Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vương Việt, em cảm thấy chúng ta không hợp." Bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ kia, hình như là hồi sơ trung có một nữ sinh đã nói với cậu như vậy.

Khi đó cậu vừa phải đi học, vừa phải chăm sóc cho Vương Siêu ở trường đặc biệt, tinh thần cùng thể xác đều mệt mỏi nhưng không cam lòng chịu thua, thành tích luôn luôn đứng đầu lớp, học giỏi đẹp trai, hơn nữa tính cách cũng thành thật, không ít cô gái thầm động lòng với cậu.

Người khác ở độ tuổi này đã bắt đầu sinh ra loại tình cảm yêu đương nam nữ, nhưng Vương Việt thì khác, trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ suy nghĩ phải làm như thế nào để sống sót, ước gì có thể sớm đi làm kiếm tiền, để cho anh trai được học trường đặc thù tốt hơn, như vậy thì không cần mỗi ngày phải đi đón Vương Siêu, phải nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt của hắn.

Lúc còn học trung học, các bạn nữ đều tương đối kín tiếng, nếu như không phải bạn gái kia táo bạo kia tỏ tình với cậu, Vương Việt cũng không biết mình được hoan nghênh như vậy.

Làm sao bây giờ, chính cậu cũng chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này, bạn nữ kia nói: "Tớ thích cậu!" Vương Việt không biết làm sao, mơ đồ đồng ý hẹn hò.

Vương Việt tuy rằng đối với cô gái kia không có cảm giác gì, nhưng nghĩ thấy đây vẫn là người đầu tiên ngoại trừ ba mẹ cùng anh trai thật lòng thích mình liền không tự chủ được đối với cô gái kia ôn nhu một chút.

Bọn họ hẹn hò vài lần, cũng coi như vui vẻ, về sau quen thuộc, thời gian ở cùng một chỗ cũng càng ngày càng dài, lúc Vương Việt nhất định phải đi đón Vương Siêu về nhà, bạn gái còn chưa chơi đủ, đề nghị muốn đi đón Vương Siêu cùng cậu.

Vương Việt có chút do dự, dưới ánh mắt nghi hoặc của bạn gái tự cổ vũ bản thân: Không sao, cô ấy có thể hiểu được. Vì vậy đã đồng ý cho cô đi cùng.

Khi cậu mang theo Vương Siêu mặt mũi bầm dập cùng cô gái đi về nhà, sự trầm mặc quỷ dị khiến cho cậu như bị bóp nghẹt không thở nổi

Mấy ngày sau, cô gái đó không còn chủ động đi tìm cậu nói chuyện nữa, cậu nghĩ thầm, trong tình yêu không thể lúc nào cũng để cho nữ sinh chủ động, vì vậy muốn đi tìm nữ sinh kia nói rõ tình huống của anh trai mình, thế nhưng trong trường học bỗng nhiên đã bắt đầu lưu truyền chuyện của cậu và anh trai.

"Nghe nói chưa? Vương Việt ban bốn luôn đứng đầu lớp đó, anh trai cậu ta là một tên thiểu năng! "

"Không phải sao? Nghe nói trị bệnh thiểu năng rất tốn tiền, trách không được Vương Việt lại keo kiệt như vậy, ha ha ha ha..."

Những đứa trẻ mười mấy tuổi nói không biết lựa lời, lời nói ngây thơ lại ác độc hoàn toàn đánh nát lòng tự trọng của Vương Việt.

Vương Việt trầm mặc, cậu liền hiểu ra, bởi vì Vương Siêu, người thật lòng thích cậu cũng sẽ lùi bước.

Sự tình càng ngày càng loạn, thậm chí có người trực tiếp bắt lấy Vương Việt cười hì hì hỏi: "Anh trai cậu không phải thật sự bị thiểu năng đấy chứ? "Vương Việt chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, vung nắm đấm phi thẳng vào mặt người nọ.

"Anh trai tao bị thiểu năng." Vương Việt bị người can ngăn giữ chặt, một khắc kia đại não lại vô cùng rõ ràng, "Nhưng anh ấy là anh tao. "

Anh ấy là anh trai tao, tao không có cách nào, nhưng cũng không đến phiên mày chỉ trỏ.

