Chương 13 : Thượng Mã Điếu .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời đó trong mấy chuyện dân gian bình thoại khác nhau, sau thời Mãn Thanh việc cầm roi quất người đã ít xuất hiện, trừ một vài đoàn ngựa Tây Bắc Tây Nam, dùng roi làm vũ khí cần phải qua huấn luyện hàng loạt, đánh tầm xa thì thà lấy súng tự chế còn hữu hiệu hơn, Trương Khải Sơn lúc này có chuyện trong lòng, cộng thêm cũng không mấy quen đối mặt với roi, cho nên một roi này đánh tới, Trương Khải Sơn mặc dù tránh thoát, nhưng một tấc vuông ở giữa vẫn bị quất một cái.

Một roi này đánh rất có lực, Trương Khải Sơn vừa rút lui lên phía trên, roi đánh vào một bên chỗ ngồi, chỗ ngồi bị đánh tan nát. Quản gia hoảng hồn nhảy dựng lên, vội kêu: "Gia, đánh hư đồ rồi, đánh hư đồ rồi!" thủ hạ của gã đạp lật ghế, lập tức xông tới. Nắm cổ quản gia: "Sân khấu là lão tử quyên tặng, lão tử muốn đập là đập đấy. Con heo Cáp Cầu Nhật, lão tử nghe thấy phiền, mẹ nó đúng là vãi chưởng." thủ hạ bên trên lập tức quát quản gia: "Phải đó, gọi Nhị Nguyệt Hồng đi ra hát hoa cổ đi." quản gia lập tức khoát tay: "Nhị gia mới vừa xuống đài, không thể lên đài nữa."

Áo Da Báo rõ ràng uống nhiều quá, mùi rượu ngất trời, đẩy quản gia xuống đất, quản gia liền ngã lộn cổ. Thấy Trương Khải Sơn nhìn gã chằm chằm, liền giương roi ra chuẩn bị xả xuống, một bên phó quan không biết từ lúc nào đã đến sau lưng áo da báo, nòng súng chớp mắt nhắm ngay huyệt thái dương gã.

Áo Da Báo cũng không phải dạng vừa, lập tức phản ứng lại, roi liền giơ lên, nắm chặt không dám buông lỏng. Thủ hạ bốn phía cũng thủ thế, lúc này bọn họ đã uống nhiều, vừa rồi không hề chú ý phó quan bên hông giắt súng.

Trương Khải Sơn sắc mặt lạnh lùng nhìn quét một lượt, trong lòng không thoải mái, không phải là vì chuyện của mình, lính Nhật Bản đã kéo tới thành, trong thành còn đầy những nhân vật như thế, hắn nghĩ mà lạnh lòng. Thấy môi Áo Da Báo phát run, nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên cơ giận trong lòng chẳng hề giảm, chẳng qua bất ngờ bị khẩu súng lục này làm cho tỉnh rượu. Lúc này mới nhìn rõ Trương Khải Sơn mặc áo ngắn, vừa nhìn đã biết là người trong quân doanh.

Nếu trong lòng không có điều phiền, Trương Khải Sơn có thể sẽ khiển trách một phen, nhưng lúc này hắn không có tâm trạng, liếc mắt nhìn phó quan, liền bước ra phía hậu đài. Phó quan hiểu ý, nói với Áo Da Báo: "Coi như vận khí các người tốt, cút."

Áo Da Báo buông tay cầm roi, quả thật tỉnh rượu hơn nửa, nhìn phó quan đặt súng xuống rồi, cũng không chịu đi , liền đạp chỗ ngồi, khạc đờm lên ghế gấm, nói: "Thì ra là quân gia, từ từ nói."

Trương Khải Sơn không để ý tới gã, Áo Da Báo nhìn Trương Khải Sơn hô, "Ta nói không biết là ai xếp hàng trước mình, quân gia, Trường Sa Cửu Môn Trương Đại Phật gia là huynh đệ kết nghĩa của ta, ngài cho ta biết tên đi, để cho huynh đệ kia ra tiếp quân gia, chúng ta có qua có lại , ngày sau còn dài, lão tử không ăn bã, không chịu lỗ."

