Chương 64: Chia ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một dòng nước ấm chảy qua yết hầu khiến cho cổ họng thoải mái hơn một chút. Sở Tùy Phong đem ly dời đi, nhấp một ngụm còn sót lại, cúi người, đút hết vào miệng nàng.

Sau một nụ hôn dài, không biết rốt cuộc nước là tống hết vào miệng ai, không khí dần dần nóng lên......

"Phong, hôm nay chúng ta còn phải đến phủ Thừa Tướng, chàng quên rồi à?!" Nàng nhanh chóng chuyển đề tài.

Sở Tùy Phong hiểu được dụng ý của nàng bèn gật đầu cười:"Vậy nàng ngủ tiếp đi, lát nữa dùng cơm xong chúng ta đi."

Nói xong, giúp nàng đắp chăn cẩn thận, sau đó nằm bên cạnh ôm nàng vào lòng, chỉnh một tư thế thoải mái nhất, chìm đắm trong cảm giác hạnh phúc.

Kết thúc bữa ăn, Sở Tùy Phong ôm nàng đi thẳng đến cổng Vương phủ.

An tâm nằm trong lòng hắn, còn đưa mắt nhìn thoáng cảnh vật xung quanh. Thấy Tề Cần đã trở về, đang đứng bên cạnh hắn, nghiêm túc báo cáo tình hình.

"Vương gia, băng nhóm Tam Tuyệt Đường đã bị thủ tiêu, không còn tồn tại trên giang hồ nữa!"

Sở Tùy Phong gật đầu, cảm xúc không biến hóa là bao, dường như chuyện Tam Tuyệt Đường bị tiêu diệt, cũng chỉ giống như xử lý mấy băng nhóm nhỏ khác.

"Tề Cần, làm tốt lắm!" Mạch Trục Vân tươi cười với hắn, kết quả, rất nhanh bị người nào đó chặn lại.

Sở Tùy Phong dùng ống tay áo rộng thùng thình che mất tầm nhìn của nàng, không có cái đầu nhỏ bé của nàng lộ ra.

Tề Cần không biết phải nói gì, khụ khụ, vương gia ăn dấm chua cũng kinh thật.

Trong xe ngựa tinh xảo.

"Vân nhi, khi ta không có ở bên cạnh nàng, hành sự phải cẩn thận!" Hắn lại một lần nữa dặn dò.

"Rồi, biết rồi, Phong, chàng yên tâm đi, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào đả thương ta, cho dù có là chàng đi chăng nữa, hì hì!" Nàng nghịch ngợm vuốt mũi hắn.

"Được rồi, ta để lại Tề Cần ở bên cạnh chăm sóc nàng, nếu có chuyện gì, nhớ tìm hắn!"

"Nhưng ngay cả ta hắn đánh cũng không lại, hơn nữa, hắn là một đại tướng quân, không đi chiến trường mà đi theo ta làm gì, có phải kỳ lạ lắm không? Phong, hay là chàng mang hắn theo luôn đi, ta biết tự chăm sóc mình mà! Đúng rồi, chàng mang theo cả mấy tên ám vệ trong phủ đi theo luôn đi, đừng lo cho ta."

Tề Cần bày ra bộ mặt cảm kích đến muốn chảy nước mắt, Vân cô nương, thì ra ngươi cũng hiểu ta, hiểu ta rất muốn cùng vương gia sát cánh trên chiến trường!

Sở Tùy Phong kiên định nói:"Có hắn ở đây, ta mới yên tâm!"

Hắn vẫn còn rất lo lắng, những người đó chắc chắn sẽ tìm mọi cách làm hại nàng, cho nên, nàng chính là thứ duy nhất mà trong lòng hắn luôn vướng bận.

"Thôi được rồi, vậy chàng phải tự mình cẩn thận!" Nàng cũng biết, một khi hắn đi rồi, Tề Cần chính là người có thể liên lạc trực tiếp với Sở Tùy Phong ở trên chiến trường, cho nên có hắn bên cạnh cũng không sao, nàng có thể nắm bắt mọi tin tức về chàng.

