chương 1. quê tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quê tôi là một ngôi làng nghèo, phương tiện giao thông thường dùng là bò hoặc trâu, muốn đi chợ mua đồ, đi bộ phải mất hết mấy tiếng, còn xe bò thì ít tốn thời gian hơn một chút, còn nhà thì toàn nhà lá, nhà giàu nhất ở quê tôi thì chỉ cần xây được mấy cây cột bằng đá thì đã được mọi người ở xóm hâm mộ, ước gì có tiền mua cột đá, về nhà xây lên, để mỗi khi có mưa bão thổi lên thì ko cần phải sợ gió tông cả nóc nhà không nơi để ngủ.

Quê tôi tuy cái gì cũng thiếu nhưng người thì không bao giờ thiếu, điển hình như nhà tôi vậy. Ba và mẹ tôi chỉ mới ba mươi mấy tuổi thôi mà đã có sáu người con, ba người con trai và ba người con gái, anh hai vương nghĩa mười tám tuổi, chị ba vương miêu mười sáu tuổi, tôi vương bạch mười bốn tuổi, em năm( gái) vương thiện tám tuổi, em sáu (trai) vương ngạo và em bảy (gái) vương ngọc là sinh đôi đều bốn tuổi. Cả làng khoản một trăm hộ mà nhà nàu cũng có bảy đến tám người con, nhà nhiều con nhất đến 11 người, nhà ít con cũng khoản 4 người. Quê đã nghèo mà còn nhiều người, nhà có đồng ruộng đất còn đỡ một chút, nhà ai không đồng ruộng thì chỉ có thể đi làm thuê làm mướn, kiếm công việc gần còn có thể hai ba ngày về nhà một lần, còn xa thì mấy năm mới có thể về quê một lần đưa tiền xong rồi lại đi.

Quê nghèo ít có đi học biết chữ, mỗi ngày cứ như vậy, tháng này qua năm khác, quê không phát triển, không giải trí, mỗi ngày cứ đi làm, làm xong rồi về, kế đến là đi ngủ, nên càng sinh càng nhiều, cũng càng ngày càng nghèo.

Nhà tôi chỉ có một mình tôi được đi học, trường tôi ở gần chợ nên mỗi ngày tôi phải thức dậy thật sớm để đi bộ đến trường vì tiết kiệm tiền nên tôi không đi xe bò, ba và mẹ có kêu tôi nhưng tôi không chịu đi, xe bò mỗi ngày mất hết 100 đồng mỗi tháng hết 3.000 đồng, không tính ba tháng tôi được nghỉ hè 1 năm đi học của tôi phải mất hết 27.500 đồng.con chưa kể mỗi ngày tôi được 150 đồng đi học nữa.

" Tiểu bạch con thức trưa." Mai Ngọc ở  trong bếp hỏi. Là nhà lá nên nói là có thể nghe nên không cần phải kêu lớn, giờ này cũng chỉ mới năm giờ trong thôn yên tĩnh thực, chỉ nghe  được tiếng gà gáy và lâu lâu có hai ba tiếng chó sủa.

" Dạ " . Tiểu bạch ở trong nhà trả lời một câu, một chút thì cậu vào nhà bếp lấy bánh bao bỏ vào hộp cơm để cậu đem đến trường ăn." Mẹ, anh hai với ba đi làm rồi sao?"

" Ừm, mới vừa đi rồi, con ăn đi rồi hai mẹ con mình đi". Hôm nay mẹ phải đi chợ mua một ít đồ dùng nên hôm nay tôi với mẹ cùng đi. Mẹ đưa tôi một dĩa bên trong có ba cái bánh bao không nhân, và một tô cháo trắng." Mẹ, mẹ ăn chưa?" mẹ xoa đầu tôi rồi cười nói"   lúc nãy mẹ ăn rồi, mẹ đi lấy giỏ xách, con ăn xong rồi thì hai mẹ con mình đi luôn". " Dạ ". Nói xong rồi tôi nhanh chóng ăn, hì hụt húp cháo cắn hai ba cái giải quyết xong một cái bánh bao, lúc đợi mẹ ra tôi ăn xong rồi đi đánh răng rửa mặt.  Vào phòng lấy cặp xách đeo lên vai, đi ra phòng ngủ thì thấy chị ba mắt lem nhem còn buồn ngủ, nghe mẹ dặn ở nhà trông ba đứa em. " Em thức dậy thì lấy cháo và bánh mẹ để trong nồi cho em con ăn, trong em cẩn thận, nhớ mẹ dặn nghe không". " Con biết rồi, mẹ đi nhanh đi, không thôi trễ xe bò, thằng tư bị muộn học nữa."

