LTTT Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử C61-C80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Thầy tướng áo xanh

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Phía trước đột nhiên xuất hiện một cây gậy trúc, trên đó có tấm vải viết bốn chữ to: Thiết Khẩu Trực Đoạn! Ngay khi Lăng Thiên muốn đi qua bên cạnh hắn thì đột nhiên cảm giác được bả vai mình bị tên tướng số này đụng nhẹ một cái.

Lăng Thiên lập tức ngừng lại, trong lòng cười lạnh một tiếng. Cho ngươi giả bộ! Ngươi không chạm vào ta thì ta xem như không quen nhưng ngươi đụng vào rồi thì...

Lăng Thiên mặc dù tận lực thu liễm khí tức bản thân, khống chế không cho hơi thở lộ ra, thoạt nhìn bên ngoài rất giống một người bình thường nhưng hắn chính là một gã nội gia cao thủ vô cùng cao minh. Cho dù đi trong biển người cũng tuyệt đối không ai có thể dưới tình huống hắn không chú ý đụng phải thân thể hắn! Đây là trực giác của một gã cao thủ. Trừ khi đụng phải người có cùng cấp bậc với hắn. Cũng là một nhân vật tuyệt thế.

Chậm rãi xoay người lại, như cười như không nhìn tên thầy tướng số kia.

Người kia khoảng năm sáu mươi tuổi, bộ áo xanh sớm đã tẩy trắng rồi. Dáng người gầy chống đỡ cây gậy trúc đi. Khuôn mặt nhỏ, dưới hàm có vài cọng râu, đỉnh đầu thưa thớt tóc bạc, sắc mặt tiều tụy như một người nhịn đói vài ngày rồi. Trong tay cầm một gậy trúc còn tươi, phía trên treo một tấm vải (Tấm vải ghi chữ các thầy tướng số thường dùng ấy) rách nát vô cùng. Bốn chữ viết xiên vẹo giống như mới tập viết.

Vừa nhìn liền cảm thấy đây chính là một thư sinh bần hàn, không còn cách nào khác đành phải đi ra giang hồ lừa gạt kiếm sóng. Nhìn đức hạnh của hắn có một chút không thể tin được.

Lúc này hắn đang cố gắng quay đầu lại, một tay kẹp vài cọng râu dưới cằm như đang cố tạo bộ dáng tiên phong đạo cốt nhưng lại giả bộ không giống. Bức tranh vẽ hổ hóa ra vẽ chó. Chỉ làm cho người khác nhìn vào càng thêm bỉ ổi, hèn mọn.

"Thầy tướng. Ngươi vừa rồi mới đụng vào bổn công tử." Bộ dáng người này mặc dù có chút hèn mọn, bỉ ổi cực kỳ nhưng làm cho lòng cảnh giác của Lăng Thiên tăng thêm một tầng nữa. Một nhất lưu cao thủ võ lâm đều toát ra hơi thở của bản thân. Nếu muốn che đậy hơi thở bản thân thì phải đạt được hậu thiên chuyển thành tiên thiên đại thành mới có thể phản phác quy chân. Mà thầy tướng trước mắt này hẳn là một người như vậy. Thậm chí cao hơn nữa!

Ở tình huống bát phương phong vân ngay Thừa Thiên Thành này lại đột nhiên xuất hiện một tuyệt đỉnh cao thủ khiến cho trong lòng Lăng Thiên gõ chuông cảnh báo ngay lập tức! Người như vậy nếu không tồn tại thì thôi, một khi tồn tại đều ảnh hưởng đến kế hoạch của Lăng Thiên, tạo ra thay đổi rất lớn! Nhưng nếu nói hắn sẽ không gì làm thì tại sao trong lúc mẫn cảm này lại đi đến Thừa Thiên?

