Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể đối với người bình thường mà nói, Vương Việt sẽ có chút kỳ quái. tuy nhiên Lăng Duệ làm bác sĩ nhiều năm như vậy, không phải chưa từng thấy qua người lưỡng tính, từ góc độ của người hành nghề y, con người đều bình đẳng, cho nên hắn rất dễ dàng tiếp nhận sự thật này. Xuất phát từ góc độ bản thân mà nói, Lăng Duệ quá thích Vương Việt, cho nên mới cảm thấy không sao cả.

Hắn muốn yêu thương Tiểu Việt thật nhiều, nghĩ thầm Tiểu Việt ngốc quá, như này thì có cái gì phải giấu diếm. Vương Việt vừa mới giúp hắn khẩu giao lâu như vậy, Lăng Duệ dù sao cũng phải biết đền đáp, vì thế hôn một cái lên rốn nhỏ, sau đó di chuyển xuống phía dưới vươn lưỡi phủ lên hoa huyệt non nớt của Vương Việt, bựa lưỡi thô ráp mài lên âm vật nhỏ nhắn, không tới hai cái liền run run đứng thẳng, Vương Việt bất tri bất giác dựng đầu gối, đùi thịt đẫy đà kẹp chặt đầu Lăng Duệ, muốn Lăng Duệ liếm càng dùng sức hơn.

Lăng Duệ bị kích thích đến hốc mắt đều có chút nóng lên, mở ra đôi môi xinh đẹp ngậm lấy hoa huyệt đang không ngừng chảy nước, đầu lưỡi quét qua khe thịt phồng lên, thoáng chọc một chút vào âm vật Vương Việt sẽ nâng cổ lên phát ra tiếng thở dốc khó có thể ức chế, khi lưỡi mạnh mẽ trượt vào miệng nhỏ hơi khép mở, câu lây thịt mềm phụ cận ra sức liếm, hoa huyệt Tiểu Việt sẽ tuôn ra từng cỗ lại từng cỗ dâm thủy, phun từ hàm đến xương quai xanh Lăng Duệ đều ướt đẫm.

Chờ Lăng Duệ liếm đến tận hứng, huyệt thịt Vương Việt gắt gao co rút lại phun ra một chút nước cuối cùng, nhẹ nhàng chạm vào cũng chịu không nổi, Vương Việt còn đang ở trong mộng cảm giác nửa người dưới giống như ngâm trong nước nóng, luôn có thứ gì đó mềm mại liếm phía dưới cậu, sướng đến không chịu nổi nhưng vẫn là không tỉnh lại.

Lăng Duệ nghiêng đầu hôn lên bắp đùi mềm mại của Vương Việt một lát, vừa hút vừa cắn lưu lại dấu lại dấu vết, sau đó mới chống người lên nhìn Vương Việt, người kia đã sớm sướng phát khóc, nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài bị nước mắt thấm ướt dính lại với nhau, sắc mặt đỏ bừng nghiêng trên gối nói mớ: "Không cần, bác sĩ Lăng..."

 ——

Ngày hôm sau, Vương Việt tỉnh lại, cảm giác tối qua mình đã có một giấc mộng hoang đường.

Mơ thấy mình cùng bác sĩ Lăng đi ăn thịt nướng, uống chút rượu liền theo bác sĩ Lăng về nhà, sau đó cậu giúp bác sĩ Lăng...

Vương Việt đỏ mặt hồi tưởng lại một nửa, đột nhiên phát hiện mình hình như không ở nhà.

Mà là ở một phòng ngủ quen thuộc lại xa lạ.

Tối qua không phải là nằm mơ sao? Vương Việt vội vàng cúi đầu kiểm tra xem mình có mặc quần áo hay không, lại phát hiện trên người mình mặc đồ ngủ, size còn lớn hơn một chút, kề sát vào mũi ngửi ngửi thì nhận ra đây là mùi hương trên người bác sĩ Lăng.

Trong đầu Vương Việt rối như tơ vò, quần áo của cậu đâu? Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại ở nhà bác sĩ Lăng? Không phải những gì xảy ra trong giấc mơ đều là sự thật đấy chứ?!

Không đợi cậu suy nghĩ xong, Lăng Duệ từ cửa phòng ngủ bên cạnh thò đầu ra, nói: "Tiểu Việt, tỉnh rồi sao? Nhà vệ sinh ở đằng kia, khăn tắm bàn chải đánh răng anh đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, chút nữa lại đây ăn sáng. "

Vương Việt lập tức nhảy dựng lên, ngồi trong đống chăn lộn xộn giữa giường, cái đầu bông xù rối tung, sau khi nghe Lăng Duệ nói xong liên tiếp "Vâng vâng, được, ừm ừm ừm" từ trên giường bò xuống.