Vương Việt bị gọi đến văn phòng. Giáo viên chủ nhiệm biết tình huống của cậu, không khỏi sinh lòng thương hại, cô biết tin đồn trong trường đối với một đứa trẻ mà nói sẽ sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng. Vương Việt từ trước đến nay thành thật không lên tiếng càng sẽ không động nắm đấm, chuyện xảy ra hôm nay chắc là do bị chèn ép quá mức.

Nhưng cô là chủ nhiệm lớp, không thể quá mức thiên vị một bên, phạt Vương Việt cùng người bị đánh kia viết bản kiểm điểm, sau đó bảo Vương Việt ở lại nói chuyện riêng với mình.

Chủ nhiệm lớp còn chưa mở miệng, Vương Việt đã nói trước.

Người kia cho rằng Vương Việt thành thật, không ngờ cậu lại dám động thủ, vì vậy nhất thời thẹn quá hóa giận cũng đánh trả, Vương Việt giật giật khóe miệng xanh tím rớm máu, nói: "Thưa cô, là lỗi của em sao? "

"Nhà em bị tai nạn xe cộ, ba mẹ đều đã chết, đầu óc anh trai em cũng xảy ra vấn đề, là lỗi của em sao?"

Giáo viên chủ nhiệm dù cho đã dạy học nhiều năm cũng vẫn bị chấn động, nhất thời không biết nên trả lời đứa nhỏ này như thế nào. Thế giới giáng cho nó thực sự là quá nhiều nỗi đau khổ.

Cuối cùng cô chủ nhiệm cũng không đành lòng phê bình cậu, chỉ nhẹ giọng nói với cậu, lần sau còn có tình huống tương tự, không nên động thủ, phải nói cho người lớn nghe.

Nhưng khi đó Vương Việt đã biết, công bằng của thế gian cho tới bây giờ cũng sẽ không hướng về phía mình, kể khổ cũng vô dụng, chỉ có thể yên lặng thừa nhận mà thôi.

Từ đó về sau, Vương Việt càng thêm trầm mặc ít nói, thành tích cũng thẳng tắp đi xuống, chủ nhiệm lớp nhìn đến sốt ruột, lén khuyên Vương Việt rất nhiều lần, đọc sách mới là lối thoát tốt nhất. Vương Việt cảm ơn ý tốt của cô, cho thấy mình thật sự không học nổi nữa.

Chín năm giáo dục bắt buộc kết thúc, Vương Việt không lựa chọn học tiếp, lúc ấy những bạn thành tích kém hơn cậu đều vào được trường cao trung không tồi, chỉ có Vương Việt biết rõ, cậu căn bản không có tiền học cao trung, thay vì để cho chủ nhiệm lớp đau đớn trước một hạt giống tốt bị chôn vùi, thì thà rằng để cho cô cho nghĩ là Vương Việt thật sự bị đả kích nên không muốn học nữa.

Kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cao trung, Vương Việt tròn mười sáu tuổi, lập tức tìm vài công việc bán thời gian, giao báo giao sữa, rửa bát ở quán ăn, vận chuyển hàng cho nhà máy, dựa vào tuổi trẻ, cậu có thể làm mọi công việc.

Vương Việt xin vào làm tại một quán ăn, phát hiện cô gái lúc đó tỏ tình với mình là cháu gái của chủ nhà hàng.

Cô gái thuận lợi thi đậu cao trung, bỏ mặc Vương Việt hồi lâu mới đến nói với cậu câu "Chúng ta không hợp".

Vương Việt nghĩ thầm, đúng thật là không hợp, một gia đình khá giả so với một cái nhà chỉ có bốn bức tường. Vậy tôi có nên cảm ơn cậu không? Cảm ơn cậu đã đích thân đến chia tay với tôi, lại giả vờ như không biết gì về những tin đồn ở trường mà do chính miệng cậu lan truyền.

Mối tình đầu tuổi trẻ cứ thế không bệnh mà chết, cuối cùng Vương Việt cũng hiểu được, không ai thật lòng thích cậu, không một ai.