Hiện tại, Lăng Thiên tuyệt không thể cho kế hoạch hoàn mỹ của mình xuất hiện biến cố! Cho nên hắn phải nhanh chóng tìm hiểu chỉ tiết của tên cao thủ thần bí này! Ít nhất cũng phải biết được sự ảnh hưởng của người này.

"Thầy tướng. Ngươi đụng vào bổn công tử." Những lời này truyền vào tai người có tâm tư thì nói rằng: Ta phát hiện ngươi rồi, đừng giả bộ nữa.

"A a. Không cố ý không cố ý. Tiểu lão nhi hoa mắt không nghĩ đến kinh nhiễu đại giá của công tử. Tội đáng chết vạn phần." Thầy tướng áo xanh này thở dài, cố gắng đứng lên, đôi mắt dừng trên mặt Lăng Thiên. Đột nhiên phát hiện điều gì nên sâu trong đôi mắt chợt lóe lên thần quang nhưng bị che đậy đi lập tức. Nhưng đôi mắt Lăng Thiên sớm đã phát hiện ra thần quang sâu trong mắt hắn rồi, trong lòng không khỏi cười lạnh một trận.

"Công tử. A... Mặt ngài đúng là bất phàm, lão hủ nhìn thấy thiên đình no đủ, mà các nơi khác..." Thầy tướng này như bị phạm vào bệnh nghề nghiệp. Khi nhìn thấy Lăng Thiên liền nhìn mặt hắn. Lắc lắc đầu nói, đôi mắt toát ra kim quang như quỷ đột nhiên nhìn thấy một cái đại chủ vậy.

"... Đây là dung mạo của long phượng. Trong triều thì là đế vương, trong giang hồ là bá vương. Tiền đồ không thể hạn lượng..." Thầy tướng kia vừa nói được một nửa thì Lăng Thiên cũng nói theo. Hai người cùng nhau mở miệng cùng nhau ngậm miệng nói không sai một chữ. Ngay cả ngữ khí câu cuối cùng 'tiền đồ không thể hạn lượng...' cũng giống như nhau. Rất giống một gã sư phụ vừa nói qua thì hai tên đệ tử trả lời liền, ăn ý vô cùng.

"A? Ngươi như thế nào lại biết vậy? Ngươi cũng là bổn môn..." Thầy tướng áo xanh như gặp phải quỷ. Đôi mắt trợn to lên. Lời vừa dứt khiến cho Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan đang đi theo phía sau Lăng Thiên đang buồn bực liền che miệng cười.

"Phi! Mười tên lừa gạt trên giang hồ thì có chín người đều nói như vậy. Bổn công tử sớm đã thuộc rồi! Bớt nói sàm trước mặt bản công tử đi!" Lăng Thiên bĩu môi. Nhìn vẻ mặt làm bộ của người này làm Lăng Thiên có xúc động muốn đánh một cái lên đôi mắt như chuột của hắn.

Giả lơn để ăn thịt cọp, chơi đùa cao nhân chính là chiêu bài tuyệt kỹ của bổn công tử. Người này lại dám làm như vậy với mình nữa chứ. Quả thực là không tự lượng sức.

"Ái... Ha ha... Thì ra là như vậy... Lão hủ cáo từ." Thầy tướng áo xanh dường như không còn cách nào khác liền muốn xoay người chạy đi.

"Tiêm sinh chậm đã." Lăng Thiên há có thể để cho hắn vừa ý, liền kéo vạt áo hắn lại. Nói giỡn sao? Nếu để lọt vào biển người thì sợ rằng một đi không trở lại. Khó có thể tìm được tung tích hắn.

Nguy hiểm không biết gì tốt nhất là nên nắm vào tay mình.

"Ta vừa mới nói ngươi-đụng-đến-ta." Lăng Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt thầy tướng áo xanh này, một chữ một chữ như nghiến răng nghiến răng nghiến lợi nói ra. Ngữ khí kinh khủng như vậy nếu để cho người bình thường nghe được sợ rằng sớm đã hôn mê bất tỉnh.

