ nhiên lại tới tìm hoàng thượng mạnh mẽ đòi ban hôn! Nghĩ tới đây Lăng Thiên muốn trực tiếp tìm đậu hũ đâm đầu vào cho rồi!

Sở Đình Nhi lại chẳng biết hắn buồn bực! Con mình hoàn khố như thế nào? Sở Đình Nhi thật muốn chạy ra ngoài lớn tiếng la lên: Con ta chưa bao giờ ra ngoài cưỡng chiếm dân nữ, cũng chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, rốt cuộc là hoàn khố ở điểm nào? Nha đầu thiếp thân của con ta mười năm ở trong phòng hắn vẫn còn là xử nữ, hai chữ “hoàn khố” này rốt cuộc từ đâu mà ra?!

Bất quá là thường xuyên ra ngoài đánh nhau gây phiền phức thôi? Hài tử nhà ai mà không đánh nhau chứ? Điều này chứng tỏ con ta khỏe mạnh! Chỉ là từ hoàng tử kinh thành cho tới nhi tử bách quan đều bị con mình đánh một lần? Đây chính là nói con ta có bản lãnh! Nói rõ nhi tử các ngươi không có bản lãnh! Hắn nếu có bản lãnh thì cứ việc đến đánh con ta! Không có tiền đồ lại đi bảo con ta là siêu cấp hoàn khố, ta khinh!

Sở Đình Nhi trong lòng rất là bất bình và tức giận!

Ánh mắt nhìn Lăng Thiên cũng càng ngày càng bất hảo. Một đại danh hoàn khố của ngươi nhưng lại không làm được gì? Đi đánh nhau có thể mang vợ về nhà sao? Chỉ cần ngươi xuất hiện ở chỗ nào thì con gái người ta bỏ chạy sạch sẽ rồi? Cứ ‘cường hoành’ cưỡng đoạt đi không tốt hơn sao? Ván đã đóng thuyền thì ai còn dám nói gì nữa? Làm một trận rồi sẽ kiếm được vợ về mà ngươi còn cho rằng có hại sao? Muôn người muôn dạng mà, tán gái tốt nhất là phải thô bạo…

Có đôi khi Sở Đình Nhi mắt thật sự nóng nảy, hận không thể nhắc nhở nhi tử một chút, đi ra tìm một cô nương môn đăng hộ đối rồi ‘nấu cơm’ luôn đi cho nhanh! Nếu không phải lời này khó nói thì Sở Đình Nhi đã dùng cây gỗ đánh Lăng Thiên cho hắn đi ra ngoài kiếm vợ rồi.….

Sỉ nhục a! Đường đường là tôn tử duy nhất của nhà Lăng lão công gia! Nhi tử duy nhất của Lăng đại tướng quân! Người duy nhất thừa kế của đệ nhất thế gia ở Thừa Thiên Vương Quốc này lại không tìm được vợ! Không có một nhà nào tới cầu hôn! Điều này quả thực là chuyện chê cười cực kỳ.

Nhìn bộ dáng Lăng Thiên ngây ngốc, Sở Đình Nhi tức giận đi lên đá hắn một cước: “Chuẩn bị cho tốt vào. Bảo Tần đại tiên sinh làm cho ngươi vài bài thơ. Phải ghi nhớ thật kỹ, đừng có làm cái bộ dáng không ra gì đó! Lần này mà không thành, vi nương chặt chân của ngươi!”

Sở Đình Nhi có chút bất lực, mặc dù nhi tử nhìn qua da mỏng thịt mềm nhưng lại chịu đòn tốt vô cùng. Dùng cây gỗ lớn đánh nữa canh giờ khiến hắn kêu cha gọi mẹ nhưng khi vừa buông tha thì chạy nhảy bình thường trở lại. Cũng không biết da thịt của hắn như thế nào nữa.

Nhìn mẫu thân xuân phong đầy mặt khi đến nhưng lại giận dữ rời đi, lại nhìn Lăng Thần đứng một bên sớm đã cười đến đau cả bụng! Đang ôm cái bụng nhỏ rên rỉ. Chứng kiến bộ dáng chết đi sống lại của Lăng Thần, Lăng Thiên có chút nghiến răng nghiến lợi. Không nhịn được một tay bắt lại, đem thân thể nàng kéo lại đặt lên trên đầu gối mình, cố gắng đẩy cái mông nở nang lên ‘ba ba’ hai cái tát to tướng. Âm thanh thanh thúy dễ nghe, Lăng Thiên lại cố ý vân vê ngón tay. Ừm, cảm giác thật mềm mại…

Lăng Thần hoảng hốt kêu một tiếng, bưng mông nhảy dựng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ như gấc. Vành mắt cũng đỏ lên.

Vừa thấy Lăng Thần lại muốn rơi nước mắt thì Lăng Thiên lại càng hoảng sợ, vội vàng chuyển mắt nói: “Thần nhi, vậy phải làm sao bây giờ, công tử ta đến lúc đó nên ứng phó như thế nào hả, mau giúp ta nghĩ một cái chủ ý đi.”

Lăng Thần bị hắn ngắt lời, trong đôi mắt sáng nước mắt sắp chảy ra liền chảy ngược trở về, nghĩ đến việc này khiến nàng ko nhịn được lại nở nụ cười: “Hừ, làm thế nào là làm thế nào, thiếp cũng không tin trong thiên hạ này, còn có vấn đề khó nào công tử không giải quyết được?”

Lăng Thiên thở dài một tiếng, vẻ mặt đau thương: “Sự tình cho tới bây giờ thì ta cũng không thể làm gì khác hơn là phải đi ra ngoài một lúc!”

“Hì hì hì …” Lăng Thần hiển nhiên rõ ràng Lăng Thiên nói “đi ra ngoài một lần nữa” là có ý tứ gì. Nàng nhịn không được cười lớn hơn nữa. Tiếng cười như chuông ngân quanh quẩn tại tiểu viện, có vẻ như chủ nhân của tiếng cười vui sướng tới cực điểm.

Lăng Thiên âm trầm nghiêm mặt, trên mặt tựa hồ sẽ toát ra một tầng sương lạnh nói: “Hỏi Lăng Kiếm một chút chuyện của phụ tử Lăng Không hắn điều tra tới đâu rồi? Một lũ đầu heo, mười năm không có tiến triển chút nào. Nói cho hắn, trong vòng hai tháng nếu không làm được thì kêu hắn hồi phủ, ta tự tay chỉ bảo!” Một luồng lửa giận không chỗ phát tiết nên đành phải phát tới trên người Lăng Kiếm vậy.

Kỳ thật việc này không trách được Lăng Kiếm, chủ yếu là Lăng Thiên vốn không đem phụ tử Lăng Không để vào mắt,. Từ khi Lăng Thiên bắt đầu hơi lớn một chút thì phụ tử Lăng Không trở thành một món đồ chơi bị Lăng Thiên chơi đùa xuốt ba năm. Mấy năm gần đây lại đem hai phụ tử này trục xuất tới Tây Bắc. Bây giờ Lăng Thiên không biết chính là kẻ đồng mưu với phụ tử Lăng Không. Bên trong Lăng Phủ đã bị Lăng Thiên tiêu trừ không ít nhưng bất quá vì bắt được kẻ chủ sự sau lưng Lăng Không nên tạm thời Lăng Thiên còn không nghĩ sẽ động đến hắn. Lại e sợ cho gia gia tuổi lớn, chịu không nổi đả kích này, liền chậm rãi hạ xuống. Bất quá chịu tội cũng là Lăng Không phụ tử, cơ hồ bị hắn hành hạ muốn chết đi sống lại!

Thân thể mềm mại của Lăng Thần co rụt lại, thầm nghĩ: Lăng Kiếm, tiểu tử đáng thương! Ngươi vô tội lại trở thành đối tượng cho công tử phát tiết. Ráng bảo trọng nha. Một lúc lâu sau, một con diêu ưng trong tiểu viện cất cánh bay ra, tại giữa không trung xoay tròn tựa như một đạo tia chớp màu đen biến mất tại phía chân trời!

Lăng Kiếm đang bề bộn công việc ở xa ngàn dặm đột nhiên sợ run cả người.

Dưới sự bất đắc dĩ của Lăng Thiên và tiếng cười vui vẻ của Lăng Thần, đám hạ nhân trong phủ đều vội vàng chuẩn bị trang phục cho Đại hoàn khố đi dự tiệc. Hôm nay binh mã của Lăng đại nguyên soái rốt cục cũng hồi kinh.

Cả nước vui mừng, bách quan đến dự đại khánh điển ở trong cung và bữa tiệc nhỏ do công chúa tổ chức lấy thơ lấy tranh kết bạn cũng được tiến hành.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Chương 8: Hoàn khố tập hợp

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Sưu tầm bởi Tiểu Tình - 4vn.eu

Lăng phủ biệt viện

Lăng Thiên lẳng lặng ngồi ở trong mật thất xem xét những tin nhận được từ nhiều nơi. Trong đó có một số tin tức đáng chú ý: Tam công tử Nam Cung Nhạc của Nam Cung thế gia - một trong sáu đại thế gia - tháng trước khởi hành tới Thừa Thiên. Nghe truyền rằng là đến để cầu thân với Dương gia.

Con trai Tiêu gia gia chủ Tiêu Phong Hàn là Tiêu Chấn Vũ mười ngày trước đã tiến vào Nam Trịnh bái phỏng một trong sáu đại thế gia: Đông Phương thế gia. (Thiên hạ tuy có bát đại thế gia nhưng Lăng Thiên lại có thói quen đem chính mình cùng Dương gia bỏ bớt đi. Đem Lăng gia bỏ bớt đi vì cảm thấy như vậy sẽ khinh thường thực lực của chính mình khi đặt cùng các gia tộc khác, về phần Dương gia lại hoàn toàn không để vào trong mắt)

Khiến cho Lăng Thiên cảm thấy hứng thú chính là tin tức cuối cùng: Bắc Ngụy hoàng đế vì thái tử mà đích thân hướng Ngọc gia cầu hôn, lấy vị trí chánh phi của thái tử để cầu hôn Ngọc gia Tiểu công chúa không ngờ bị cự tuyệt! Ngọc gia Tiểu cung chúa quyết định du lịch đại lục để tăng trưởng kiến thức. trước mắt đã từ Bắc Ngụy lên đường, hành tung cụ thể không rõ.

Lăng Thiên tay nắm tờ giấy tin tức này không khỏi trầm tư. Ngọc gia có lớn bao nhiêu thì cũng nằm trong vòng quản hạt của hoàng đế ở Bắc Ngụy. Ngọc gia rốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net