Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Duệ tất nhiên không thể không để bụng cuộc điện thoại của Vương Việt ngày hôm đó.

Hắn cũng không phải là người tốt trăm phần trăm.

Ngày đó Vương Việt tức giận gần như là rống lên một câu, ở trong đầu Lăng Duệ cắt câu lấy chữ, ngữ điệu không ngừng trở nên mềm mại, chỉ còn lại năm chữ "dùng miệng liếm cho anh", vẫn luôn xoay quanh, xoay quanh.

"Bác sĩ Lăng, dùng miệng liếm cho anh..."

Hắn tựa vào gạch men sứ lạnh lẽo mang theo bọt nước phía sau, đầu vòi hoa sen bên cạnh tí tách tí tách nhỏ nước ấm lên người, giống như đầu lưỡi của Vương Việt, liếm qua từng tấc từng tấc trên thân thể Lăng Duệ.

Cảm giác dần dần trở nên chân thật, trong hơi nước mông lung, hắn hình như thật sự nhìn thấy Vương Việt đi về phía hắn, mở to một đôi mắt lấp lánh ngập nước, rõ ràng là khuôn mặt cực thanh thuần, lại vươn hai tay giống như bướm giương cánh, đầu ngón tay dọc theo tuyến nhân ngư của Lăng Duệ khẽ lướt, nhẹ nhàng nắm lấy dương vật của hắn: "Bác sĩ Lăng, anh cứng rồi. Có phải vì em không? "

Lăng Duệ muốn gật đầu, nhưng lại không nhúc nhích được, hắn khẩn trương hy vọng tay Vương Việt có thể siết chặt thêm một chút, mà Vương Việt chỉ là siết chặt lỗ niệu đạo, ngón tay quệt nhẹ qua đầu đỉnh đang tiết ra dịch, lạt mềm buộc chặt.

Hắn còn chưa kịp thất vọng, Vương Việt liền đỡ đùi quỳ xuống, quỳ gối trên gạch men đầy nước trong phòng tắm, sóng nước thấm ướt chiếc quần jeans bao bọc bờ mông vểnh cao mềm mại của cậu. Vương Việt không để ý lắm, hé môi đem dương vật của Lăng Duệ nhét vào trong khoang miệng ướt át nóng bỏng của mình.

Quá nóng... Thật chặt...

Trên trán Lăng Duệ nổi gân xanh, dương vật của hắn giống như được ngâm vào trong một hũ mật ong ấm áp, tư vị ngọt ngào lại tiêu hồn đãng phách. Hắn còn có thể cảm giác được đầu lưỡi Vương Việt bám vào trên thân liếm láp, sau đó tận lực mở rộng miệng để cho dương vật của Lăng Duệ vào càng sâu, cho đến khi phần cổ mỏng manh của cậu nổi lên một khối, hiện ra hình dạng của Lăng Duệ.

Vương Việt ưm a kêu lên, đuôi mắt đỏ ửng một mảng, theo phản xạ muốn nôn khan cũng không chịu nhả dương vật ra, mà là dùng đôi mắt tròn đẫm lệ lưng tròng nhìn Lăng Duệ, đáng thương vô cùng khiến người ta đau lòng, vừa ngây ngô lại dâm đãng, liều mạng không ngừng mút dương vật đàn ông, cổ họng co rút như muốn ép Lăng Duệ xuất tinh, Lăng Duệ rốt cuộc nhịn không được, đưa tay ấn gáy Vương Việt ưỡn thắt lưng về phía trước một cái, Vương Việt thất thố bắt lấy thắt lưng Lăng Duệ. Vẫn không tránh được bị Lăng Duệ giữ đầu đâm vào rút ra trong miệng, môi bị mài đến đỏ bừng, nước bọt chảy thẳng vào trong hõm xương quai xanh, Vương Việt vừa khóc vừa há to miệng để Lăng Duệ làm, cuối cùng ngửa đầu mở yết hầu tiếp nhận tinh dịch đặc sệt của hắn.