Lăng Thần từ khi nhìn thấy phản ứng của Lăng Thiên liền phát hiện thầy tướng áo xanh này không tầm thường. Mặc dù với tu vi của nàng còn không thể phát giác ra thầy tướng áo xanh có tu vi cao thâm nhưng nàng tin tưởng quyết định của công tử sẽ không phạm sai lầm nên thần sắc của nàng căng thẳng yên lặng dời bước đi đến phía sau thầy tướng áo xanh. Một cỗ khí tức thản nhiên tản ra tập trung xung quanh thầy tướng áo xanh, phong bế mọi phương hướng hắn có thể chạy thoát.

Một chiêu này của Lăng Thần là do Lăng Thiên tự thân truyền cho, có thể phóng khí tức để tập trung vào đối thủ. Những võ lâm cao thủ trong giang hồ ngoại trừ cao thủ đạt được tiên thiên chi cảnh ra thì không ai cảm giác được điều gì cả. Theo lời của Lăng Thiên nói chính là Khổng Tử viết: Không một tiếng động dồn người khác vào chổ chết thật vui thay...

Bất quá công lực của Lăng Thần vẫn còn chưa đạt đến cảnh giới cao thâm, với tu vi một mình nàng mà nói thì còn cách xa thầy tướng áo xanh này. Nhưng lúc này lại mượn khí thế của Lăng Thiên tạo thành mối uy hiếp thật với với thầy tướng.

Trong lòng thầy tướng áo xanh kêu khổ không ngừng. Hắn vốn không quen nhìn hành động ngang ngược của Lăng Thiên nên muốn đụng hắn một cái rồi ỷ vào 'thiết xỉ đồng răng' của mình giáo huấn vài câu rồi rời đi. Dù sao hắn luôn tự tin với tu vi của bản thân tại Thừa Thiên Thành này mặc cho mình tung hoành, không một ai có thể chống cự.

Càng huống chi cả đại lục này những người có thực lực để chống lại mình đã ít lại càng ít. Hơn nữa đa phần hắn đều biết nên bọn họ quyết sẽ không đối phó mình. Cho nên hắn rất tự tin. Loại tự tin này đã gần đến trình độ tự đại rồi. Mặc dù thực lực của hắn cũng đủ để hắn tự đại.

Lâu dài, cái loại cảm giác không có đối thủ, luôn đứng trên cao này làm cho tính tình luôn cảnh giác của hắn dần dần trở thành khinh thường.

Xa xa nhìn thấy Lăng Thiên thì hắn cho rằng một tên hoàn khố ỷ thế vào gia tộc ức hiếp người khác mà thôi, là một quả hồng mềm yếu. Nào nghĩ được hắn đột nhiên phát hiện tên lợi dụng quyền thế gia tộc, một quả hồng mền yếu bổng nhiên trở thành Diêm Vương sống...

Mặc dù bản thân không sợ hãi tên Diêm Vương này nhưng chuyện phiền toái nên tránh được thì cứ tránh. Khuyến quân đi dọn tuyết trước cửa, trông nom sương trên ngói người khác. Lão tổ tông nói luôn có đạo lý a. Trong lòng thầy tướng áo xanh âm thầm cảm thán...

Người nào nghĩ được rằng một Lăng Thiên với đại danh hoàn khố, một thiếu niên bá đạo lại là một tuyệt đỉnh cao thủ cùng cấp với mình. Cô gái sau lưng kia mặc dù còn yếu, chưa đạt được tiên thiên cảnh giới nhưng khí thế lại mơ hồ hợp nhất một thể với Lăng Thiên ở phía trước. Biểu hiện rõ hai người gần như luyện thành tâm tinh tương thông. Nếu lúc này hai người liên thủ tiến công mà nói thì uy lực vượt xa hai người bình thường, sợ rằng mình phải cố hết sức! Chỉ sợ rằng bản thân sơ sẩy một chút thôi liền bị thương nặng, thậm chí chết tại chỗ này. Chẳng lẽ thanh danh cả đời của lão phu lại kết thúc ở Thừa Thiên sao?

