Tiện Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nghĩ cậu đang làm cái gì?!"

Ông quát, đối diện là Lăng Duệ "Có phải tôi quá dung túng cho cậu không? Ỷ bản thân mình có chút năng lực thì muốn làm gì thì làm à?!"

"Cháu xin lỗi..."

"Xin lỗi? Cậu đã hỏi qua ý của tôi chưa?"

"Thôi mà bác...cậu ấy chỉ muốn cứu người..."

"Im miệng!"

Ông quát, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ, đây là viện trưởng của cậu, do Lăng Duệ tùy ý giảm viện phí cùng chi phí điều trị cho Vương Siêu, cho nên mới phải ngồi đây nghe ông ấy chất vấn.

Ông thở hắt một hơi, lại hỏi "Cậu có biết cậu đang làm gì không?"

"Cháu biết..."

"Biết mà vẫn làm sao? Cậu biết điều trị cho một thiểu năng trí tuệ mất bao nhiêu tiền không? Có biết số tiền mà cậu giảm có thể mua bao nhiêu thuốc không?!"

"Nhưng cháu không thể thấy chết không cứu!"

"Trên đời này chỉ có một mình cậu ta bị như thế sao?!!"

"..."

"Lăng duệ...cậu nghĩ xem, thế giới này có bao nhiêu người giống cậu ta? Cậu vì cái quỷ gì mà đòi giảm viện phí? Còn cả chi phí điều trị? Cậu có phải điên rồi không?"

"Lăng Duệ...cậu xin lỗi một tiếng đi..."

"Đừng có nói giúp cậu ta!"

Người đồng nghiệp im lặng, không khí lại lần nữa trở nên âm trầm, ông lại nói "Lăng Duệ, việc làm của cậu quả thật không đúng, số tiền đó có thể chạy chữa cho bao người, vận hành bao nhiêu thiếc bị, không thể giảm được, nếu không chi trả nổi th-"

"Cháu sẽ trả bù vào khoản đó."

"..."

"Bác à, cháu thành thật xin lỗi, nhưng cháu không thể bỏ mặc họ."

Ông im lặng một lúc, sau đó khua tay nói "Bỏ đi, bỏ đi, không truy cứu vấn đề này nữa, Lăng Duệ tự ý giảm tiền viện phí và chi phí điều trị không xin phép, tháng sau giảm 5% lương."

"Cảm ơn bác!"

"Đi đi."

Cậu bước ra khỏi phòng, dọc theo hành lang của bệnh viện mà đi, cậu không biết bản thân làm sao nữa, chỉ là...vào khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt ấy của người nọ, liền cảm thấy bản thân như bị hút vào trong đó.

Anh ấy hình như là người giao hàng hôm nọ, nhìn qua có chút khốn khổ, cùng bần hèn của những kẻ khốn đốn.

Nhưng cái nhìn lướt qua ở công viên lại khiến cậu ấn tượng, đôi mắt người nọ rất sáng, rất trong, trái ngược với dáng vẻ khốn khổ của anh, đôi mắt ấy, như vì sao mà rực sáng, như trước cái nghiệt ngã của thế gian mà không chịu khuất phục.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Làm ơn cứu lấy con gái tôi!"

"Bác! Đừng như vậy đứng lên trước đã!"

"Tôi xin cô, xin các người! Làm ơn...hãy cứu lấy con bé...hic...hic..."

Người phụ nữ bật khóc, quỳ dưới chân vị bác sĩ mà nức nở "Hãy cứu lấy nó...hic...hic...làm ơn...đó là tất cả tiền mà tôi có rồi...hic...chỉ cần cứu nó...muốn tôi làm trâu làm bò cũng được...hic...làm ơn..."

"Bác à đừng như vậy...đứng lên trước, đứng lên trước có được không?"

"Làm ơn...làm ơn..."

Lăng Duệ vội lướt nhanh qua chỗ đó, phải...đó chuyện không hiếm thấy ở đây, ở bệnh viện này, và cả thành phố này nữa.

Biết bao người bị bệnh, bao nhiêu người chữa bệnh, bao nhiêu người đau khổ, nhưng tất cả đều không thể giải quyết, vì một chữ 'tiền'.

Sự thật luôn tàn nhẫn như thế, dẫu nhà nước có hổ trợ bao nhiêu đi nữa, vẫn chỉ có thể là một phần, còn lại người dân phải tự giải quyết, như người phụ nữ lúc nảy, bà ấy đã phải van xin vị bác sĩ đó, chỉ vì con bà đang trong tình trạng nguy kịch, và bà không có đủ khả năng để lo cho nó.

Người ta nói quả thật không sai, bệnh viện có thể cứu tội phạm, nhưng không cứu được người nghèo.

Nhìn qua cửa sổ cậu thoáng thấy hình dáng có chút quen mắt, dường như...là Vương Việt?