Lăng Duệ chậm rãi rời khỏi, một tia bạch trọc trên đỉnh nối thẳng đến đầu lưỡi Vương Việt, cậu thè lưỡi ra, hướng về phía Lăng Duệ ngoan ngoãn biểu lộ tinh dịch còn chưa nuốt xuống, Lăng Duệ yêu thương sờ sờ khóe mắt cậu, cậu mới đem đầu lưỡi nhỏ nhắn đỏ bừng thu vào trong miệng, ực một tiếng nuốt xuống tinh dịch mà Lăng Duệ thưởng cho.

"Cảm ơn anh, bác sĩ Lăng..."

Lăng Duệ ngửa đầu dựa vào tường gạch men, xúc giác lạnh như băng làm cho hắn phục hồi một chút tinh thần, cảm nhận được tinh dịch vốn nên bị Vương Việt nuốt xuống lại ở trên tay hắn dần dần lạnh đi.

Ảo tưởng, hắn chỉ dựa vào ảo tưởng Vương Việt khẩu giao cho mình là có thể bắn ra.

Từ ngày đó, sau sự việc phát sinh trên hành lang. Mỗi một đêm Lăng Duệ đều trải qua như vậy.

Đồng nghiệp từng nói hắn là "nam thần cấm dục" chưa từng có tiền lệ, bởi vì bác sĩ Lăng thoạt nhìn không có chút liên quan gì đến hai chữ tình dục, làm người chính trực, làm việc tích cực, thói quen tốt, mệt mỏi chỉ biết hút thuốc, hơn nữa chỉ hút một điếu.

Chỉ có Lăng Duệ biết sự thật không phải như vậy.

Hắn quá mệt mỏi, không có thời gian lại đi cân nhắc một ít chuyện hao phí thể lực, châm một điếu thuốc để cho mình đạt được một khắc yên tĩnh đã là trò tiêu khiển lớn nhất, về chuyện tình dục, hắn vô lực suy nghĩ.

Nhưng hắn vừa nghĩ đến Vương Việt, dương vật sẽ cứng rắn.

Nhất là cùng Vương Việt gặp mặt nhiều lần, quen thuộc lẫn nhau, Vương Việt ở trong lòng hắn càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng sắc tình.

Bất cứ chỗ nào trên người Vương Việt đều có thể khiến Lăng Duệ sinh ra dục vọng.

Nếu Vương Việt biết mình bị "bác sĩ tốt" trong lòng mình lại suốt ngày có ý dâm với mình, cậu còn nói "Cám ơn anh" sao?

Lăng Duệ trong lòng sinh ra áy náy.

Lại không cách nào khống chế muốn Vương Việt.

Đèn neon ngoài cửa sổ xe lập lòe, ngẫu nhiên xẹt qua chút ánh sáng khiến ngũ quan thâm thúy mà tinh xảo của Lăng Duệ ẩn vào bóng tối, hắn thừa dịp đèn đỏ nghiêng mặt nhìn Vương Việt đang ngủ mê man trên ghế lái phụ, trên khuôn mặt say rượu nổi lên hai mạt ráng chiều.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại đi tản bộ một chút, thẳng đến khuya, Vương Việt lại đói bụng, đề nghị đi ăn thịt nướng, Lăng Duệ vui vẻ đồng ý, rót nửa lon bia cho Vương Việt.

Hắn đỡ Vương Việt lên xe, giúp cậu xác nhận tình huống của Vương Siêu trong bệnh viện, Vương Siêu dã sớm đi ngủ, Vương Việt sáng mai trở về cũng được.

Lăng Duệ vừa thắt dây an toàn cho Vương Việt, vừa thấp giọng nỉ non: "Vương Việt à, anh biết em muốn ở cùng với anh lâu hơn một chút, nhưng em cũng không thể không phòng bị như vậy."

"Không còn cách nào, anh đành phải mang em về nhà thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net