Ánh mắt của Lăng Thiên lộ ra một tia tán thưởng, đối với phản xạ của Lăng Thần hài lòng cực kỳ. Lăng Thần chọn thời cơ rất tốt. Ngay khi khí thế của Lăng Thiên vừa lộ ra thì Lăng Thần đã đứng vững vàng vị trí rồi. Hai người trước sau giáp kích đem thầy tướng áo xanh chưa kịp phòng ngự bao vây. Một quả hồng mềm yếu trước mặt đột nhiên biến thành tấm sắt cứng; con thỏ trắng đột nhiên biến thành con cọp trưởng thành. Trong lòng chấn kinh nên khí thế còn chưa kịp phát tác. Kể từ đó, khí thế so đấu đã rơi vào hạ phong.

Thầy tướng áo xanh bây giờ ngay cả một ngón tay cũng không dám động. Chỉ sợ rằng hơi dị động một chút thôi liền tiếp nhận một kích cường đại của hai người họ. Một tuyệt đỉnh đại cao thủ có võ công không dưới Lăng Thiên, thậm chí còn vượt qua nhưng chỉ vì lòng khinh thường nhất thời phải rơi xuống hoàn cảnh xấu hổ. Không thể không nói biểu hiện hoàn khố bên ngoài của Lăng Thiên có hiệu quả tốt như thế nào.

Việc đã đến nước này rồi suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Sắc mặt của thầy tướng áo xanh hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Cả người đứng ở giữa đường như hóa thành một hòn đá ngàn năm không sứt mẻ.

Lăng Thiên cũng không muốn động thủ ngay nơi đông người này. Mặc dù khi động thủ có thể chiếm được thượng phong thậm chí đánh cho người này bị thương nặng, tiêu diệt mối họa này. Nhưng không nghi ngờ thực lực của bản thân Lăng Thiên sẽ bị bại lộ hoàn toàn. Huống hồ xem biểu hiện thực lực của người này bên ngoài mà nói thì Lăng Thiên tự hỏi có thể đánh bị thương nặng hắn nhưng cũng không nắm chắc bản thân không bị thương tổn gì. Nếu trong thời khắc mấu chốt này bị thương thì cái đạt được không đủ bù vào cái mất. Hơn nữa lại đi kết một mối đại cừu như vậy là một việc làm không hay ho gì.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử

Chương 62: So đấu nội lực

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Thầy tướng áo xanh cũng xem như không đơn giản, người này lịch duyệt hồng trần nhân sinh rất lâu nên tự tin vào ánh mắt bản thân mới dám yên lòng lấy tánh mạng ra đánh cuộc. Ngươi đã ngụy trang ẩn nhẫn như vậy rồi thì sao có thể ngang nhiên động thủ nơi đây? Nếu như ngươi không cố kỵ động thủ thì tất nhiên ta sẽ bị thương nhưng cô nương ở phía sau do thực lực yếu lại mạnh mẽ tham gia trận chiến này tất nhiên phải trả một giá rất lớn. Cả hai bên đều không có lợi gì thì như thế nào lại đánh nhau?

Tất cả những điều này phát sinh thật nhanh. Đám người Ngọc Băng Nhan ở một bên còn chưa đạt được trình độ hiễu rõ cảnh giới so đấu công lực cao thâm này. Hiển nhiên chỉ là mơ mơ màng màng không hiểu gì. Đúng lúc này thì Lăng Thiên đột nhiên cười ha ha.

“Thuật xem tướng của tiên sinh quả nhiên là xuất quỷ nhập thần. bổn công tử bội phục cực kỳ! Nếu tiên sinh không chê thì lăng thiên mời tiên sinh uống một chén rượu, mọi người nói chuyện vui vẻ nhé. Tiên sinh lại xem tướng cho lăng thiên một chút nhé?”