Lăng Duệ cười cười đi tới, rất tự nhiên ấn Vương Việt ngồi trở lại giường, ngồi xổm xuống xắn ống quần dài quá so với Vương Việt lên trên, Vương Việt đều đã sợ hãi không nói được lời nào để ngăn cản bác sĩ Lăng.

"Quần áo của anh hình như có hơi lớn, đồ của em vẫn còn đang hong khô, ăn sáng xong là có thể lấy ra mặc."

"Nhưng mà! Nhưng mà, bác sĩ Lăng..." Vương Việt ấp úng nói, ngón tay khô ráo lại hơi lạnh của Lăng Duệ trượt từ xương mắt cá chân gầy gò đến bọng chân cậu, giống như mang theo điện khiến chân Vương Việt mềm nhũn tê dại, mấy lời muốn nói đều nuốt lại vào trong bụng.

Lăng Duệ nắm bọng chân của cậu, mang cho cậu đôi dép lê cùng loại với mình, tất cả động tác đều thuận lý thành chương như vậy, giống như ý bảo Vương Việt không nên nói gì khác, để tránh phá vỡ bầu không khí này.

Bác sĩ Lăng rất biết gạt người ngẩng đầu, cười đến ấm áp, ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết: "Sao vậy, Tiểu Việt? "

"Không..." Vương Việt theo bản năng lắc đầu, bỗng nhiên lại phát hiện —

Bác sĩ Lăng bắt đầu từ hồi nãy, vẫn luôn gọi cậu là Tiểu Việt.

Cho tới bây giờ cũng không có ai gọi cậu là Tiểu Việt.

Lăng Duệ dẫn cậu vào toilet, sau đó trở về phòng bếp tiếp tục làm bữa sáng. Vương Việt hồn nhiên bóp kem đánh răng trét lên bàn chải đánh răng, trong lòng vẫn còn suy nghĩ một vấn đề:

Vì sao mới một đêm trôi qua, khoảng cách giữa cậu và bác sĩ Lăng dường như thân cận hơn rất nhiều?

Tuy rằng đây là một chuyện phi thường đáng để nhảy nhót, nhưng Vương Việt thật sự rất lo lắng tối hôm qua mình có phải đã làm chuyện gì không nên làm hay không.

Cậu vừa đánh răng vừa nghĩ, lúc cúi đầu nhổ bọt nhìn thấy khăn mặt đặt trong tay cùng cái treo ở phía trước là cùng một bộ, lại nhìn bàn chải đánh răng trong tay, cũng là một đôi.

Đây không phải là bác sĩ Lăng đặc biệt chuẩn bị chứ... Hơn nữa còn chuẩn bị cho một mình cậu.

Vương Việt ngơ ngác nhìn mình trong gương, hoài nghi vẫn là đang nằm mơ, đưa tay véo hai má một cái, đau đớn làm cho cậu nhíu chặt mày, thật sự không phải đang nằm mơ!

Lăng Duệ đem cháo đã nấu xong đặt lên bàn ăn, Vương Việt mới chậm rãi đi đến ngồi xuống, trên người còn mặc áo ngủ của Lăng Duệ, tay áo có hơi dài che khuất mu bàn tay, cậu phải tự mình xăn lên khuỷu tay, lộ ra một đôi cánh tay trắng tuyết khác hẳn với màu da ở mu bàn tay.

Vương Việt hoàn toàn tỉnh táo lại khôi phục câu nệ trước kia, tay đặt trên đầu gối không biết làm sao, hết lần này tới lần khác vẫn không nhớ ra đêm qua rốt cuộc cùng bác sĩ Lăng làm chuyện gì, nếu không cũng không đến mức xấu hổ như vậy. Lăng Duệ cũng giống như không có việc gì, múc một chén cháo thơm ngào ngạt đặt trước mặt Vương Việt, thìa đặt ở bên tay phải Vương Việt: "Tối hôm qua em uống nhiều lắm, buổi sáng thức dậy không thích hợp ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, anh nấu cháo sườn rau xanh, nhân lúc đang nóng ăn một chút đi. "

Vương Việt vội vàng cầm lấy thìa, rầu rĩ gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ Lăng. ". Cháo rau xanh vừa mới ra nồi đặc sệt nóng hổi, bốc ra hơi nóng và mùi thơm, Vương Việt dùng thìa khuấy cho cháo nguội bớt, vốn còn định gạt rau mùi trong cháo sang bên cạnh, lại phát hiện trong này một chút rau thơm cũng không có.

