Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Kim Jongdae gật đầu tỏ vẻ đồng tình, lấy dĩa xắn một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, nuốt nuốt, nhíu mày,

"Bánh ngọt không ngon như trước kia."}

PART 9

Park Chanyeol theo đuôi Buyn Baekhyun bước vào căn phòng trước mặt.

Byun Baekhyun mở cửa, quay đầu lạnh nhạt nói, "Phiền đứng ở ngoài."

Park Chanyeol lui sang một bên, nhìn xuyên qua cửa kính có thể thấy đồ đạc bên trong. Trong phòng đặt rất nhiều trang thiết bị điều trị, Zhang Yixing ngồi trên một chiếc ghế, hai tay bị khóa chặt ở tay dựa của ghế, trên người cắm đủ các loại ống dẫn.

Để đánh giá chính xác thực lực của một tổ chức xã hội đen, ngoại trừ dựa vào tiêu chuẩn vũ khí, lực lượng buôn người, quyền lực, tiền tài, địa bàn bên ngoài, còn phải chú ý đến hệ thống trang thiết bị chữa bệnh, mặc kệ nó là hợp pháp hay không hợp pháp, cũng đều dùng để đạt tới mục đích tự tồn tại. Nhiều loại thuốc mới được sáng chế rất khó kiểm soát, do đó, rất cần tới phân đoạn thử nghiệm. Có điều quá trình thử nghiệm thuốc đau đớn đến nỗi đủ để phá hủy một con người.

Byun Baekhyun chăm chú nhìn Zhang Yixing sau màn kính, ra lệnh qua micro.

"Tiêm thuốc."

Quá trình thử nghiệm thuốc bắt đầu.

"Yixing hyung, đây là một loại thuốc gây ảo giác mới được phát triển, vì thuốc có màu lam, nên được gọi là "BLUE LOVER", khi pha vào nước sẽ không gây ra phản ứng hóa học nào, nó khiến thần kinh người ta hưng phấn tột độ, nhưng cơ thể lại mệt mỏi vô cùng, sau một thời gian dần dần khiến người ta đánh mất lý trí, không thể điều khiển suy nghĩ." Byun Baekhyun nghiêm túc giải thích hiệu quả của thuốc, ánh mắt không rời Zhang Yixing một giây nào, "Hyung, 5 phút sau sẽ bắt đầu giai đoạn thứ nhất."

Kim giây một vòng lại một vòng lướt qua 12 con số, chỉ thấy Zhang Yixing nhắm chặt hai mắt, hô hấp bắt đầu gấp gáp. Máy đo nhịp tim dần dần tăng chỉ số, nhưng các chỉ số chức năng tương ứng của cơ thể lại tụt dốc rõ rệt, giống hệt như Byun Baekhyun vừa nói.

"3 phút sau, tiến vào giai đoạn thứ hai."

Toàn bộ phòng thí nghiệm tĩnh lặng như nước.

Zhang Yixing đột nhiên mở to hai mắt, chằng chịt tơ máu, hai tay đang bị khóa trên ghế vịn giãy giụa không ngừng, rung lắc điên loạn, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống.

"Giáo sư Byun, nhịp tim 150, xuất hiện dấu hiệu suy kiệt ở gan."

"Được, ghi lại."

Park Chanyeol nhìn sắc mặt tái nhợt của Zhang Yixing , không khỏi nắm chặt tay, lại quay đầu thấy vẻ mặt bình tĩnh vô sự của Byun Baekhyun , trong lòng bừng bừng lửa giận thiêu đốt.

"Chuẩn bị tiến vào giai đoạn thứ ba."

Zhang Yixing giờ này không khác gì kẻ điên, cắn chặt môi dưới, toàn bộ nửa người trên đều tụt ra khỏi ghế, chỉ có hai tay bất đắc dĩ vẫn đang bị khóa, chỗ cổ tay dày đặc vết thương, mồ hôi dính bết cả tóc, ướt đẫm, những chỉ số chức năng cơ thể trên các thiết bị đều cho thấy tình trạng người này vô cùng nguy kịch.

Cảm giác như một phòng giam tăm tối đang giam giữ một con mãnh thú.

Byun Baekhyun liếc mắt nhìn từng cột số liệu, ra lệnh xuống cấp dưới, "Tiếp tục."

Đột nhiên, tiếng rầm rầm thật lớn ở đâu vang lên, vừa quay đầu, đã thấy Park Chanyeol đang đấm thật mạnh vào lớp kính, trừng mắt nhìn Byun Baekhyun , mang theo ánh mắt oán hận khôn nguôi.

Byun Baekhyun tránh ánh mắt của hắn, trong lòng cảm giác như bị người ta cho vài cái tát, cúi đầu tiếp tục viết số liệu, trên mặt thoáng qua một chút tổn thương, nhưng Park Chanyeol không kịp nhìn thấy.

Một phút trôi qua, sau khi Byun Baekhyun tiêm thuốc giải, quá trình thử nghiệm thuốc cuối cùng cũng hoàn thành.

Sau khi tiêm thuốc giải vào, Zhang Yixing nhìn không khác gì người chết, mặt cắt không hột máu, hai tay buông thõng, mắt huyền vẫn nhắm chặt.

___

Bên hồ cá trong hoa viên biệt thự nhà họ Oh được đặt hai chiếc ghế dựa Italy bằng gỗ gụ màu đỏ, trên bàn là hồng trà cùng bánh ngọt. Oh Sehun cầm lọ thức ăn dành riêng động vật, nhàn nhã cho cá ăn, từng đàn cá chép đỏ rực nhoi nhoi lên mặt hồ tranh nhau ăn. Chủ nhân ghế còn lại đang tạch tạch gõ bàn phím, nhập số liệu làm báo cáo.