Trương Khải Sơn quay đầu lại, chỉ thấy Áo Da Báo hung hăng nhìn mình, chợt cười: "Ta nghe nói, huynh đệ của Trương Đại Phật gia, chỉ đánh người Nhật Bản , vị huynh đài này xem trọng Phật gia như vậy, có cần ta thay Phật gia giúp các người lột xác, tiễn ra tiền tuyến?"

Áo Da Báo sắc mặt đột biến, một thủ hạ của gã còn chưa giã rượu, liền mắng: "Thằng kia cứ chờ coi. Nhà bọn tao quyên nhiều tiền, Trương Đại Phật gia đó còn nợ nhân tình đây, cứ chờ sẽ dạy dỗ mày." phó quan đã lại giơ súng lên, Áo Da Báo sầm mặt hừ một tiếng: "Thằng kia chờ đó." vừa nói xoay người rời đi.

Quản gia nhìn Trương Khải Sơn không lui về hậu đài, chỉ là đi tới hàng trước, biết hắn hiểu lễ nghi, cúi người gật đầu với phó quan: "Gia sẽ tự ngài tiếp đón các vị gia, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, ông chủ khẳng định nghe được, thay đồ xong sẽ ra ngay. Tôi đem mấy thứ bị hỏng ra ngoài, miếu nhỏ đắc tội không nổi thổ địa gia, ngài chớ trách." nói xong lại ra tiễn một nhóm sa khách.

Đoàn người này hùng hùng hổ hổ ra khỏi sân khấu, quay đầu khạc đờm, một người nói: "Gia, con mẹ nó Nhị Nguyệt Hồng này, tặng y một cái sân khấu, gặp cũng không gặp chúng ta, còn tìm một thằng lính ngáng đường chúng ta. Thật là con mẹ nó một chút cũng không để chúng ta vào mắt, làm chúng ta mất mặt."

Cái mặt đen của Áo Da Báo giờ xanh mét, nhưng cũng không biết nói gì, lại thấy ngoài cửa sân khấu một tên ăn mày tóc dài đang ngồi, đầu đầy dầu. Quản gia theo ra ngoài, quay đầu mang theo mâm quả giống hệt vừa rồi đem cho bọn áo da đưa ra cho tên ăn mày. Tên ăn mày nhìn cũng không nhìn, cầm lên ăn luôn.

Tiếp sau đó quản gia bước tới, gật đầu nói: "Ngại quá, mấy vị gia thứ lỗi, lần này tiếp đón không chu toàn, đi nhanh đi, các ngài cản trở y xem đèn đó." nói rồi chỉ tên ăn mày kia.

Áo Da Báo quay đầu lại, thấy phía sau bọn họ có một cột hoa lâu, cũng không biết bán gì, phía trên treo rất nhiều đèn màu. Thì ra là muốn vừa nhìn vừa ăn cơm.

"Thật là đối với ăn xin còn muốn tốt hơn chúng ta." một thủ hạ của gã nói.

"Mẹ nó thật vãi!" Áo Da Báo càng nghĩ càng giận, cảm giác mình đang bị người ta cố tình sỉ nhục, quất liền một roi đến chỗ tên ăn mày, roi này mang đầy bụng tà khí, đã hạ sát thủ. Một roi này nếu đánh vào thân người, lập tức trầy da sứt thịt, không đến nửa năm thì không lành nổi.

Quản gia bên cạnh cúi người, giơ tay nhanh như chớp, giữa không trung tóm được ngọn roi, Áo Da Báo kéo roi về thật mạnh, lại hoàn toàn không kéo được.

Thủ hạ của gã vừa thấy lão đại bị thua thiệt, vừa định tiến lên, quản gia kia cười nói: "Mấy vị gia, ngài nên đi mau đi, ngài không đi nữa, sẽ liền đắc tội với người không thể đắc tội nhất trong Cửu Môn, đây là chơi Mã Điếu trên đầu Diêm Vương, các ngài thúc trúng Thập Tam Yêu(1) là xui rồi, mau mau đi thẳng ra cửa đông thành rời đi ngay, những lời này coi như là Nhị gia cảm ơn sân khấu của mấy vị."

===================================

(1) Thập Tam Yêu: một thế bài khó trong mạt chược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net