LTTT Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử C1-C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Tình thế nghiêm trọng

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Sưu tầm bởi Tiểu Tình - 4vn.eu

Đảo mắt đã trôi qua mười năm.

Trong mười năm này mỗi nước trên đại lục đều có chiến sự nhưng đều tiến triển rất chậm. Người sáng suốt liền thấy được mỗi một quân chủ của quốc gia đều không cam lòng tịch mịch. Chỉ chờ thời cơ chín mùi thôi, sợ rằng khi đó thiên hạ đều nổi khói lửa khắp bốn phương.

Tới tình trạng này rồi đã không phải là mỗi quốc gia chỉ tập trung lực lượng để đơn thuần tự bảo vệ bản thân mình. Cho dù là tự bảo vệ mình đi nữa cũng muốn phấn khởi gia nhập vào trong trò chơi thiên hạ này.

Thừa Thiên Vương Quốc gần đây chiến sự không ngừng. Thân ở giữa gọng kìm của mấy quốc gia nên sẽ trở thành đối thủ luyện binh cho mỗi quốc gia láng giềng kia, hơn nữa đây cũng là một khối thịt to béo! May mà Thừa Thiên Vương Quốc có đại thống soái Lăng Khiếu chống đỡ. Còn nữa, mỗi nước không dám cử binh xâm phạm chút nào. E sợ "Bọ ngựa bắt ve, không ngờ chim sẻ rình sau". Bị người khác lợi dụng thành quả mà bản thân khổ cực làm nên.

Điều này khiến cho Thừa Thiên Vương Quốc kinh hãi không ngừng nhưng cũng không bị thương cân động cốt. Quốc dân đều kiên trì tin tưởng chỉ cần có Lăng đại tướng quân thì những quốc gia khác muốn xâm lược cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Tình thế quốc nội hiện tại có chút khẩn trương thế nhưng vẫn còn yên tĩnh cực kỳ.

Đại doanh tây tuyến. Soái trướng...

Lăng Khiếu cau mày nhìn bản đồ quân sự, trong mắt mơ hồ có chút lo âu.

Phía sau hắn, một loạt tướng sĩ đứng chỉnh tề nhìn nguyên soái không chớp mắt, chờ mong Lăng Khiếu đưa ra mệnh lệnh tác chiến mới nhất.

Lăng Khiếu thở dài một tiếng, nhìn bản đồ nói: "Các ngươi đến xem địa phương này. Hai núi tạo thành một gọng kìm, chính giữa là một hạp cốc dài năm sáu dặm. Nơi hẹp nhất chỉ rộng hơn mười trượng. Đó là con đường nhất định quân ta tiến thối khi đối địch. Nếu tại nơi này Tây Hàn tổ chức phục binh chờ khi quân ta đi qua lấy cây gỗ, đá công kích hoặc dùng hỏa công thì quân ta sẽ tử thương thảm trọng! Cho dù có thông qua thì chiến lực cũng không còn đủ để sẵn sàng chống đỡ quân địch trên hạp cốc đó. Hết lần này đến lần khác, hạp cốc này chính là con đường tiến quân duy nhất. Không còn con đường nào để dùng được cả."

Chúng tướng quân đi đến phía sau Lăng Khiếu đều ngưng mắt mà nhìn. Mọi người đối với loại tình huống này hiểu rất rõ trong lòng. Tây Hàn cùng với Thừa Thiên Vương Quốc chinh chiến không ngừng trong mười năm qua. Hạp cốc đó là nơi hiểm yếu vô cùng. Nơi đó đã mai táng ít nhất hơn vạn nhân mã của Thừa Thiên Vương Quốc. Trong quân được gọi là 'Khấp Hồn Cốc', hai tòa núi kia gọi là 'Tang Hồn Sơn'! Những trận chiến trước đây của Thừa Thiên Quân đều đi đến hạp cốc này liền lui lại, không có ý định đi đến chút nào.