Còn nữa, nếu vào ở một mình trong phủ Thừa Tướng, nàng thật sự không quen.

Xe ngựa dừng trước phủ Thừa Tướng.

Sở Tùy Phong bế Mạch Trục Vân xuống ngựa, mang nàng vào phủ Thừa Tướng. Lúc này, Tư Lăng Thanh cùng với phu nhân thừa tướng - Liễu Thục Mi, vài vị tiểu thiếp, Nhị tiểu thư Tư Lăng Uyển cùng một đám chúng nha hoàn đến nghênh đón.

"Hạ quan tham kiến vương gia!"

Đám nữ quyến ở phía sau cũng đồng thời mở miệng:"Tham kiến vương gia!"

Mạch Trục Vân híp mắt, đánh giá vị tiểu thư cùng vị nha hoàn nào đó lần trước bị nàng giáo huấn, tuy thương tích trên mặt đều không còn nữa nhưng có vẻ như các nàng đã biết nghe lời hơn một chút, không dám lườm nguýt nàng, cũng không dám nói bậy cái gì. Mạch Trục Vân nhẹ nhàng kéo ống tay áo Sở Tùy Phong, ý bảo hắn thả nàng xuống.

Sau đó dựa theo lễ nghi, cung kính hướng về phía Tư Lăng Thanh hành lễ:"Nghĩa phụ!"

Hai tiếng "nghĩa phụ" này thật bực cười, hoàn toàn không có một chút tình cảm. Chỉ là hững hờ cho có lệ.

Tư Lăng Thanh giật giật khóe miệng, định nói gì đó nhưng căn bản không biết phải bắt đầu từ đâu bèn chua sót cười, đưa bọn họ nghênh đón vào đại sảnh.

Sở Tùy Phong và Mạch Trục Vân ngồi lên ghế trên, Tư Lăng Thanh và đám phu nhân hắn ngồi bên dưới.

"Tư Lăng thừa tướng, bổn vương sắp sửa khởi hành, đi biên cảnh, nên Vân nhi tạm thời giao cho ngươi chăm sóc!"

"Vương gia yên tâm, hạ quan nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Phong vương phi tương lai, để vương gia không phải bận tâm lo lắng!" Tư Lăng Thanh liếc mắt nhìn Mạch Trục Vân, vẫn miễn cưỡng lễ phép xưng với nàng ba chữ "Phong vương phi".

"Nghĩa phụ, từ nay về sau cứ gọi con là Vân Nhi, không cần khách khí như vậy!" Nàng ở trong lòng Sở Tùy Phong, cười tươi như nắng.

"Được!"

Sở Tùy Phong nghe được câu trả lời của Tư Lăng Thanh, có vẻ yên tâm hơn một chút, dù sao Vân nhi và ông ta cũng có quan hệ máu mủ với nhau, chắc chắn ông ta sẽ không làm tổn thương nàng. Làm quan bao nhiêu năm, con người Tư Lăng Thanh thế nào, hắn cũng biết rõ, chỉ là hắn không thể không đề phòng một số người, ví dụ như, phu nhân thừa tướng và Nhị tiểu thư.

"Tuy Vân nhi chỉ là nghĩa nữ của thừa tướng, nhưng nàng là vương phi duy nhất của bổn vương, nếu ai dám bất kính với nàng chính là bất kính với bổn vương!"

Ngữ điệu trở nên nghiêm khắc đầy uy hiếp khiến cho đám nữ quyến ở đây không khỏi rùng mình sợ hãi.

"Phong, chàng xem chàng dọa bọn họ kìa!" Mạch Trục Vân thưởng thức dáng vẻ uy phong của hắn.

Nghe được câu như vậy, sắc mặt Sở Tùy Phong cũng hòa nhã hơn một chút, không còn lãnh đạm như ban nãy.

"Vương gia yên tâm, Vân nhi là nghĩa nữ của hạ quan, cũng chính là Nhị tiểu thư trong phủ, sẽ không ai dám vô lễ với nàng đâu!" Mạch Trục Vân lớn hơn Tư Lăng Uyển một tuổi, nói nàng là Nhị tiểu thư, cũng không sai.