Chỉ cần anh trai còn sống, cậu phải kéo theo anh trai, cơ khổ mà sống sót.

Mỗi đêm thanh vắng, Vương Việt đều sẽ tự khuyên mình: Mày là song nhi, vốn dĩ sẽ không ai muốn. Khi còn bé dấu hiệu còn chưa rõ ràng lắm, ba mẹ muốn chờ cậu lớn lên rồi mới nói cho cậu biết, không ngờ còn chưa đợi đến lúc đó, ba mẹ liền đi rồi. Trước khi tham gia lớp giáo dục sinh lý, Vương Việt còn cho rằng tất cả mọi người đều giống như cậu, vậy mà lại không ngờ, cậu chính là thứ tồn tại quái dị kia.

May mà cậu quái gở, không thích thân cận với người khác, mới không bị người ta nắm lấy thân phận song nhi mà trắng trợn "nói giỡn".

Cô độc là bất hạnh, nhưng cũng là vạn hạnh.

Sau đó Vương Việt cũng không phải chưa từng gặp qua người muốn ở cùng một chỗ với cậu, cậu cũng không phải chưa từng động tâm, cùng nhau sống qua ngày, cho dù không phải thật lòng thích, có người giúp mình chăm sóc anh trai, cũng sẽ đỡ mệt mỏi hơn.

Nhưng những người đó, bởi vì anh trai của cậu, bởi vì cậu nghèo, bởi vì cậu là một song nhi, đều lần lượt rời bỏ cậu.

Vương Việt đã sớm đoán trước được kết quả như vậy nên chưa bao giờ níu kéo.

Trong cuộc sống của mình, vốn đã không thể níu giữ bất cứ ai.

Khi gặp được Lăng Duệ, Vương Việt sống hai mươi bảy năm mới lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là "Thích". Lúc trước bất luận gặp phải loại người nào, nội tâm đều bình thản như nước, dễ dàng vượt qua được; nhưng khi nhìn thấy bác sĩ Lăng mới giật mình phát hiện, thì ra thích là loại cảm giác này: vừa nhìn thấy hắn, trong lòng sẽ ngứa ngáy, muốn ở cạnh hắn thêm một chút, thích nhìn hắn cười, không nỡ nhìn hắn phải vất vả phải khổ sở, đôi khi còn nghĩ đến tương lai xa vời của bọn họ.

Khi suy nghĩ của Vương Việt bay quá xa, liền sẽ bị một bức tường thủy tinh cắt đứt —— trên tường phản chiếu hình ảnh của chính cậu, cười khổ nói với cậu:

Vương Việt, đừng nói mày cho rằng thật sự sẽ có người thích mày đấy chứ?

Có thể bọn họ thích mày, nhưng cũng không có cách nào vượt qua nửa đời còn lại với mày đâu?

Vương Việt vuốt ve hình ảnh phản chiếu của mình trên bức tường thủy tinh lạnh lẽo, một con người xám xịt, thân thể cất giấu bí mật dị dạng, còn phải chăm lo cho anh trai thiểu năng, cậu nghĩ thầm: Đúng vậy, không sai.

Không ai thích tôi, nhưng tôi thích hắn là được.

Cậu cũng không chờ mong được đáp lại hay gì hết, trong nhận thức của cậu, thích là chuyện của mình, bị cậu thích, đối với người kia mà nói có thể còn không phải là chuyện tốt.

Nhưng Lăng Duệ lại nói: "Anh thích em. "

Lăng Duệ tốt như vậy, hắn nói thích tôi.

Vương Việt không cảm thấy người tốt như Lăng Duệ sẽ lừa gạt mình, hẳn là thật sự thích. Nhưng những người như cậu, có gì để mà thích? Vấn đề này, Vương Việt từ khi còn là thiếu niên đến bây giờ vẫn nghĩ không ra.

Ánh đèn yếu ớt nơi cầu thang gợi không khí âm u lạnh lẽo, ngón tay Vương Việt xách mũ bảo hiểm bất an hết nắm chặt lại buông lỏng, chắc là mình nghe lầm, bác sĩ Lăng sao lại thích người như mình được.