Một gã Thiên tướng ngẩng đầu nhìn Lăng Khiếu hỏi thăm dò: "Nguyên soái. Những trận chiến trong mấy năm qua đều đến đó là dừng lại. Vì sao không chiếm lấy Khấp Hồn Cốc này? Quân ta ở bên đó đều lấy sự hiểm trở để phòng thủ. Suy cho cùng cũng không có ảnh hưởng chút nào a!"

Mọi người trong trướng đều gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy!"

Lăng Khiếu phẩn nộ quát: "Hồ đồ! Hôm nay không còn giống như trước kia nữa. Thiên hạ bắt đầu đại loạn rồi. Thừa Thiên ta nếu nhất cử đoạt lấy Khấp Hồn Cốc thì phía tây vạn nhất thất thủ, đương nhiên cấp trên nhất định sẽ điều động quân đội đi hỗ trợ phòng thủ rồi. Một khi đại loạn chúng ta có được Khấp Hồn Cốc trong tay, tiến vào có thể công lui có thể thủ. Quyền chủ động nằm trên quân ta. Sao có thể nói giống nhau được."

Dừng một chút mới hỏi: "Thám tử đã hồi báo tin tức chưa?"

Một gã tướng quân trẻ tuổi tiến lên một bước, chắp tay nói: "Bẩm tướng quân. Chưa có hồi báo!" Vừa nói, trên mặt hiện ra một vẻ lo lắng. Từ lúc khai chiến đến nay đã phái không ít thám tử đi đến Tang Hồn Sơn nhưng không một ai có thể trở về được. Điều này có thể thấy quân địch phòng thủ nghiêm mật bao nhiêu.

Trên mặt Lăng Khiếu lo lắng càng nhiều: "Tướng lãnh cầm binh của Tây Hàn là Hàn Thế Trạch tinh thông binh pháp đã đóng tại Tang Hồn Sơn nhiều năm. Như vậy cũng đã tạo ra quân doanh như một pháo đài sắt. Đáng hận! Quân ta không thể không chiếm Tang Hồn Sơn này. Bằng không khi đại loạn thì nước ta sẽ phải thụ địch hai mặt. Nguy cơ mất nước ngay trước mắt."

Nhíu nhíu mày nói: "Nhóm thám tử gần đây đã đi dò xét được mấy ngày rồi?"

Tướng quân đó trả lời: "Đã hơn năm ngày rồi!"

Lăng Khiếu thở dài một tiếng: "Dữ nhiều lành ít." Dừng một chút mới nói: "Tiếp tục dò xét."

Chúng tướng quân yên lặng không nói. Tất cả đều biết Nguyên soái nhất định phải đoạt lấy Tang Hồn Sơn này rồi. Nếu là ngày xưa Nguyên soái đã hạ lệnh thối lui ra ngoài cốc rồi.

Lần này Nguyên soái đối với Tang Hồn Sơn coi trọng như vậy khiến cho tất cả mọi người đềm cảm thấy sự kiện không tầm thường chút nào. Chẳng lẽ thiên hạ bắt đầu đại loạn rồi sao?

Lăng Khiếu nhìn ánh mắt mọi người biết bọn họ khó hiểu liền phất tay cho hạ nhân mang bản đồ bỏ xuống thay một tấm mới lên. Mọi người vừa nhìn liền biết đó chính là bản đồ đại khái của vương quốc.

Lăng Khiếu chỉ một điểm nói: "Quân bộ mới có truyền báo Bắc Ngụy đang tập kết mười lăm vạn đại quân. Bất kỳ lúc nào cũng có thể công chiếm phòng ngự phương bắc của chúng ta. Nhiều nhất chỉ có ba tháng liền bắt đầu. Hơn nữa nơi đó Bắc Ngụy đóng tám vạn quân, toàn bộ binh lực khoảng hai ba mươi vạn."

Chúng tướng đều hít một ngụm lương khí.