Mẹ gật đầu rồi nắm tay tôi đi ra ngoài, tôi ngoái đầu lại nhìn chị cười đưa tặng chị nguyên hàm răng trắng chỉnh tề. Vương miêu thấy vậy buồn cười lắc đầu nhìn cậu rồi đi rửa mặt.

Đến nơi thì thấy xe bò gần đi, thì mẹ kêu một tiếng " ai... Chú bảy đợi một chút". Nghe tiếng đang khóa cửa xe bò ở phía sau thì chú bảy dừng lại chờ. Mẹ nắm tay tôi đi nhanh bước lên xe.

" Ngồi ngày ngắn chưa" ở phía trước ống bảy lớn tiếng hỏi, mọi người nhìn xung quanh rồi trả lời lúc này ông bảy mới đánh vào mông bò, bánh xe từ từ duy chuyển lúc lắc đi về phía trước, đường cũng không được phô nên gập ghềnh, lâu lâu lại có hai ba cái ổ gà, còn chưa kể mỗi khi trời mưa đường trưa khô càng khó đi. Đi xe bò còn đỡ cậu đi học phải đi bộ mỗi khi đường như vậy cậu phải cầm dép đi từ từ để bùng không bắng vào quần áo cậu.

" Tiểu bạch a, có đối bụng không mợ có khoái lang con có muốn ăn không". " Cảm ơn mợ, con ăn no rồi ạ" cậu nói xong rồi vỗ vỗ cái bụng đang căng tròn của mình. Trên xe toàn quen họ hàng thân thích, hoặc cũng là láng giềng quen thuộc, nên mới lên xe là mọi người đã nói chuyện với nhau cho qua thời gian rồi, nghe cậu nói chuyện ngọt nên khen cậu ngoan, xoa xoa đầu cậu còn bóp hai bên má phúng phính của cậu nữa. Thấy cậu đáng yêu để cho mọi người xoa bóp mà còn ngây ngô cười. Trên xe toàn là phụ nữ, đa số đều là có con lập gia đình nên thấy con ních là tình thương của mẹ chàng lang, mặt dù cậu đã 14 tuổi, tuổi này ở nông thôn đã có thể kiếm tiền phụ giúp gia đình rồi. Có một cô xoa mặt cậu khen nói" ây da, da con nít đúng là thích mà mềm mềm sờ vào như tơ lụa vậy đó haha". Trời biết tơ lụa như thế nào, nghe người khác kể lại y như cô đang sờ da mặt cậu vậy nên mới nói ra.

Nghe vậy gì bên cạnh cũng nói" không những thế nhóc tiểu bạch còn rất trắng nữa!" Lúc này mọi người trên xe mới để ý, ở đây cậu là trắng nhất" chất là người đọc sách nên mới như vậy, nhìn không giống chúng ta da đốm trắng đốm đen haha". Mọi người nghe vậy cũng cười to.

" Máy chị đừng khen nó, không thôi để nó kiêu ngạo, em la lại không nghe nữa." Tôi thấy mẹ vừa cười tủm tỉm vừa giả vờ khiêm tốn nói. Trong thôn phụ nữ ai cũng hâm mộ Mai Ngọc, có chồng vừa không ăn nhậu lại xiên năng cần cừu. Con trai thứ hai thì giống cha hàm hậu lo làm ăn, con gái thứ ba thì phụ mẹ chăm em, quét nhà nấu cơm, lâu lâu còn giúp người ta giật đồ may vá quần áo để kiếm tiền, con trai thứ tư thì thông mình hiểu chuyện học luôn là hạng nhất toàn trường, còn ba đứa nhỏ sau này lớn lên không biết sao chứ bây giờ đứa nào cũng ngoan ngoãn lễ phép lớn lên chất cũng không kém. Cứ như vậy mọi người nói nói cười cười rần khoản 1tiếng thì tới trường, cậu khoác tay chào mẹ và mọi người ôm cập sách chạy chặm vào cổng trường.

Hết.

Chính tả học tra mà thích làm văn nên có gì mọi người thông cảm, ủng hộ cho mình có thêm động lực viết truyện hay hơn nhé!!! Yêu m.n(^•^).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net