Chương 1: Thói quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Duệ và Vương Việt đã kết hôn được 5 năm, Vương Việt có mở một cửa hàng nhỏ ở cửa tiểu khu, việc làm ăn ổn định, bình thường anh cũng khá nhàn rỗi, đến giờ cơm còn có thể về nhà nấu cơm cho Lăng Duệ. Lăng Duệ là bác sĩ ngoại khoa, công tác và tăng ca chiếm phần lớn thời gian trong cuộc sống của hắn, có thể về nhà ăn cơm sẽ gọi điện trước cho Vương Việt, muốn ăn cái gì cũng sẽ nói rõ ràng với Vương Việt qua điện thoại, có đôi khi trên bàn cơm không có món ăn mà hắn yêu cầu hắn cũng chỉ đành chấp nhận, bởi khi thấy vẻ mặt tủi thân của Vương Việt lại không đành lòng tức giận. Lăng Duệ cảm thán mấy năm nay tính tình của hắn đã thay đổi không ít, đến mẹ hắn còn không trị nổi mấy cái thói xấu ấy, thế mà lại không có cái nào dùng được trên người Vương Việt, anh thật sự đúng là người ông trời phái tới để trị hắn.

Nhưng tính tình xấu cũng phải có chỗ phát tiết, trên giường là một nơi tốt, mỗi lần làm Lăng Duệ luôn phải bắt nạt người ta đến khi khóc mới hài lòng, tất nhiên có một phần là trả thù, nhưng cũng có một phần là bởi vì Vương Việt khóc lên rất đẹp mắt, lúc bị làm đến ngất đi, hai mắt đỏ ửng đáng yêu nhắm chặt, bóng lưng vịn eo đi vệ sinh vào sáng hôm sau cũng làm người ta đau lòng.

Mặc dù nhà có kiều thê, nhưng Lăng Duệ vẫn rất áp lực, làm việc gì cũng không thể làm quá mức, phải biết chừng mực, áp lực của cuộc sống bình yên vô vị, thói quen thành điều hiển nhiên là chuyện rất đáng sợ, hôn nhân là mồ chôn của tình yêu, chút tình cảm mãnh liệt bị mỗi ngày buồn tẻ làm phai nhạt.

Vì vậy, giống như hầu hết những người đàn ông giỏi biện hộ.

Lăng Duệ ngoại tình.

Hắn gặp người tên Trương Mẫn kia trong buổi tiệc rượu của cô hắn, hai người không biết tại sao, đêm đó liền lăn lên giường, về vấn đề tình dục Trương Mẫn rất am hiểu, cậu biết khẩu giao cho Lăng Duệ, hình ảnh bạch trọc treo trên lông mi cậu trông thật phóng đãng, cậu còn biết chủ động khoá ngồi trên người Lăng Duệ, biết thay đổi góc độ làm cho hắn sảng khoái, cũng biết khống chế tiếng kêu của mình, mỗi lần rên rỉ đều cực kì uyển chuyển như gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

Sau khi làm xong, Lăng Duệ như có suy nghĩ gì đó nhìn khuôn mặt say ngủ của Trương Mẫn, lúc này hắn mới phát hiện cậu và Vương Việt trông rất giống nhau, không biết lúc này Vương Việt đang làm gì? Xuất phát từ sự áy náy, hắn chống đỡ mí mắt gần như sụp xuống, nhắn cho Vương Việt một tin nói: "Ngủ sớm chút đi, đêm nay anh phải tăng ca."

Lúc này đã là 3 giờ sáng.

Vương Việt ngồi một mình trên sô pha, thức ăn trên bàn đã sớm được bọc màng bảo quản, một đôi bát đũa trống không đặt bên cạnh bàn, ánh trăng không đủ chiếu sáng hết phòng khách tối tăm.

Điện thoại di động rung lên, Vương Việt sợ hãi giật mình, cầm lấy điện thoại di động xem tin nhắn, ngón tay chết lặng gõ hai chữ "Ngủ ngon. "

Sáng sớm tỉnh lại Vương Việt mới phát hiện mình còn nằm trên sô pha, nhìn quanh bốn phía, Lăng Duệ vẫn là không trở về, anh đánh răng rửa mặt định đi ra ngoài, cầm lấy điện thoại thì phát hiện hai chữ ngủ ngon còn chưa có gửi đi, vì thế anh xóa luôn tin nhắn, bỏ điện thoại vào trong túi, liền thay quần áo đi làm. Buổi tối về đến nhà, anh phát hiện Lăng Duệ vẫn không hề trở về, cho nên liền gọi điện thoại cho hắn, đợi thật lâu Lăng Duệ mới nhận điện thoại, "Bác sĩ Lăng...Anh..." Vương Việt nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng thở dốc, lúc này cho dù là kẻ ngốc cũng biết đang xảy ra chuyện gì, vì vậy anh liền lập tức cúp điện thoại.

Vương Việt ngồi trên sô pha, trào phúng cười cười, bác sĩ Lăng ra vẻ đạo mạo rốt cuộc cũng chỉ có thế, cảm giác mới mẻ luôn có thể thắng thời gian, nào có người đàn ông nào không ăn vụng bên ngoài đâu, bác sĩ Lăng của anh cũng như vậy, Vương Việt nghĩ xong liền cầm áo khoác xông ra ngoài.