Lăng Khiếu tiếp tục chỉ vào mặt đông nói: "Phương đông nước ta có Nguyệt Thần Quốc và Đại Triệu Quốc đang duy trì giao chiến liên tục. Trước mắt hai phương đang chiến đấu nhưng vô luận là nước nào chiến thắng thì nước ta đều phải đứng mũi chịu sào. Phía nam có Ngô Quốc và Nam Trịnh. Tuy nhiên hiện tại vẫn án binh bất động. Nhưng vẫn không kiêng nể gì chiêu binh mãi mã liên tục. Hiển nhiên đang ngo ngoe muốn động rồi. Thừa Thiên Vương Quốc ta ở vị trí trung tâm đại lục, tứ phía đều là chiến tuyến, một mặt trước mắt vẫn chưa ổn. Nếu đại loạn nhất định sẽ bị tứ phương xâm lấn, tứ phân ngũ liệt."

Lăng Khiếu xoay người lại nhìn chúng tướng nói như chém sắt: "Cho nên vô luận phải trả giá bao nhiêu cũng phải nắm giữ trong thời gian ngắn nhất chiếm lấy Tang Hồn Sơn để cho phía tây hoàn toàn yên ổn. Đến lúc đó quân ta đóng ở phía tây mười vạn người. Điều động sáu vạn người khác đi đối phó ba mặt chiến tuyến khác mới đảm bảo an toàn!"

Chúng tướng trợn mắt há mồn. Có nằm mơ cũng không ngờ đến tình thế hiện tại đã nghiêm trọng đến mức độ này.

Một gã lão tướng quân bốn năm mươi tuổi khó hiểu nói: "Những năm gần đây Thừa Thiên chúng ta luôn quan hệ thân thiện với các chư quốc. Cùng với Ngô Quốc, Nam Trịnh và Bắc Ngụy có nhi nữ thân gia. Luôn luôn hữu hảo nhưng như thế nào lại..."

Lăng Khiếu đưa mắt một cái không nói gì. Trong lòng mắng to: Lão hồ đồ! Lão hổn đản! Trách không được ngươi nhập ngũ ba mươi năm cũng chỉ là một tướng quân. Chính trị hôn nhân sao quan trọng bằng thiên hạ phách nghiệp được? Dưới tình huống này thì có quốc vương nào đi ngu ngốc quan tâm điều này?

Cục diện trước mắt đều nằm ở cuộc tranh giành Tang Hồn Cốc của Thừa Thiên và Tây Hàn. Nếu Thừa Thiên thắng thì thiên hạ này còn có thể duy trì thái bình mấy năm liên tục. Nếu Thừa Thiên Thất bại thì sóng gió sẽ nổi lên khắp đại lục! Không cách nào có thể vãn hồi được. Không có bất cứ một quốc gia nào bỏ qua cho Tây Hàn cắn nuốt Thừa Thiên một mình. Tất nhiên đều phải điều quân đi phân chia 'cái bánh' béo bở này.

Một trận chiến của hai quốc gia mặc dù không có đến hai mươi vạn người cùng giằng co nhưng lại là sự tình quan hệ đến thiên hạ đại cục.

Lăng Khiếu đi dến Tây tuyến đã hơn nửa năm. Nửa năm trôi qua hai bên giao phong có thắng có bại nhưng thống soái Hàn Thế Trạch của Tây Hàn là một gã tướng quân có kinh nghiệm chiến trận luôn phá ý đồ của Lăng Khiếu. Chỉ cố thủ Tang Hồn Sơn mà không dám liều lĩnh chút nào khiến cho Lăng Khiếu vô kế khả thi. Nếu thời gian cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì đối với Thừa Thiên bất lợi vô cùng.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Chương 2: Chiến sự quỷ dị

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Sưu tầm bởi Tiểu Tình - 4vn.eu

"Báo!"

Một tiếng kêu vui mừng lẫn sợ hãi vang lên từ xa.

"Tướng quân. Thám tử đã trở về!" Một gã thiên tướng vừa nhìn thấy liền nói.

Lăng Khiếu vội vàng xoay người, ánh mắt sáng lên nói: "Mau truyền!"

Sáu gã thám tử tiến vào trong soái trướng, quỳ một chân xuống đất nói: "Khởi bẩm đại soái. Ngàn vạn điều vui!"