Thì ra bác sĩ Lăng nấu cháo không có cho rau mùi.

Vương Việt đương nhiên sẽ không nghĩ tới, trong một lần hẹn cơm lúc trước Lăng Duệ liền phát hiện ra Vương Việt không thích ăn rau mùi.

Cậu múc một muỗng cháo rau xanh nhỏ, chu miệng lên thổi thổi, Lăng Duệ uống sữa đậu nành, trong mắt đều là cái miệng nhỏ nhắn của Vương Việt, trong lòng nghĩ cái miệng này tối hôm qua còn ăn dương vật của hắn, sáng nay lại còn ăn cháo do hắn tự tay nấu.

Một loại ảo giác Vương Việt đã hoàn toàn thuộc về hắn mình cắm rễ nảy mầm trong lòng Lăng Duệ.

" Ngon quá!" Vương Việt không ngờ bác sĩ Lăng nấu cơm lại ngon như vậy, đôi mắt lấp lánh phát sáng, "Bác sĩ Lăng, anh thật là lợi hại! "

"Tiểu Việt cảm thấy ngon là được. Cẩn thận nóng." Lăng Duệ ngoài miệng nói chuyện vân đạm phong khinh, trong lòng đã sớm nở hoa, nhếch khóe miệng nhìn Vương Việt từng ngụm từng ngụm ăn cháo rau xanh, thỏa mãn cùng vui vẻ nói không nên lời.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lăng Duệ cầm quần áo Vương Việt tới cho cậu thay, lúc Vương Việt mặc quần áo của mình đi ra lại thấy Vương Việt đỏ mặt.

Lăng Duệ hỏi: "Làm sao vậy? "

Vương Việt nói: "Không có gì. " Cậu có thể nói quần lót của mình hình như đã bị thay ra giặt rồi sao? Tất nhiên là không!

"Vậy đi thôi, Tiểu Việt, anh đưa em về nhà, sau đó lại đi làm."

Trên đường đến nhà Vương Việt hai người đều không nói gì, Lăng Duệ sẽ không phân tâm khi lái xe, còn lại Vương Việt thì ngượng ngùng mở miệng, ngẫu nhiên chỉ đường cho hắn.

Nhà Vương Việt ở khu phố cũ, xe không đi vào được, liền dừng lại ở ngã tư bên ngoài. Vương Việt sau khi xuống xe chạy đến bên Lăng Duệ bảo hắn cửa sổ xe ra, nửa ngồi xổm vẻ mặt khó xử nói ra suy nghĩ cả một đường: "Bác sĩ Lăng, hôm qua hình như tôi náo loạn rất muộn, làm phiền anh rồi, thật sự xin lỗi nhé. "

Ngón tay thon dài của Lăng Duệ gõ lên vô lăng hai cái, hiểu rõ mà cười nói: "Không sao đâu. "

"Bởi vì ngày hôm qua cả hai chúng ta đều náo loạn rất muộn."

Vương Việt sững sờ tại chỗ, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, bác sĩ Lăng đã nói xong câu "Anh đi đây, buổi tối gặp", sau đó lùi xe rời đi.

Cái gì mà cả hai chúng ta đều náo loạn rất muộn?

Bỗng nhiên trong đầu hiện lên vài đoạn video, cậu từ trong xe bác sĩ Lăng đi xuống, lại nắm lấy cửa nhà bác sĩ Lăng, bị bác sĩ Lăng ôm lên giường, sau đó hình như hai người bọn họ hôn nhau, sau đó...

Không phải đâu! Vương Việt ôm khuôn mặt đỏ bừng ngồi xổm xuống, vùi mặt vào ống tay áo, trong hô hấp đều là mùi hương trên người bác sĩ Lăng, nó không lúc nào là không nhắc nhở cậu, ngày hôm qua hình như cậu đã ngủ với bác sĩ Lăng.

Vậy thì bọn họ... Sắc mặt Vương Việt đột nhiên trắng bệch, nhảy dựng lên xoay người chạy về nhà mình, cửa sắt cũ kỹ không chịu nổi lực mạnh phát ra tiếng kẽ kẹt nặng nề khóa lại, câu phi như tên lửa vào phòng vệ sinh, cửa cũng không thèm đóng, đứng đối diện tấm gương cởi quần jean ra, áo thun cũng xốc lên trước ngực.

Cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trên đùi có một dấu hôn, là do bác sĩ Lăng để lại.

Bác sĩ Lăng, phát hiện ra bí mật thứ hai của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net