Chỉ có điều, dường như mọi ánh mắt của mọi người xung quanh đều quét về phía Tư Lăng Thanh.

Bọn hạ nhân chỉ nhanh chóng ngẩng đầu liếc mắt nhìn để xác nhận xem thừa tướng nhà mình có nói nhầm hay không, sau đó lập tức cúi đầu, trong phủ này, bổn phận của bọn họ là gì, bọn họ rất rõ.

Có điều, Liễu Thục Mi và Tư Lăng Uyển thì vô cùng không hài lòng.

Nhị tiểu thư?

Liễu Thục Mi đương nhiên biết người mà con gái mình bao ngày thầm thương trộm nhớ bị "nghĩa nữ" gì đó kia cướp đoạt, nhìn thấy gương mặt đầy quen thuộc kia, con ngươi bất ngờ trừng lớn, trong lòng bùng lên một trận lửa giận, nhưng vẫn cố gắng che giấu tâm tình, cho đến khi nghe được Tư Lăng Thanh nói nàng ta là "Nhị tiểu thư của Phủ Thừa Tướng".

Tự khi nào, tiểu thư của phủ thừa tướng, lại bị một kẻ lạ mặt bên ngoài chen chân vào?

Uyển Nhi của bà, mới là Nhị tiểu thư!

"Lão gia, Uyển nhi mới là con gái ruột của chúng ta!" Bà nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

Tư Lăng Thanh và Sở Tùy Phong đồng loạt đưa mắt nhìn về phía bà ta.

Mạch Trục Vân cũng chỉ cười nhạt, nói:"Phu nhân nói đúng, ta không phải là con gái ruột của nghĩa phụ, không có quan hệ máu mủ với ông ấy, Nhị tiểu thư của tướng phủ, thân phận này ta gánh không nổi, hơn nữa, ta cũng sắp gả cho Vương phủ rồi cho nên mọi người cứ gọi ta là "Vân cô nương"."

Tư Lăng Thanh không giấu được vẻ xấu hổ, trừng mắt liếc nhìn Liễu Thục Mi, sau đó cũng không nói gì thêm, lập tức chuyển đề tài:"Nếu vương gia đã đến đây rồi, vậy ở lại dùng bữa tối đi!"

Sở Tùy Phong trực tiếp từ chối:"Bổn vương cùng Vân nhi chỉ ghé qua đây một chuyến, chúng ta còn có việc!"

"Phong, cùng ta đến xem chỗ ở của ta một chút, có được không?"

"Được!"

Lại lặng lẽ ôm nàng, theo chân của Tư Lăng Thanh, đi thẳng đến hậu viện.

Tư Lăng Thanh chuẩn bị chỗ ở cho nàng ở tiểu viện của Tư Lăng Uyển, đây là nơi mà mọi tiểu thư quý phủ đều sinh hoạt, chỉ có điều, Mạch Trục Vân dường như có chút không vui.

"Nhã Âm viện!"

"Nghĩa phụ, tiểu viện có cái sân kia được không?" Ngón tay trắng nõn chỉ về phía xa xa.

Lời nàng vừa dứt, mọi người đều đoán được tâm tư của nàng, cái sân đó hướng về phía Phong vương phủ.

"Có, chỉ là hơi lộn xộn một chút, đã lâu không có người ở......"

"Không sao, chọn tiểu viện đó đi, ta ở một mình nhiều năm quen rồi!" Nàng thản nhiên lên tiếng.

Chỉ là người nói vô tình, người nghe lại đau lòng, Tư Lăng Thanh cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹn. Vân nhi, đây là con muốn trừng phạt cha sao?

Tư Lăng Thanh phái người đến sửa sang lại tiểu viện trước mặt Sở Tùy Phong, hoàn tất ổn thỏa Sở Tùy Phong mới an tâm, đưa Mạch Trục Vân trở về Phong vương phủ.

......