Lời vừa dứt khiến cho Ngọc Băng Nhan càng thêm hồ đồ. Mới vừa rồi gọi người ta là tên lừa gạt mà chỉ trong nháy mắt tên lừa gạt trở thành thế ngoại cao nhân? Lăng Thiên lại còn chủ động bảo hắn xem tướng cho nữa??

Sau khi Lăng Thiên cười thì thầy tướng áo xanh cảm giác được áp lực trước sau đều biến mất. Dị trạng cũng theo đó mà biến mất. hắn là người có thân phận lớn nên chẳng thèm trách hành vi đánh lén kia mà cười ha ha đầy hứng thú: “Nếu công tử có nhã ý này mà lão phu không đồng ý thành ra thất lễ rồi.”

Những lời này của hắn mơ hồ lộ ra một chút ý tứ tán thưởng. Nên biết loại cao thủ như hắn dưới loại tình huống còn chưa kịp động thủ đã rơi xuống hạ phong như vừa rồi thật sự là rất ít. Mặc kệ Lăng Thiên có âm mưu gì nhưng lão già này cũng là lần đầu tiên trong mười năm qua chịu thua thiệt lớn như vậy. Trong lòng xuất hiện cảm giác mới lạ. Cho dù thiếu niên này tâm tính như thế nào, phẩm chất xấu ra sao nhưng với độ tuổi này đã có được tu vi tuyệt đỉnh như vậy thì tin tưởng rằng trên đời này chỉ có mình hắn mà thôi.

Lăng Thiên kéo tay trái của thầy tướng đầy thân thiết, đánh đấm lung tung để tiến vào quán rượu bên đường. Chưởng quỹ vừa thấy Lăng đại công tử giá lâm thì trong lòng âm thầm kêu khổ không ngừng. Nhưng hắn không dám chậm chạp chút nào. Lăng Thiên còn chưa mở miệng đã an bài một gian phòng trang nhã tốt nhất.

Phân phó cho đám hộ vệ tùy tiện ăn uống bên ngoài, Lăng Thiên vội vàng nắm tay thầy tướng tiến vào một gian phòng trang nhã. Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan muốn cùng vào khiến cho Lăng Thiên nhíu mày.

Lăng Thần liền hiểu ý quay sang nói với Ngọc Băng Nhan: “Ngọc tiểu thư. Công tử cùng vị tiên sinh này sợ rằng có chút chuyện nam nhân cần nói. Hai nữ tử chúng ta ở chỗ này e rằng không tiện. Không bằng chúng ta đi ra ngoài một chút đi nhá?”

Ngọc Băng Nhan hơi do dự một chút nhưng thấy Lăng Thiên không mở miệng giữ lại nên trong lòng có chút thất vọng, gật đầu nói: “Cũng được…”

Thấy hai nữ tử rời khỏi cửa, Lăng Thiên đánh một ánh mắt ra hiệu cho bốn tên thị vệ đến canh cửa.

“Ha ha. Thiếp thân nha đầu này của công tử thông minh lanh lợi, võ công cao cường cùng tâm ý tương thông với công tử vô cùng. Quả nhiên rất khó tìm được.” Thầy tướng áo xanh nhìn bóng lưng hai nàng rời đi. Bất quá hắn chỉ quan sát bóng lưng của Lăng Thần, trong miệng như đang nói đến một ai đó.

Lăng Thiên cười cười bưng ấm trà rót đầy chén, chậm rãi nói: “Tiên sinh quá khen. Với trinh độ của tiên sinh thì với thân thủ thô thiển của nha đầu kia sao có thể lọt vào mắt ngài được.”