"Bác sĩ Lăng, đừng đùa nữa." Cho dù thích, có lẽ cũng chỉ là loại thích của anh em bạn bè thôi? Có lẽ bác sĩ Lăng cũng giống như cậu, một đống tuổi rồi mới bắt đầu thông suốt cho nên bịnhầm lẫn.

"Không nói đùa." Lăng Duệ rất nghiêm túc nói, ngón tay thon dài trượt xuống xẹt qua lớp vải đồng phục chống thấm nước của Vương Việt, làm phát ra thanh âm khiến đại não đột ngột run rẩy, sau đó nhẹ nhàng giữ chặt tay Vương Việt.

Tay hắn khô ráo hơi nóng, hoàn toàn trái ngược với lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nóng bỏng của Vương Việt, thế nhưng lại luôn có thể làm cho người ta an tâm, để mặc cho hắn nắm tay.

"Anh thật sự, thật sự rất thích em." Lăng Duệ dùng ngữ khí chắc chắn nhất nói từng câu từng chữ, đem tám chữ này lần lượt gõ vào trong lòng Vương Việt.

"Nếu em không tin, anh sẽ dùng hành động để chứng minh."

Trong lòng Vương Việt giống như một bãi biển đóng băng, bị gõ ra một vết nứt. Cậu có thể nghe thấy tiếng lòng truyền đến từ đáy biển ——

Tin tưởng hắn, tin tưởng bác sĩ Lăng.

Vương Việt rầu rĩ gật đầu, mí mắt bất giác chớp động, từ trong cổ họng khô khốc nặn ra một chữ: "Được. "

Cho dù kết cục không như ý, cậu cũng không tính là chịu thiệt, ít nhất bác sĩ Lăng từng thích cậu, như vậy là đủ rồi.

"Đi thôi, trước tiên đi thăm anh trai em, sau đó chúng ta lại đi ăn cơm." Lăng Duệ nhướng lông mày, cười tươi như gió xuân ấm áp.

Vương Việt kinh ngạc nói: "Làm sao anh biết..." là cậu muốn đi thăm Vương Siêu, chỉ là vừa rồi muốn tránh Lăng Duệ trước. Hiện tại bị Lăng Duệ kéo đi, cùng hắn mười ngón tay tay đan nhau, Vương Việt ngượng ngùng nhưng cũng rút tay ra, còn rục rịch chút niềm vui nhỏ.

Lăng Duệ kéo tay cậu đi vào thang máy, sau khi ấn tầng lầu, nói: "Anh còn chưa biết nhà của Tiểu Việt nhà chúng ta nữa? "

Vương Việt lặng lẽ đỏ mặt, cái gì mà nhà chúng ta...

Lăng Duệ thấy cậu bị chọc thành một con chim cút nhỏ chỉ lo vùi đầu, trong lòng liền cảm thấy có cái gì muốn bay ra, hận không thể trực tiếp hôn cậu ngay tại đây.

Vừa vào phòng bệnh đã thấy Vương Siêu nhìn không chớp mắt xem Tom and Jerry, hắn bị cảm còn chưa khỏi, chảy nước mũi cũng quên lau, Vương Việt đi qua rút mấy tờ giấy thuận tay giúp hắn lau, Vương Siêu vốn còn định kháng cự, thấy người đến là Vương Việt liền lập tức khoa tay múa chân: "Em! Em trai! "

"Ừm, em tới rồi, anh" Vương Việt ngoan ngoãn đem khăn giấy dùng xong ném vào thùng rác, lại sửa sang lại đồ chơi trên giường của Vương Siêu một chút, động tác đột nhiên cứng đờ, mới nhớ ra bác sĩ Lăng vẫn còn ở phía sau.

Nhất thời cảm giác quẫn bách không giải thích được lan ra, Vương Việt cũng không dám xoay người, sợ nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ trên mặt Lăng Duệ.