Anh lang thang không có mục đích trên đường, đột nhiên trước mắt truyền đến tiếng phanh xe chói tai, anh sợ tới mức ngồi ngã ngồi trên mặt đất. Chiếc xe dừng lại tại vị trí cách anh khoảng ba cm, người lái xe đi tới, ngồi xổm xuống hỏi anh "Cậu không sao chứ, có chỗ nào bị thương không?" Thấy Vương Việt không phản ứng, hắn liền duỗi tay lắc lư trước mặt anh, lúc này Vương Việt mới thấy rõ người trước mặt, thanh tú sạch sẽ, đẹp như bác sĩ Lăng, nhìn kỹ mới phát hiện, hắn và Lăng Duệ rất giống nhau, nhưng hắn không phải Lăng Duệ.

Vương Việt rút cánh tay mình ra khỏi tay người nọ, "Tôi không sao, cảm ơn anh"

"Là tôi nên cảm ơn cậu mới phải, tôi dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé, xác định cậu không sao tôi mới yên tâm được." Ánh mắt thân thiết và ấm áp của người nọ khiến Vương Việt xúc động.

"Quên chưa tự giới thiệu. Xin chào, tôi tên là Hoắc Ngôn."

Vương Việt theo Hoắc Ngôn lên xe, Hoắc Ngôn liền mở miệng hỏi, "Cậu còn chưa nói cho tôi biết cậu tên là gì."

"Vương Việt."

Hoắc Ngôn cười cười với Vương Việt, "Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Việt nha, được không?" Vương Việt nhẹ nhàng gật đầu.

Hoắc Ngôn lái xe chở Vương Việt đến bệnh viện của Lăng Duệ, trong lòng Vương Việt vẫn thầm muốn nhìn xem Lăng Duệ có ở bệnh viện hay không, thể nhưng cho đến khi Hoắc Ngôn làm kiểm tra xong Lăng Duệ vẫn không hề xuất hiện, xem ra mình thật sự không còn quan trọng nữa rồi.

Hoắc Ngôn cầm phiếu kiểm tra, "Bác sĩ nói sức khỏe của cậu có chút suy yếu, gần đây không thể để thân thể mệt mỏi, ai!" Hoắc Ngôn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Vương Việt, Vương Việt đang chảy máu mũi, hắn liền lập tức đi tới đẩy ngửa đầu anh lên, "Cậu không sao chứ?" Hoắc Ngôn nhìn chằm chằm Vương Việt hỏi, "Tôi...không..."Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, Vương Việt đã ngã vào lòng Hoắc Ngôn.

Hoắc Ngôn đưa Vương Việt về nhà mình, bác sĩ nói anh chỉ là thân thể quá suy yếu, lại lao tâm lao lực nên mới ngất xỉu. Hoắc Ngôn nhìn Vương Việt đang ở trên giường, trong lòng không tránh khỏi một trận khó chịu, vì sao hắn lại đối xử tốt với một người mới lần đầu gặp mặt như thế. Đợi đến ngày hôm sau khi Vương Việt tỉnh lại, hắn nhìn ánh mắt Vương Việt, nhìn qua nhìn lại thật cẩn thận, Hoắc Ngôn mới biết đáp án. Vương Việt trông rất giống Trịnh Chí.

Thấy Vương Việt tỉnh lại, hắn liền ân cần hỏi: "Cậu đã thấy khá hơn chưa, bác sĩ nói gần đây cậu lao tâm lao lực, quá mệt mỏi cho nên mới bị chảy máu cam ngất xỉu. Bởi vì tôi không biết cậu sống ở đâu nên đã đưa cậu về nhà tôi."

"Cảm ơn anh, Hoắc tiên sinh." Vương Việt nói xong liền xốc chăn xuống giường muốn đi. "Này, cậu định đi đâu? Tiểu Việt, thân thể của cậu còn chưa ổn định đâu." Hoắc Ngôn ấn Vương Việt trở lại giường muốn cậu nghỉ ngơi thêm một chút.

"Anh đưa tôi về nhà đi."

 "A, được." Hoắc Ngôn có chút thất vọng.

Lúc ở trên xe, Hoắc Ngôn và Vương Việt trao đổi phương thức liên lạc, Hoắc Ngôn bảo thân thể anh có gì không ổn thì gọi điện thoại cho hắn. Xe chạy đến dưới lầu nhà Vương Việt Vương Việt vừa mở cửa xe xuống xe, nói mấy câu với Hoắc Ngôn, xoay người chuẩn bị đi lại phát hiện Lăng Duệ đang đứng bên cạnh xe của hắn, sắc mặt âm trầm nhìn anh, Vương Việt coi như không nhìn thấy. Nói cảm ơn Hoắc Ngôn xong liền trực tiếp lên lầu.

Vương Việt vừa về đến nhà, đã bị Lăng Duệ đi theo phía sau ấn xuống sô pha, hắn chất vấn: "Tiểu Việt, có phải em nên giải thích một chút cho anh biết không. Tại sao mới sáng sớm em đã từ trên xe của người đàn ông khác đi xuống?"

Vương Việt kháng cự quay đầu đi, không nhìn Lăng Duệ, sau đó anh hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào hắn.

"Anh cảm thấy hiện tại anh có đủ tư cách để chất vấn tôi? Lăng Duệ, bác sĩ Lăng?" Dứt lời Vương Việt liền đẩy Lăng Duệ ra. Anh ngồi dậy sửa sang lại quần áo của mình, không đợi Lăng Duệ mở miệng liền lên tiếng trước: "Tôi muốn nghỉ ngơi, anh muốn làm gì thì làm đi." Sau đó trực tiếp đi về phía thư phòng của Lăng Duệ, khóa cửa lại.

Lăng Duệ phiền não nắm tóc, hắn không còn cách nào khác ngoài để cho hai bên có thời gian bình tĩnh, một mình trở về phòng ngủ, nặng nề đóng cửa lại.

Có lẽ qua đêm nay thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp trở lại, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ quen, chúng ta đều sẽ quen, Lăng Duệ lạc quan nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net