Thầy tướng áo xanh mỉm cười nói: “Công tử đưa cánh tay đắc lực ra ngoài một mình đối mặt với lão phu chẳng lẽ không sợ lão phu gây bất lợi? Theo ta phán đoán thì công lực của công tử mặc dù cao nhưng sao có thể hơn lão phu được?”

Lăng Thiên cười, chân mày khẽ nhíu nói: “Tiền bối nói đùa. Như thế nào có thể làm vậy được?”

Thầy tướng có chút kinh ngạc, cười ha ha: “Tiểu hữu quả nhiên là cao nhân mà!”

Lăng Thiên cũng chắp tay, như cười như không nói: “Tiền bối quá khen! Nào có nào có!”

Trong lòng thầm nghĩ nếu ngươi đối với ta bất lợi chẳng lẽ ta sợ ngươi sao? Không nói đến phương diện công lực ngươi có thể thắng ta nữa phần nhưng nhưng chắc ai mới là người thắng sau cùng à. Chỉ với cực phẩm ám khí rên người ta đủ để ta ngồi bất động cũng khiến cho ngươi chết rồi. Thế giới này của các ngưoi sao biết được sự đáng sợ của trung hoa ám khí chứ?

“Không biết tiểu hữu gọi lão phu đến đây chỉ để xem tướng thôi sao?” thầy tướng áo xanh cười hỏi. Hai người dựa theo tuổi tác mà gọi lẫn nhau, thần sắc của thầy tướng tự nhiên, khi giở tay nhấc chân cũng không che giấy được một cổ thong dong tiêu sái của cao thủ. So với bộ dáng hèn mọn trước kia thật sự như hai người khác xa nhau.

“Không dám. Chỉ là đối với một thế ngoại cao nhân như tiền bối đây đột nhiên đến Thừa Thiên nên khó hiểu thôi.” Mi mắt Lăng Thiên hạ xuống, tay nhẹ nhàng bưng chén trà thổi một hơi lên trên. Khẩu khí lạnh lùng thản nhiên như việc này không hề để trong lòng.

Vẻ mặt bên ngoài của thầy tướng áo xanh thoạt nhìn không thay đổi gì nhưng trong lòng có chút tức giận. Đây không phải là đang thẩm vấn sao? Ta theo tiểu tử ngươi đến đây là nể mặt ngươi lắm rồi mà ngươi còn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta? Lão tử tung hoành thiên hạ hơn mười năm há có thể để cho một đứa trẻ con như ngươi la hét trước mặt? Mới vừa rồi cảm giác ngươi giấu giấu diếm diếm, tinh thông lễ nghi nhưng bây giờ ta thất vọng rồi! Không thể không giáo huấn ngươi một cái.

Nhìn thấy Lăng Thiên thản nhiên bưng chén trà uống khiến cho sắc mặt thầy tướng áo xanh phát lạnh. Bất động thanh sắc duỗi tay phải ra trước đặt lên trên chén trà. Một cỗ nội công lực nội gia tinh thần vững vàng bám xung quanh chén trà của Lăng Thiên như những sợi tơ bất động.

Lăng Thiên đang muốn đưa chén trà lên miệng uống đột nhiên dừng lại giữa không trung. ống tay áo bên trái rung lên thiếu chút nữa đưa ám khí toàn thân kích phát nhưng phát hiện mục tiêu của thầy tướng áo xanh chỉ nhắm vào chén trà trong tay mình liền rõ dụng ý của hắn. trong lòng dâng lên cảm giác kính trọng.

Dưới tình huống mình vô lễ vậy mà người này không phát tác ra, chỉ thoáng thị uy một chút thôi. Riêng tâm tính tu dưỡng này đã vượt qua xa người bình thường rồi.

Thấy hắn đưa nội lực sau khi chạm vào chén trà liền ngưng lại mà không phát thì Lăng Thiên đã biết mục đích của hắn chỉ là hiển lộ ra thực lục bản thân một chút để chấn nhiếp mình nên trong lòng Lăng Thiên yên tĩnh trở lại. Tiên thiên nội lực tinh thuần vô cùng từ trên tay cuồn cuộn tuôn ra tiếp xung với chén trà đồng dạng ngưng kính bất động.