"Tiểu thư, người thật sự chịu chấp nhận ả tiện nhân kia thay thế vị trí của người, làm Nhị tiểu thư của Tướng phủ, gả cho Phong vương gia?" Tử Lăng nóng nảy vội vàng nói, có trời mới biết, vừa nghe lão gia nói, Mạch Trục Vân là nhị tiểu thư của Phủ thừa tướng, lòng nàng vô cùng khó chịu, phần nhiều là không cam lòng tình nguyện, nhưng vì không có quyền lực gì cho nên có uất ức cũng không dám nói, đành phải nén giận.

Chẳng qua, đợi đến khi mọi người đi hết rồi, nàng mới dám hỏi những lời này với Tư Lăng Uyển.

"Tử Lăng, về sau không được lắm miệng, nếu không kết cục của ngươi sẽ giống như ở hoàng cung lần đó, bị nàng đánh còn chưa đủ thảm sao?" Khóe miệng Tư Lăng Uyển nhếch lên, dường như đang dự liệu chuyện gì.

Tử Lăng bất mãn bĩu môi, thầm nói:" Phu nhân không biết thì không nói gì chứ ngay cả lão gia, hừ, không biết ngài ấy đang nghĩ gì nữa? Ả tiện nhân kia rõ ràng ra tay đánh tiểu thư cơ mà, vì cái gì phải đối xử tốt với ả. Nếu không phải vì nể mặt vương gia thì kết quả cũng không đi đến mức này."

"Tử Lăng!"

Tuy biết những lời tiểu nha hoàn này nói ra khiến trong lòng nàng rất sảng khoái, nhưng nàng cũng không hề biểu hiện ra ngoài, tỷ muội của nàng chỉ có một, chính là vị hoàng hậu cao quý, mẫu nghi thiên hạ, còn người khác, hừ, xứng sao?

Nhị tiểu thư của Tướng phủ? Phong vương phi? Chỉ có một người là ta bổn tiểu thư ta hưởng mới đúng!

Tướng phủ Lạc Vũ Hiên.

Liễu Thục Mi làm mặt hờn dỗi không muốn ngồi lên giường, vì một câu ban nãy của Tư Lăng Thanh.

"Phu nhân, bà không biết là, Vân nhi có chút giống......"

"Hừ, có giỏi thì thiêu trụi cái Lạc Vũ Hiên của ta đi! Còn dám đánh Uyển nhi của ta, đồ độc ác!" Tin tức trong hoàng cung đương nhiên do chính con gái yêu Tư Lăng Kính của bà cung cấp.

"Vân nhi, con bé không hiểu chuyện." Trong lòng hắn đúng là có quỷ, mười bảy năm trôi qua, hắn thậm chí không biết con ruột mình con sống sót và lưu lạc bên ngoài, bây giờ nó phải sống cuộc đời giả nam trang, làm trộm, làm cắp, trong lòng hắn vô cùng ân hận và áy náy, lẽ ra con bé phải được sống trong môi trường giáo dục tốt hơn.

Rốt cuộc, một mình lam lũ chống chọi với bên ngoài, con bé phải khổ cực đến nhường nào?

Đương nhiên, Liễu Thục Mi nào quan tâm đến suy nghĩ của lão, bà chỉ biết một điều, bà ghét cái loại tiện nhân độc ác kia.

"Không hiểu chuyện? Ta thấy nó lớn tuổi hơn Uyển nhi, nhưng cách hành xử so với Uyển nhi lúc nhỏ thì còn không bằng. Con gái đáng thương của ta, bị người đánh còn phải nén nhục nhã, lão gia, ông nói đi, công bằng ở đâu ra hả?" Liễu Thục Mi bắt đầu nước mắt nước mũi khóc òa lên.

"Lão gia, không phải ông cũng là Thừa tướng quyền lực có tiếng trong triều à? Vì sao cứ ở trước mặt Phong vương thì một tiếng nói ông cũng đều không có vậy?"

"Phu nhân, nó không phải người lạ, nó là con gái của Khê nhi!" Tư Lăng Thanh ôm đầu khổ sở, phận là cha, thấy con gái đứng trước mặt mình cũng không đủ dũng khí ra nhận, thậm chí con gái cũng không thèm coi mình là cha nó, tâm hắn đã chịu quá nhiều đau đớn rồi.