Cậu dừng lại một chút, dưới sân bệnh viện, người kia vẫn đang lay hoay với chiếc xe tồi tàn, bây giờ cũng không còn sớm, lại đi giao hàng sao?

Không phải....anh ấy chống xe xuống rồi.

Sau đó liền lập tức chạy đi, có lẽ là quay trở lại với Vương Siêu.

...

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Vương Siêu vẫn đang cặm cụi xếp khối gỗ, anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh nhẹ bước đến chỗ hắn.

Vương Siêu nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu, cười ngốc một cái, hắn biết đây là bệnh viện, em trai từng dặn, ở bệnh viện thì không được làm ồn, Vương Siêu rất nghe lời, chỉ có hôm đòi mua bánh là được nước lấn tới...

Anh lôi chiếc ghế gập dưới gầm giường mở ra ngồi bên cạnh hắn, hỏi "Sao vẫn chưa ngủ, cũng không còn sớm."

"Em-em chưa...v-về."

Anh khựng lại, nhìn người đàn ông cười ngốc trước mặt, hắn đúng là không giống người bình thường, là một kẻ thiểu năng trí tuệ, một kẻ phiền phức...nhưng suy cho cùng hắn vẫn là anh trai của anh.

Đêm hôm đó trời mưa lớn, nhà dột đến mức khắp nơi đều là nước, nhưng thứ hắn quan tâm không phải là thùng đồ chơi cũ nát ướt mem của bản thân, mà là cơ thể bị mưa dội ướt của anh.

Hay như lúc đi giao hàng trong trời bão, hắn không quan tâm anh có mua quà về cho hắn không, mà là đứng ở cửa nhà, đợi anh trở về, bằng anh mắt lo lắng mà hỏi "E-em trai...có sao-sao không?"

Anh cười, giúp hắn thu dọn khối gỗ, nói "Em về rồi, em kể chuyện cho anh nghe."

Vương Siêu nghe vậy thì lật đật nằm xuống giường, mỉm cười nhắm mắt lại, bộ dáng đợi em trai kể chuyện mình nghe, anh mở cuốn truyện trong học tủ bên cạnh "Ngày xửa ngày xưa..."

...

Anh cất đi cuốn truyện, vung vai một cái, anh trai cuối cùng cũng đi ngủ, rón rén bước ra khỏi phòng bệnh, vươn tay ngáp dài một cái.

Lăng Duệ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, anh thoáng cứng người "..."

"...Xin chào."

"...A!"

Anh luống cuống thu lại tay của bản thân "Xin chào."

"Vừa dỗ Vương Siêu ngủ à?"

"Phải...cũng không còn sớm, bác sĩ Lăng vẫn còn làm việc sao?"

"Ừm..."

"À..."

Im lặng, cả hai nhất thời không biết nói gì, đột nhiên Lăng Duệ lên tiếng "Anh định đi đâu sao?"

"...Tôi định kiếm chút gì đó...để ăn."

"Vừa hay, tôi cũng đang muốn xuống căn tin bệnh viện, anh...có muốn đi chung không?"

"Có được không?"

"Được chứ, cũng...tiện đường mà."

"Vậy, làm phiền anh rồi..."

"Không có gì."

Sau đó hai người cùng nhau xuống căn tin của bệnh viện, Vương Việt nhìn một lúc, vẫn là lựa phần ăn rẻ tiền nhất, Lăng Duệ cũng chọn một phần tương tự.

Sau khi ăn xong, cậu đi cùng anh đến phòng của Vương Siêu ở lầu trên, thấy Lăng Duệ đi cùng mình, anh hỏi "Anh...không quay trở lại phòng làm việc sao...?"

"Tôi còn một phòng ở tần này...sẵn tiện tôi đưa anh về lại phòng bệnh của Vương Siêu."

"À, cảm ơn anh."

"Không có gì, cũng...tiện đường mà."

...

Cả hai dừng lại trước cửa phòng bệnh, đợi anh vào trong rồi, cậu mới quay lưng đi lại hướng vừa nãy.

Lấy đâu ra hai phòng làm việc chứ, tại cậu muốn đi cùng nên lấy cớ 'tiện đường' thôi, trên đường trờ về phòng làm việc, Lăng Duệ đột nhiên lắc đầu mạnh một cái "Bản thân mình đúng là điên rồi...ai lại làm cái việc biến thái thế nhỉ..."

Trước đó, ngoài cậu ra, chắc chỉ có trời mới biết được, bản thân cậu đã đứng đợi trước cửa phòng bệnh của Vương Siêu, sau đó mởi giả vờ từ xa đi đến.

Điên rồi...

Lăng Duệ nghĩ, bản thân cậu còn chưa kịp hỏi về tình trạng bệnh của Vương Siêu, cũng không sao, tạo quan hệ tốt với người nhà bệnh nhân sẽ dễ dàng phối hợp điều trị hơn mà nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net