Một chén trà nho nhỏ bình thường trong nháy mắt đã trở thành nơi giao đấu nội lực của hai tuyệt đỉnh cao thủ. Hai người gần như ngẩn đầu lên cùng lúc nhìn nhau cười và đồng thời phát nội lực.

Thầy tướng áo xanh muốn đoạt chén trà trong tay Lăng Thiên nhưng Lăng Thiên lại muốn đưa nước trong chén trà vào miệng. Nội lực so đấu vừa mới bắt đầu thì hai ngừoi chấn động toàn thân, sau đó giống như khúc gỗ không nhúc nhích.

Trà trong chén ngay khi nội lực hai người ngưn tụ lại nhấ thời biến mất một phần. sau đó giống như nước đang sôi bốc hơi lên cao, một lát sau lại giống lạnh xuống như đóng băng toát ra hàn khí nhè nhẹ. Trong nháy mắt đã đóng băng cả chén.

Sắc mặt Lăng Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, mí mắt vẫn hạ thấp, ống tay áo cầm chén trà vẫn rũ xuống nguyên vẹn như cũ. Thân thể của hắn như hòn đá ngàn năm không thay đổi, mặc cho nằm năm gió sương vẫn không diêu động chút nào. Vững như thái sơn.

Nét mặt của thầy tướng áo xanh mỉn cười thản nhiên, tay trái vẫn duy tri động tác như cũ, tay phải vẫn đặt trên chén trà như không hề tốn lực. Thản nhiên như tòa núi cao, khí thế ngưng tụ.

Từng giây từng giây trôi qua.

Bên ngoài sớm đã truyền đến âm thanh hò hét của thị vệ khi uống rượu, âm thanh có vẻ ngày càng cao. Dường như các hộ vệ của Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan ngày càng quen thuộc với nhau, hào khí dần nhiệt liệt hơn. Mấy chén rượu mời nhau liền đàm luận thoải mái, âm thanh cụng chén ngày càng nhiều.

Hai người ngồi trong gian phòng tao nhã này không hề phát ra tiếng động nào đã hơn một chén trà nhỏ rồi.

Trong lòng Lăng Thiên ngày càng kinh ngạc! Âm thầm hô to thấy quỷ rồi. thật sự là ba năm không khai trương. Khai trương liền ăn ba năm. Bản thân gần đây tại Thừa Thiên tự cao tự đại quen rồi, mặc dù ngoài miệng giả vờ khiêm nhường như lòng tự tin bản thân đủ để đứng trên cao nhìn thiên hạ quần hùng. Sớm đã lấy vị trí ‘thiên hạ đệ nhất’ cho bản thân rồi. Chỉ cần vừa sinh ra đã có tiên thiên nội gia công lực, tu luyện tiên thiên công pháp cao nhất ở thế giới trước kia. Trên thế giới này sớm đã không có đối thủ.

Nào biết được hôm nay đột nhiên xuất hiện một thầy tướng có công lực ngang ngửa với mình, thậm chí còn cao hơn nửa phần. Không chỉ có vậy mà công lực của người này chẳng những rất tinh thuần, khẳng định đã bước vào nhóm tiên thiên rồi. Trong lòng Lăng Thiên âm thầm cảnh giác: Trên thế giới này có bao nhiêu người như thầy tướng áo xanh này? Chẳng lẽ vận khí ta tốt đến nỗi đi dạo phố cũng có thể gặp được thiên hạ đệ nhất cao thủ trên thế giới này sao? Mặc dù Lăng Thiên biết suy nghĩ này không phải là sự thật nhưng hắn sao biết được trong lòng thầy tướng áo xanh rung động vô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC