Mưa và nắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa.

Đôi lúc mưa xóa nhòa đi những nỗi đau, gột rửa đi những vết thương chưa lành.

Đôi khi mưa lại làm lạnh đi những hơi ấm, át đi những câu nói yêu thương.

Nắng.

Đôi khi lau khô nước mắt, tưới lên những hy vọng tưởng như mong manh.

Đôi khi làm lụi tàn đi những giấc mơ, khiến con người ta trở nên cô đơn hơn dù khi đang ở nơi tấp nập người qua lại.

Đôi khi thế này thế kia, nhưng mưa và nắng đều khiến con người ta yêu thích không thôi. Vì họ biết, sau mưa luôn luôn là nắng và sau nắng luôn là những cơn mưa. Nó là quy luật tất yếu của tự nhiên.

-o0o-

Mưa đến trước, làm ướt cả con đường bê-tông, nơi mà em gặp anh trong chiều mưa của mùa thu Hà Nội. Cái se se lạnh khiến em khẽ run, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến bóng anh mịt mờ qua màn mưa mù. Đôi mi ướt đẫm nước mưa, em khẽ chớp chớp như muốn rũ bỏ nó - cơn mưa cuối thu. Trái tim khẽ rung rinh theo một nhịp đập bất ổn, bóng dáng anh càng mờ dần rồi mất hút trong màn mưa. Em đứng đấy như chờ ai. Và mưa ngớt dần. Rồi tạnh hẳn.

.

.

.

.

.

Nắng đến sau, làm nóng cả con đường bê-tông đầy xưa cũ, cuối hạ đầu thu. Những đám mây trắng như những tấm khăn voan nhẹ nhàng mà trườn mình trên tà áo dài xanh thẫm của bầu trời. Ánh nắng dần trở nên gay gắt hơn, bóng dáng anh lập lờ dưới những thân cây tỏa bóng râm cao ngất. Một màu đỏ ngập trời dần lụi tàn theo thời gian. Anh vẫn đứng đó như chờ đợi ai. Nhưng chờ ai? Phải chăng là em? Hay là những cơn mưa?

.

.

.

.

.

Em và anh. Như mưa với nắng. Đến trước và đến sau. Nhưng chưa bao giờ là cùng lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net