"Gì?" Liễu Thục Mi dường như rất ngạc nhiên, ngạc nhiên đến mức khóc lóc cũng quên mất, chỉ biết ngây ngốc mở to hai mắt nhìn gương mặt u sầu của Tư Lăng Thanh.

"Lão gia, chẳng phải muội muội Khê nhi đã sớm qua đời rồi sao? Năm đó, đứa bé trong bụng cũng chết theo rồi, làm gì còn sống nữa?" Thật ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạch Trục Vân, bà đã có chút ngờ vực, bà thấy nàng rất giống với nữ nhân đã bị chết cháy kia, chỉ là vẫn hoài nghi.

Tư Lăng Thanh lắc đầu:"Ta không biết, nhưng con bé đúng là con gái của Khê Nhi, nó bảo, sư phụ của nó là Tôn Phi!"

Liễu Thục Mi không thể tin được, sững sờ nhìn hắn:" Tôn Phi chết rồi mà, chính mắt ta nhìn thấy, cho nên nó không thể là con gái của Khê nhi được! Lão gia, ông đừng bị nó lừa."

"Sẽ không!" Tư Lăng Thanh chắc chắc lắc đầu:"Đôi mắt của con bé, chỉ cần nhìn vào đôi mắt nó, ta đã có thể nhận ra, giống Khê nhi như đúc, tuyệt đối không thể sai được!"

"Nếu lão gia đã khẳng định như vậy thì ta cũng hiểu được, lão gia yên tâm, nếu nó là con gái của Khê nhi, đừng nói là Nhị tiểu thư của tướng phủ, thậm chí vị trí đích nữ của tướng phủ cũng có thể!" Liễu Thục Mi thay đổi thành bộ mặt hiền lành, nhân từ nói.

"Phu nhân, bà nghĩ như vậy thật sao?" Tư Lăng Thanh có chút cảm động, cũng hơi kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên rồi, lão gia yên tâm, nếu đúng là sự thật thì chuyện của Uyển nhi với chuyện ở Lạc Vũ Hiên, ta nhất định sẽ không so đo với con bé, đều là con mình cả, nếu Khê nhi thấy được nhất định sẽ rất đau lòng, huống chi ta với Khê nhi là tỷ muội tốt với nhau."

Tâm trạng mệt mỏi lập tức xua tan đi, Tư Lăng Thanh dịu dàng nắm chặt tay bà:"Phu nhân, cảm ơn bà!"

"Lão gia, đều là vợ chồng nhiều năm với nhau, còn khách khí làm gì? Có điều, việc này phải điều tra cho rõ ràng, nếu Khê nhi thật sự còn sống thì chúng ta cũng mau đưa muội ấy trở về tướng phủ, một nhà đoàn viên, chẳng phải sẽ rất tốt sao?" Trong mắt chợt lóe lên một tia ngoan độc khó thấy, nhưng vị Tư Lăng Thanh đang đắm chìm trong đau xót nên không hề phát hiện ra.

"Vân nhi nói rằng bà ấy đã qua đời rồi... Nếu không thì con bé không phải trở thành một đứa trộm cắp... Phu nhân, từ nhỏ Vân nhi không được dạy dỗ chu đáo, không được người khác nghiêm dạy, tính tình có chút bướng bỉnh, ta hy vọng, bà và Uyển nhi, sẽ thông cảm và bao dung nó hơn." Trên mặt đầy sự hối hận khôn nguôi.

Liễu Thục Mi lấy khăn tay lau nước mắt:"Lão gia yên tâm, con bé Uyển nhi từ nhỏ tính tình đã khoan dung, lại biết lễ nghĩa, đương nhiên sẽ không chấp nhặt mấy chuyện vớ vẩn với Vân nhi đâu, lão gia yên tâm, về sau cứ giao con bé cho ta dạy dỗ, nhất định trước khi vương gia trở về, phải dạy cho nó chút quy củ cần thiết."