"Đúng là có kẻ xâm nhập từ bên ngoài, có khả năng đã làm thủng mạng lưới thông tin ,nên mới ăn cắp được tin tức của chúng ta, nên mới biết được thời gian Sehun hyung tập kích DaeGae. Sau đó mới có thể lọt vào nằm vùng ở DaeGae.

"Có thể tra ra là ai làm không?"

"Căn cứ vào địa chỉ IP, là địa chỉ ở một quán cafe. Có điều đã đóng cửa rồi."

"Jongdae." Anh gọi tên cậu trai kia, "Đối phương là cao thủ sao?"

Ngón tay Kim Jongdae lướt như bay trên bàn phím, nhìn mớ số liệu, gật gật đầu.

"Vậy..." Đổ toàn bộ thức ăn cho cá xuống hồ, Oh Sehun nhướng mắt cười với Jongdae, "Chuyện này không phải rất thú vị sao?"

Kim Jongdae gật đầu tỏ vẻ đồng tình, lấy dĩa xắn một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, nuốt nuốt, nhíu mày, "Bánh ngọt không ngon như trước kia."

Oh Sehun khẽ cười nói, "Không phải y hệt nhau sao."

"Đương nhiên không phải." Kim Jongdae giơ giơ cái dĩa, "Trước kia là Yixing hyung làm cho, so với cái này ngon hơn nhiều. Nhưng anh ấy đã lâu không nấu món ăn này nọ, thật sự nhớ quá mà." Duỗi thẳng người, liền thấy cách đó không xa Hwang Zitao đang cầm đĩa bánh ngọt dần dần bước đến.

Hwang Zitao đặt đĩa bánh xuống bàn, Oh Sehun đỡ lấy dao nĩa bỏ xuống, động tác ăn ý, Kim Jongdae trầm ngâm nâng tách hồng trà, tầm mắt tránh hai người, chậm rãi nói, "Sehun, hôm nay Yixing hyung đi thử nghiệm thuốc."

"Ừ."

"Vì cái gì lần nào cũng là Yixing hyung? Cậu không biết chính mình tàn nhẫn thế nào sao?"

Đối mặt với câu hỏi của Jongdae , Oh Sehun như nhận một cú sốc, không khí thoáng cái trở nên cứng ngắc.

"Jongdae à." Hwang Zitao đứng một bên lo lắng xen vào.

Đón nhận ánh mắt sắc bén của Oh Sehun , Jongdae cũng dần dần rút lui, biết mình nhất thời lỡ lời, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói, "Xin lỗi."

Khuôn mặt cương cứng của Oh Sehun rốt cục cũng trầm tĩnh trở lại, lắc đầu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn hồ cá chép.

___

Đợi đến khi Zhang Yixing mở được mắt, trời đã chạng vạng tối, Baekhyun ở bên cạnh lập tức vứt bản báo cáo, sốt ruột chạy đến kiểm tra toàn bộ cơ thể cậu, phát hiện tất thảy đều bình thường, mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Nhìn sắc mặt ảm đạm của Baekhyun , đôi mắt xinh đẹp giống như hai con nòng nọc ngập nước.

"Baekhyun." Zhang Yixing khẽ gọi.

Byun Baekhyun lập tức lau nước mắt, nhưng một giọt lại tiếp một giọt, không tài nào ngừng được.

"Làm sao mỗi lần đều thế này? Em là Baekhyun cơ mà." Zhang Yixing cong khóe miệng, đưa tay xoa xoa đầu Baekhuyn, "Trước mặt người khác luôn làm một bộ lạnh lùng tàn nhẫn, kỳ thật lại là kẻ mềm yếu nhất."

"Yixing hyung, thật xin lỗi."

"Cái này là thỏa thuận của chúng ta, không ai có lỗi với ai cả."

"Nhưng mà..." Byun Baekhyun sụt sùi, "Ngay cả Sehun cũng không đồng ý thỏa thuận này."

Nhắc tới Sehun, cánh tay đang vuốt ve đầu Baekhyun của Zhang Yixing khựng lại một chút, "Không phải cuối cùng anh ta cũng đồng ý rồi sao."

Rời khỏi phòng nghiên cứu, Park Chanyeol ngay lập tức đem Zhang Yixing tách khỏi Byun Baekhyun , hung dữ trừng mắt cậu một cái. Byun Baekhyun ngây ngẩn cả người, đôi mắt vẫn ngơ ngác nhìn thân ảnh hai người họ cho đến khi dần xa.

Thời điểm rời khỏi biệt thự nhà họ Oh, cũng là lúc màn đêm buông xuống, Kim Jongdae lên xe, mở máy tính ra, bên trong có một văn kiện mật, nhập mật mã, mở ra, lại mở tư liệu được giải nén, trang đầu chính là hồ sơ của Park Chanyeol.

___

Tổng bộ Anh Lạc tiến hành hội nghị cấp cao, tất cả thành viên trong tổ chức đều có mặt, bao gồm cả sát thủ.

"Tuần sau tôi muốn mọi người cùng đi gặp tên Ando ở Nhật để thương thuyết về vấn đề cảng biển." Oh Sehun liếc mắt một vòng nhìn mọi người, "LeeTeuk, chuyện của Anh Lạc tạm thời giao cho cậu."

"Vâng."

"Việc ở Thái Lan, HanKyung cậu lo liệu đi."

"Được."

"HeeChul, cậu theo tôi đi Nhật." Oh Sehun dừng mắt ở thân hình gầy mảnh kia, "Cả Yixing nữa."

Zhang Yixing ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sehun, trong mắt ánh lên vẻ sửng sốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net