Lăng Khiếu tỉnh táo nói: "Vui gì?"

Một gã thám tử đáp lời: "Sáu người chúng ta sau lần điều tra này không hề thấy tung tích của địch nhân cho nên đã đi lên đỉnh tang Hồn Sơn liền nhìn thấy hai ngàn binh mã của địch đã chết toàn bộ. Trên núi như bị phóng hỏa vậy, không còn chút cây cỏ nào."

Một tên thám tử khác cũng vui vẻ nói: "Phía nam Tang Hồn Sơn cũng như vậy. Hai ngàn quân địch không còn một ai. Trên núi cũng có dấu vết bị hỏa thiêu!"

Lăng Khiếu mở to hai mắt: "Lời ấy có thật sao?"

Sáu gã thám tử đồng thời quỳ xuống: "Thuộc hạ nguyện lập quân lệnh trạng!"

@Quân lệnh trạng: Giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.

Một tên thám tử khác lớn tiếng nói: "Thuộc hạ lên đến đỉnh núi liền nhìn thấy trong quân doanh của Tây Hàn dường như đang hỗn loạn , không biết vì sao?"

Lăng Khiếu bổng nhiên đứng lên quát: "Truyền lệnh tam quân: Toàn quân xuất động. Vương Phương Chí!"

"Có mạt tướng!"

"Ngươi mang theo một vạn quân mã ra hạp cốc trực kích Tây Hàn. Đem quân mã Tây Hàn ngăn chặn lại. Lập tức lên đường!"

"Mạt tướng tuân lệnh!"

"Lý Minh Dương! Chương Mạnh Kỳ! Hai người các ngươi mang theo năm ngàn bộ binh phân ra chiếm nam bắc Tang Hồn Sơn!"

"Mạt tướng tuân lệnh!"

"Những người còn lại đi theo bổn soái. Cùng Hàn Thế Trạch quyết chiến!"

"Rõ!"

Lăng Khiếu giục ngựa mà tiến, vừa đi trên đường vừa đánh giá. Đối với sự kiện li kỳ này khiến trong lòng hắn nghi hoặc không thôi. Hai sườn đỉnh núi đã phóng ra tín hiệu biểu thị bổn quân đã thành công chiếm lĩnh đỉnh núi. Lăng Khiếu lại càng thêm buồn bực. Hắn cố ý ra dẫn đại đội di chuyển như thế này nhằm phòng ngừa gian kế của địch thì nào biết được hai nhánh quân kia lại không gặp một điểm phản kháng nào đã thuận lợi chiến lĩnh đỉnh núi. Đỉnh núi một khi bị Thừa Thiên quân chiến được thì có âm mưu quỷ kế cũng không cách nào dùng được. Chẳng lẽ có đội nhân mã khác đang âm thầm hỗ trợ? Nhưng tại sao ta lại không hề biết?

Chúng tướng đều biết Lăng Khiếu dụng binh như thần, tất cả đều cho rằng Tang Hồn Sơn là do Lăng Khiếu âm thầm phái người đi thu thập cho nên vui vẻ cực kỳ. Lăng Khiếu cũng không thể phủ nhận nên đành hàm hồ đồng ý.

Đại quân gia tăng nhanh tốc độ, không quá một khắc đã xuyên qua hạp cốc. Cảnh tưởng đập vào mắt đã nằm ngoài suy đoán của tất cả mọi người.

Chỉ có đội nhân mã một vạn người của Vương Phương Chí đóng quân một mình phía tước. Quân đội Tây Hàn không hề có chút tung tích nào. Nhìn thấy bản doanh trước kia của Tây Hàn tán loạn vô cùng, lều vải, cẩm kỳ ngả nghiêng. Ngẫu nhiên có ánh sáng phản xạ lại trong tầm mắt mọi người. Đúng là binh khí trên mặt đất. Hiển nhiên đại quân Tây Hàn sớm đã bỏ chạy rồi, hơn nữa bỏ chạy cực kỳ vội vàng. Còn có hai lều vải bốc lên khói xanh. Đó là hai lều chứa lương thảo.

Lăng Khiếu nhíu mày! Việc này rất rõ ràng là có người đang âm thầm tương trợ chính mình. Nhưng không thể hiểu nỗi người hỗ trợ mình là thế lực nào? Nếu giúp mình lớn như vậy thì tại sao lại không hiện thân ra gặp mặt?

Vương Phương Chí giục ngựa lại, vẻ mặt trần đầy nghi hoặc: "Nguyên soái. Khi quân ta đến thì binh mã Tây Hàn đã rút ra hơn mười dặm rồi. Một người cũng không nhìn thấy. Điều này quả thực rất kỳ quái!" Vừa nói vừa gãi đầu, vẻ mặt buồn bực cực kỳ. Hắn vốn định lần này cố gắng lập công lớn để hãnh diện quay về soái trướng nhưng nào biết được chưa hề xuất ra một đạo thì quân địch đã bỏ chạy thật xa.

Lăng Khiếu lặng yên suy nghĩ không nói gì. Hồi tưởng lại mấy năm gần đây khi mình tác chiến mỗi lần gặp phải thời khắc mấu chốt thì mình thủ thắng một cách vô cùng kỳ diệu. Có mấy chủ tướng của quân địch đều bệnh chết một cách rất khó hiểu. Cùng với sự kiện hôm nay nên Lăng Khiếu có thể xác định đang có một lực lượng thần bí âm thầm trợ giúp mình.

Nợ ân huệ người ta lớn như vậy nhưng mà ngay cả mặt mũi họ ra sao cũng không nhìn thấy. Lăng Khiếu thở dài một tiếng. Bất quá người thần bí này không có địch ý với mình, hơn nữa là vì trợ giúp mình mà đến. Nhưng hết lần này đến lần khác mình lại hoàn toàn không biết chút gì cả. Thật là quỷ bí vô cùng. Từ xưa đến nay đã không có biết bao nhiêu trận thắng mạc danh kỳ diệu như vậy. Mấy năm trôi qua, mỗi lần Lăng Khiếu xuất binh thì mỗi lần đều chiến thắng. Hắn trở thành một nhân vật mà quân đội các nước sợ hãi.

Mặc kệ như thế nào thì Tang Hồn Cốc đã lọt vào trong tay Thừa Thiên Quân rồi. Từ này về sau, một địa phương này đã trở thành Khấp Hồn Cốc của quân đội Tây Hàn.

Lăng Khiếu bực mình khoát tay nói: "Chỉnh tu phòng ngự. Toàn diện chiếm lĩnh Tang Hồn Sơn. Cần phải đem Tang Hồn Sơn trở thành quân doanh của chúng ta. Nữa tháng sau hồi triều!"

Nói xong cũng không đợi chúng tướng trả lời liền giục ngựa trở về. Nhìn bóng lưng của Lăng Khiếu mà mọi người không hiểu chút nào. Rõ ràng là đại thắng nhưng tại sao Nguyên Soái lại rầu rĩ?

Kinh thành. Lăng Phủ...

Lăng Thiên đang nằm trên một cái ghế dựa thật lớn bên dưới một góc cây bồ đào. Đôi mắt có chút híp lại. Sau lưng hắn có một thiếu nữ bận quần áo tuyết trắng xinh đẹp tuyệt trần đang vươn nhẹ ngọc thủ xoa bóp trên vai Lăng Thiên. Một đôi mắt long lanh như nước lộ ra thỏa mãn cực kỳ. Dường như cứ ở bên cạnh Lăng Thiên, xoa bóp cho hắn là hạnh phúc lớn nhất của nàng.

Xoát! Một âm thanh nhỏ cơ hồ không thể nghe được vang lên. Một hắc y nhân vượt tường mà vào.

Lăng Thiên vẫn híp mắt như cũ, thần sắc không động chút nào nhưng đôi mắt của bạch y thiếu nữ sau lưng hắn bỗng nhiên tăng thêm vài phần lạnh lùng. Nụ cười động lòng người trên mặt thoáng chốc biến mất. Thay vào đó là hàn ý lạnh như băng. Ánh mắt như đao hướng đến thân ảnh hắc y nhân kia quét tới.

Hắc y nhân kia nhất thời cảm thấy lạnh cả người. Vội vàng đi đến trước người Lăng Thiên quỳ xuống một chân nói: "Thuộc hạ Lăng Cửu bái kiến công tử!"

Trong miệng Lăng Thiên nhẹ 'Ồ' một tiếng. Tỏ vẻ đã biết rồi.

Hắc y nhân đứng dậy cung cẩn ôm quyền hành lễ với bạch y thiếu nữ: "Thần cô nương hảo!"

Hàn băng trên mặt bạch y thiếu nữ không tiêu tan chút nào. Ánh mắt không nhìn lên một cái mà vẫn tiếp tục xoa bóp bả vai cho Lăng Thiên. Nhưng ánh mắt lạnh như băng khi nãy hoàn toàn tiêu tan.

Hắc y nhân Lăng Cửu nhất thời cảm thấy cả người buông lỏng như được đại xá vội vàng lấy một phong thư trong lòng ra hai tay dâng lên. Bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng phất tay một cái khiến cho phong thư vốn nằm trong tay Hắc y nhân không biết khi nào đã nằm trong tay nàng.

Hắc y nhân dường như nhìn nhiều thành quen nên không cảm thấy kỳ quái chút nào: "Cuộc chiến ở Tây tuyến Tang Hồn Sơn lần này Phùng Mặc cùng Tôn Thiết đái lĩnh một ngàn người phân là hai đội tiến vào. Lăng Trì ở trong đại quân Tây Hàn thành công ám sát Hàn Thế Trạch. Toàn thân trở ra. Trước mắt quân đội của Lăng nguyên soái đã toàn diện tiếp quản Tang Hồn Sơn và Khấp Hồn Cốc."

Trong miệng Lăng Thiên lại phát ra một tiếng 'Ưm'. Dường như đối với kết quả này đã biết trước. Thản nhiên nói: "Ô! Là Lăng Trì đi sao? Thương vong của các huynh đệ như thế nào rồi?"

Lăng Cửu trầm giọng nói: "Chết trận năm mươi ba người. Trọng thương bốn mươi mốt người. Bị thương nhẹ khoảng một trăm ba mươi người. Tôn Thiết đại ca bị thương vai phải."

Thân thể Lăng Thiên chấn động: "Tổn thất to như vậy? Ngay cả Tôn Thiết cũng bị thương? Lần này là từ quân đội của ai cử đi?"

Thân thể Lăng Cửu run lên nói: "Lấy năm trăm người trong ba nghìn thủ hạ của Nhạc Siêu tấn công Nam Sơn, Lý Hàn lấy năm trăm người tấn công Bắc Sơn..." Hắn âm thầm cầu khẩn công tử không nên hỏi chuyện này nhưng lúc này nghe công tử lên tiếng liền biết được hai người kia xui xẻo rồi.

Lăng Thiên thẳng người lên, hung hăng trừng mắt hắn một cái nói: "Nói hết một lần cho ta. Giấu diếm làm gì? Còn chờ ta hỏi thêm nữa sao?"

Mồ hôi lạnh đổ ướt cả người Lăng Cửu. Hắn không dám lau mà vội vàng thẳng người nói: "Thủ hạ Nhạc Siêu năm trăm người chết bốn mươi ba người trọng thương mười tên, bị thương nhẹ chín mươi người; Thủ hạ Lý Hàn năm trăm người chết trận mười người trọng thương ba mươi mốt người, bị thương nhẹ bốn mươi người."

Lăng Thiên nhíu mày, âm thanh có chút tức giận: "Nhạc Siêu làm ăn cái gì thế không biết? Thương vong nhiều như vậy! Nói cho Phùng Mặc đội ngũ của Nhạc Siêu cần phải gia tăng huấn luyện lên. Bản thân Nhạc Siêu lĩnh hai mươi quân côn, các đội trưởng dưới trướng hắn đều lĩnh hai mươi côn! Về Lý Hàn thì để cho Phòng Mặc tự thưởng cho đi!"

Lăng Cửu cuối cùng cũng có thời gian lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: "Lấy năm trăm người diệt sạch hai ngàn người mà chỉ có hơn ba mươi người chết trận. Vô luận là chiến tích này phóng ra nơi đâu cũng là huy hoàng cực kỳ. Chỉ có công tử nói rằng vô công mà thôi. Còn phải chịu phạt đánh quân côn nữa? Bất quá tên Lý Hàn kia cũng quá mức biến thái đi."

Lăng Thiên nằm xuống lần nữa, nhắm hai mắt lại. Lăng Thần ở phía sau hướng đến Lăng Cửu phất tay nói: "Ngươi có thể rời đi. Có tình huống gì thì phải báo lại lập tức."

Lăng Cửu như được đại xá vội vàng cúi người hành lễ. Sau đó thân thể nhẹ nhàng như một chiếc lá khô, đảo mắt liền bay khỏi tường biến mất không thấy. Vừa đến vừa đi nhưng trong Lăng Phủ không một người nào phát hiện ra.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Chương 3: Thế lực bành trướng

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Sưu tầm bởi Tiểu Tình - 4vn.eu

"Báo!"

Lăng Thần nhìn Lăng Cửu hoảng sợ bỏ đi mà khuôn mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ như sự băng lãnh vừa rồi chưa từng xuất hiện vậy: "Công tử. Hôm nay người dọa hắn không ít!"

Lăng Thiên cười hắc hắc, đột nhiên ngồi dậy vươn tay ôm thân thể xinh đẹp mềm mại của Lăng Thần vào lòng cười nói: "Ta đâu có hù dọa hắn. Ta xem ra là Thần Nhi của ta muốn đông lạnh tiểu tử kia đó chứ?"

Lăng Thần đỏ mặt lên nhưng lại ngoan ngoãn chui vào lòng Lăng Thiên. Thân thể không giãy dụa mà bĩu môi nói: "Công tử lại cười nhân gia rồi!"

Lăng Thiên ha ha cười to, nói nhỏ bên tai Lăng thần: "Thần Nhi vẫn còn nhớ chuyện kiểm tra thân thể năm đó không? Nàng hại lão phụ thân của ta đánh ta một trận khiến vài ngày không thể xuống giường được. Khổ quá à!"

Lăng Thần nghe thấy hắn nhắc lại chuyện này liền không nhịn được bật cười khanh khách. Từ trong lòng hắn đứng lên dậm chân sẵng giọng nói: "Công tử nói quá. Chỉ có hai ngày không xuống giường mà thôi. Điều đó là do công tử giả bộ nữa mà!"

Lăng Thiên cười hắc hắc: "Hừ. Thì ra nha đầu vẫn còn nhớ rõ sao. Ngươi làm hại công tử bị đánh vào mông thê thảm như vậy thì có phải hay không nên bồi thường một chút?"

Lăng Thần nghe thế cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Công tử. Người nghĩ lại đi, mấy năm nay ta đi theo người trợ giúp bao nhiêu chuyện? Đã bồi thường bao nhiêu rồi? Làm sao mà khoản nợ này Thần Nhi trả một lần rồi lại một lần vẫn chưa hết hả?"

"Ách!" Lăng Thiên bị kiềm hãm, đảo mắt lại tiếp tục cười hi hi nói: "Nếu như vậy thì Thần Nhi ngươi lại cho ta kiểm tra thân thể lại. Xem thử ngươi có thích hợp luyện thần công nào khác không?"

Lăng Thần nhất thời hoa dung thất sắc giãy dụa chạy đi chổ khác. Từ xa xa nhìn lại vừa xấu hổ vừa ngại ngùng nói: "Công tử chỉ biết nghĩ đến chủ ý hư hỏng đó thôi. Thần Nhi sẽ không đến nữa đâu."

Lăng Thiên xoa xoa tay, miệng nhiễu nước miếng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net