Tư Lăng Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng: " Sao ta có thể lo lắng được nữa đây, Kính nhi và Uyển nhi đều do một tay bà dạy dỗ nên, sinh ra được hai cô con gái ngoan ngoãn như vậy, đã là phúc khí lớn của ta rồi. Ta chỉ đang lo lắng, với tính cách ngang ngược của Vân nhi, sợ rằng nó sẽ không để bà quản giáo!"

"Không sao, chúng ta phải nhẫn nại, đừng nóng vội, Vân nhi là người thấu tình đạt lý, nó nhất định cũng hiểu được tâm ý của lão gia đối với con bé."

Nghe được những lời Liễu Thục Mi nói, mọi âu tư của Tư Lăng Thanh đều hoàn toàn được hóa giải, chỉ còn lại niềm vui và sự an tâm lấp đầy.

Nhưng đồng thời khóe miệng của Liễu Thục Mi cũng bắt đầu cong lên ý cười xấu xa. Ban đầu cứ để nàng có ấn tượng tốt trong lòng Tư Lăng Thanh, rồi lập kế hoạch trả thù vẫn chưa có muộn.

Chỉ có điều người nọ không biết rằng, bà sẽ sớm biết thân phận của Mạch Trục Vân.

......

Phong vương phủ.

Bữa tối có chút phong phú, một bàn tràn ngập những đồ ăn cao lương mỹ vị, chỉ là, người thì không ăn được nhiều là bao.

Bốn người ngồi cùng một bàn, lần này, ngoài Tề Cần ra, còn có quản gia của Vương phủ.

Yên lặng không nói gì.

Sở Tùy Phong chỉ lặng lẽ giúp đỡ Mạch Trục Vân gắp rau, bản thân mình cũng ăn rất ít.

Mạch Trục Vân cầm đôi đũa lăn đi lăn lại cục thịt ba chỉ chua ngọt trong chén cơm, dù có thèm ăn cũng không có tâm trạng, chỉ lặng lẽ nâng mắt nhìn Tề Cần, ý bảo hắn nói chút gì đó tạo không khí bớt căng thẳng.

Tề Cần cảm thấy vô cùng khó xử, ở trước mặt vương gia, hắn chẳng phải giờ nói nhiều cả, hơn nữa bản chất hắn là một người rất ít nói.

Bị ánh mắt đầy bức bách của Mạch Trục Vân đe dọa, nhớ lại cái chuyện ngày ấy ở Tri Phủ, hắn mới lấy hết dũng khí để chuẩn bị lên tiếng "phá vỡ bầu không khí ngột ngạt".

Sở Tùy Phong cũng biết ý đồ của nàng nên không có ý định ngăn cản, chỉ lặng lặng nhìn.

"Vân cô nương......" Tề Cần bị ép buộc, bất đắc dĩ miễn cưỡng mở miệng, nhưng không biết nói cái gì bây giờ.

Mạch Trục Vân bày ra đôi mắt mong mỏi chờ đợi, rốt cục nghe được một câu.

Nào ngờ, cái câu hỏi mà tên đần Tề Cần này hỏi, nàng nghe xong chỉ muốn đập vào gối tự sát cho rồi, Tề Cần, ngươi nói tiếng người thật hả? Bộ ngươi hết chuyện để hỏi sao?!

"Vân cô nương, vì sao ngươi bảo chúng ta gọi ngươi là "Vân cô nương", mà không phải là "Mạch cô nương"?"

Chất xám hoạt động được nửa ngày, Tề Cần mới nghĩ ra được một câu hỏi "vô cùng mặn mà".

Mạch Trục Vân đang ngậm miếng thịt trong miệng, khỉ nó, thật muốn phun hết lên mặt hắn. Nhưng tạm thời chấm câu hỏi của hắn không đến nổi tẻ nhạt.

Chậm rãi nhấm nuốt xuống thanh quản.

Biết nàng muốn nói gì, Sở Tùy Phong lấy khăn tay giúp nàng lau một miệng dầu mỡ, rồi đưa nàng một chén canh uống cho nhuận giọng.

