Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại làm cậu giựt mình thức giấc.

" A lô". Nghe một lúc lâu cậu vui vẻ giật bắn người gật đầu lia lịa miệng thì ứng thanh. Lúc cậu buôn điện thoại ra đã là 3 phút sau. Nhìn đồng hồ đã 16h 10 phút, bụng cậu cũng đối đến kêu vang, nhưng cũng không thể ngăn cậu vui vẻ, cậu hớn hở chạy ra ngoài thì thấy Hạo Tử đang chuẩn bị xuống lầu.

Thấy cậu thì Hạo Tử hơi ngại ngùng. Vương Bạch thì không biết băn khoăn của cậu nên vui vẻ chạy lại gần.

" Hạo Tử, tớ kiếm được việc rồi."

" Thật sự, sao nhanh vậy, mà cậu xin làm gì đó". Cậu vui vẻ thay Vương Bạch quên luôn sự ngại ngùng lúc nãy, biết kinh tế nhà của tiểu bạch không tốt nên cậu cũng không khuyên tiểu bạch chỉ lo học hành, mà Hạo Tử cũng biết, Tiểu Bạch sẽ không để việc đi làm ảnh hưởng tới thành tích học tập của mình, cậu lo là chỉ lo tiểu bạch bị người lừa thôi, tên này a, ai nói gì cũng tin tưởng hết, không nghi ngờ.

" Hì hì, tớ xin việc trong cửa hàng tiện lợi." Nói chuyện hai người đi xuống lầu, thấy cơm nước đã được dọn ra nhưng không thấy Lư Dã đâu, nên Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn Hạo Tử. Hạo Tử bị nhìn mà không hiểu ra sao" cậu nhìn tớ làm gì?"

"Lư Dã làm gì sao chưa xuống?"

"Sao cậu hỏi tớ" cậu bực bội trả lời.

Vương Bạch nhíu mày nhìn chằm chằm cậu, Hạo Tử bị nhìn đến chột dạ, ánh mắt né tránh, nhưng giả vờ bình tĩnh đi vào bàn ngồi.

"Hai cậu không phải ngủ chung một phòng sao?" Mới vừa đưa tay kéo ghế định ngồi xuống thì nghe câu hỏi của Vương Bạch, cậu không hề dự phòng mất trọng tâm trượt chân, đầu đập vào bàn phát ra tiếng quan rất lớn, cậu ngồi ôm đầu khóc không ra nước mắt, hôm nay là ngày gì mà xui xẻo dữ vậy huhu đau chết mất.

Dì Lý nghe tiếng quan nên từ phòng bếp đi ra "Trần thiếu gia, cậu không sao chứ, để tôi đi lấy hộp thuốc". Thấy cậu ôm đầu nói không ra hơi dì bước chân vội vàng đi rồi.

" Đây là làm sao vậy?" Lư Dã từ trên lầu đi xuống, thấy Hạo Tử ngồi ôm đầu không biết bị gì, cậu chạy chậm lại phía Hạo Tử tính đưa tay xem cậu như thế nào, không ngờ Hạo Tử gạt tay cậu qua một bên xoay mặt ra chỗ khác không cho cậu nhìn. Hành động của cậu không biết chạm tới dây thần kinh nào của Lư Dã, mặt cậu trầm xuống đưa tay cường ngạnh xoay đầu Hạo Tử về phía mình.

Lâu rồi cậu mới thấy Lư Dã như vậy, nên có chút sợ hãi ngồi không dám nhút nhít, mặt Lư Dã khoa tay múa chân trên trán cậu.

"Đau không?" thổi nhẹ lên trán cậu, Lư Dã có chút đau lòng hỏi.

Nhìn mặt Lư Dã không có như vậy đen cậu nhược nhược trả lời lại một câu" đau." tựa như làm nũng vậy.

Biết người trước mặt ăn mềm không ăn cứng, nhưng cậu cũng không khỏi mềm lòng, nhìn cậu muốn khóc không khóc, khéo mắt đỏ heo, cái mũi còn theo quán tính mà trù trù cậu càng không có sức mà tức giận.

" Thuốc tới" dì Lý đi lấy hộp thuốc trở lại vội vàng đưa cho thiếu gia.

Cậu để hộp thuốc lên bàn " Cảm ơn, dì có việc thì vội đi, tôi làm là được rồi."

" Vâng, thưa thiếu gia".

Vương Bạch lúc này mới hoàn hồn, lo lắng hỏi Hạo Tử " Cậu có sao không " tuy không biết cậu đã nói gì mà Hạo Tử khoản ứng dữ vậy nhưng cậu cũng rất ái nái " Xin lỗi Hạo Tử tớ không cố ý."

" Là sao?" Lư Dã khoản ứng màu, Hạo Tử chưa kịp lên tiếng thì cậu đã dành trước một bước hỏi.

Hạo Tử không muốn Lư Dã biết phản ứng ngu ngốc của mình nên đưa mắt ra hiệu cho Vương Bạch, đến nổi mặt muốn rút răn luôn, mà Vương Bạch không có phản ứng gì.

" Tớ chỉ hỏi cậu như thế nào chưa xuống thì Hạo Tử đập đầu vào bàn."

Lư Dã xửng sốt tiếp theo là không ngăn được bật cười, ánh mắt ngâm ngâm nhìn Hạo Tử " Không phải lỗi của cậu" cậu nói chuyện với Vương Bạch nhưng ánh mắt vẫn nhìn Hạo Tử.

Một người nhìn chằm chằm người kia, còn một người trốn tránh không dám nhìn thẳng, Vương Bạch sờ đầu nhìn hai người hỗ động mà không hiểu ra sao, làm cậu có chút biệt nữu. Nhìn cơm canh ở trước mắt cậu nhược nhược lên tiếng" Hai cậu không ăn sao, tớ đói b......"thấy hai người đồng loạt nhìn cậu, cậu càng nói càng nhỏ. Ai nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra vậy, cậu không hiểu gì hết, đối bụng cũng không được nói sao.....

Sáng hôm sau

5 giờ.

Vương Bạch bối cập đi ra ngoài. Đi bộ khoảng 30 phút thì tới chỗ làm, cậu đến sớm hơn 30 phút, 6 giờ bắt đầu làm việc.

Mọi người thấy cậu ngoan ngoãn, xiên năng nên rất thương.

Cậu cũng quyết định trước khi khai giảng sẽ làm từ 6 giờ đến 9 giờ. Sau này đi học sẽ không có nhiều thời gian làm việc, nên bây giờ cứ như vậy đến lúc đi học thì xem thời gian như thế nào rồi tính sau.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net