"Vương Siêu, hôm nay có ngoan ngoãn ăn cơm không?"Hai tay Lăng Duệ đút trong túi áo blouse trắng, giọng nói dịu dàng dễ nghe khiến Vương Siêu thành thành thật thật trả lời: "Ăn rồi. "

"Xem ra ăn uống cũng không tệ lắm." Lăng Duệ kiểm tra tình trạng viêm họng của Vương Siêu, dặn dò: "Phải nhớ lời của chị Tiểu Trần, uống thuốc đúng giờ nha. "

Vương Siêu gật đầu thật mạnh, nói: "Đã biết! "

Đúng rồi, Vương Việt nghĩ, Lăng Duệ là bác sĩ, chưa bao giờ khinh thường bất luận người nào.

Lăng Duệ cười sờ sờ đầu Vương Siêu, lại bị bác gái ở giường bên cạnh kéo qua hỏi bệnh tình. Một người vừa cao lớn lại đẹp trai, chỉ cần đứng yên ở đó cũng làm tâm tình người ta tốt lên, khuôn mặt luôn bình thản, đối với bệnh nhân cũng luôn rất kiên nhẫn, tận lực dùng từ thẳng thắn thông tục để cho người ta hiểu được tình trạng của mình.

Là một thanh niên ưu tú đến cỡ nào.

Lăng Duệ nói xong, quay đầu lại mới phát hiện Vương Việt ngơ ngẩn nhìn mình xuất thần, không khỏi nhẹ giọng cười nói: "Sao vậy, Tiểu Việt? "

Vương Việt chậm nửa nhịp hồi phục tinh thần, mới phát giác hai má mình nóng lên, chớp chớp mắt tránh đi ánh mắt giao nhau: "Không..."

Nơi này nhiều người, Lăng Duệ cũng không định trêu chọc cậu, liền nói: "Vậy chúng ta ăn cơm thôi. "

"Được." Vương Việt gật đầu, Lăng Duệ phát hiện hai anh em bọn họ tuy rằng vẻ ngoài không giống nhau, nhưng thần thái giống, lúc gật đầu thật sự là giống nhau như đúc.

Vương Việt gọi Vương Siêu vài tiếng mới khiến hắn hoàn hồn, dặn dò vài câu nói buổi tối mình sẽ trở về thăm anh, Vương Siêu khó có lúc không náo loạn, lúc này Vương Việt mới yên tâm rời đi.

Lăng Duệ đổi lại thường phục, cùng Vương Việt ra khỏi bệnh viện, trời đã hoàn toàn tối sầm.

Vương Việt thổi một ngụm khí lạnh, sương trắng tiêu tán trong gió lạnh, bỗng nhiên cảm giác trên cổ ấm áp, cúi đầu nhìn thấy là khăn quàng cổ lông xù, Lăng Duệ cẩn thận thắt nút cho cậu, sau đó phi thường tự nhiên vươn tay, nói: "Đi thôi! "

Cậu sửng sốt một chút, mới phát hiện Lăng Duệ muốn nắm tay, cậu vừa định nói làm vậy ở cửa bệnh viện không được tốt cho lắm, Lăng Duệ liền trực tiếp nắm lấy tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước.

Khăn quàng cổ ấm áp, tay cũng ấm áp, Vương Việt mím chặt môi, lặng lẽ nắm tay người kia.

Lăng Duệ hiểu rõ cười, nắm chặt lấy tay cậu.

Con đường của bọn họ, nhất định sẽ càng đi càng dài.

Hết

Lời của tác giả: Cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi tôi!!! Siêu yêu các bạn 🥰🥰

* Trên thực tế! Hiện tại cốt truyện chỉ mới viết được tầm 40%, nhưng lại cảm thấy dừng ở đây cũng không tệ 🤔 tôi cũng đã suy nghĩ rồi, giới thiệu đây là bộ truyện ngọt ngào có xen chút vị chua của tình yêu, nên cốt truyện kế tiếp sẽ là những việc xoay quay hai người! Vậy thì chẳng bằng kết thúc ở đây, sau đó lại viết một bộ kể đến tình tiết tiếp theo! Cảm ơn tất cả các bạn vì đã thả tim cho tôi!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net