"Tò mò sao?....." Đột nhiên thấy câu hỏi này cũng không tệ bèn cười nói:"Tề Cần, ngươi nghĩ thử xem? "Mạch cô nương" nghe có vẻ đồng âm với chữ "Ác cô nương", khụ khụ khụ, bổn cô nương thân thiện đáng yêu như thế này, xinh đẹp hào phóng như thế này, sao có thể sử dụng tên đó được?"

[ Chữ Ác: 龌 [wò] trong ác độc, bẩn thiểu với chữ Mạch 脈 [mò] trong mạch núi, mạch máu đọc có âm điệu giống như nên Vân tỷ mới phán một câu đầy tự tin như trên ]

Đương nhiên nàng đâu có điên đi nói thẳng với hắn rằng vì mỗi lần nhắc đến "Mạch cô nương" các ngươi sẽ nghĩ ngay đến cái bộ dạng khi bổn cô nương phẫn thành nam trang, thân phận nào ra thân phận đấy, Mạch công tử là Mạch công tử, không có cô nương cô gia gì ở đây cả, mất cả hình tượng, nghĩ ra được lý do này quả thật là chí lý.

"Vân nhi thân thiện đáng yêu, xinh đẹp hào phóng!" Sở Tùy Phong mỉm cười gật đầu, mang theo hàm ý khen ngợi.

Khi quản gia và Tề Cần phản ứng:"..."

Vương gia, bộ lương tâm ngài không lên tiếng với việc ngài đang bẻ cong sự thật sao?

Nhưng mà, cái gì thế kia, chuyện động trời a, vương gia cười kìa, không chỉ đơn giản là cười, mà nụ cười của ngài tựa như gió xuân ấm áp. Vương gia cười trước mặt bọn họ a! Ôi lãnh vương gia với gương mặt được ví như tảng băng ngàn năm không tan...

Mạch Trục Vân mỉm cười, ngại ngùng gật đầu.

"Khụ khụ, nhưng ta cho rằng, "Ác cô nương" vẫn thích hợp hơn.." Tề Cần lên tiếng nói một câu.

Bầu không khí không vì một câu đó mà trầm xuống, Mạch Trục Vân bật cười cổ vũ hắn nói tiếp. Người trong vương phủ, mặt mày ai cũng nghiêm trọng đến buồn bực, toàn bộ phủ đầy những kẻ chán ngắt, muốn cười, muốn khóc, muốn tức giận cũng không được biểu hiện ra, nếu một ngày nàng trở thành nữ chủ của vương phủ này, nàng phải giúp hắn thay đổi không khí mới được.

"Vì sao?" Mạch Trục Vân có chút bĩu môi, Sở Tùy Phong thấy thế, cũng không nói gì, sắc mặt hòa hoãn đi một ít, nhìn Tề Cần, để cho hắn tiếp tục nói.

"Chỉ là thuộc hạ cảm thấy "Tà công tử" và "Ác cô nương", hai tên này rất xứng đôi..." Hắn dám nói chỉ vì cách hành xử và lời nói của người nào đó rất xứng với chữ "Ác" được sao? Nhưng thật ra ý này cũng không tệ.

Mạch Trục Vân đảo mắt một vòng, nhìn về phía Sở Tùy Phong, hỏi:"Phong, chàng cảm thấy thế nào?"

"Ừm!" Hắn gật đầu nói.

"Quản gia thấy sao?" Mạch Trục Vân lại chuyển đầu về phía quản gia.

"Vâng, không tệ!" Lão quản gia vui mừng bật cười.

"Vậy được, hì hì, về sau ta sẽ xưng là "Ác cô nương", a ha ha!" Hưng phấn cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt lớn: "Tề Cần, đây là ta thưởng cho ngươi!"

Nhưng đũa còn chưa kịp vươn ra thì bị người nào đó chặn lại.

"Để ta!" Sở Tùy Phong đen mặt thầm nghĩ, những gì tốt đẹp của nàng, chỉ có một người đủ tư cách để thưởng thức.

"Ờ!" Mạch Trục Vân thu đũa về, bỏ miếng thịt vào miệng, khóe miệng cong lên, giống như đắc ý khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net