80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố mẹ Tiền càng thêm cảm kích Thẩm Nghiệp.

"Bố mẹ, chúng ta đi phòng khách trước." Tiền Lập Tùng nói, "Con có chuyện này muốn nói với mọi người. Mọi người....Tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, sợ rằng sẽ khó tiếp thu được."

"Chuyện gì?" Bọn họ thấy sắc mặt của hắn có chút nghiêm trọng, trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương.

Tiền Lập Tùng mập mờ không giải thích, chỉ nói: "Lát nữa hai người sẽ biết thôi ạ."

Đoàn người đi đến phòng khách.

Ông bà Tiền đang đứng trước mặt Tiền Xuân Hoa, nôn nóng hỏi: "Xuân Hoa, con bị sao vậy ?"

Nhìn thấy Tiền Xuân Hoa chỉ đứng đực một chỗ không nói lời nào, tròng mắt như viên bi luân chuyển liên tục, bố mẹ Tiền cũng rất kinh ngạc.

"Dì của con làm sao vậy ?" Mẹ Tiền thấp giọng hỏi Tiền Lập Tùng.

Tiền Lập Tùng nhìn qua Thẩm Nghiệp: "Thẩm đại sư, hiện tại tôi có thể nói chuyện đó cho bố mẹ không ?"

Thẩm Nghiệp gật đầu: "Có thể."

Cậu tùy tay đánh một lá bùa lên người bố mẹ Tiền, tránh để bọn họ bởi vì quá mức kích động mà xảy ra việc ngoài ý muốn.

Tiếp theo sau đó, Tiền Lập Tùng mới nói tất cả những việc Tiền Xuân Hoa cùng chồng bà ta đã làm với bọn họ.

Ông bà Tiền và bố mẹ Tiền sau khi nghe xong, nửa ngày cũng không hé răng, hoảng sợ không dám tin tưởng thủ phạm hãm hại bọn họ là Tiền Xuân Hoa.

Qua nửa phút sau, ông Tiền mới run rẩy hỏi: "Tất cả những gì cháu nói đều là sự thật sao?"

Tiền Lập Tùng gật đầu: "Vâng ạ, hơn nữa ngài cùng bà còn có ba mẹ của cháu đều là bị hạ độc, vừa rồi cũng là do Thẩm đại sư giải độc, chắc mọi người cũng tin tưởng bản lĩnh của Thẩm đại sư rồi đúng không ạ? Thẩm đại sư có thể làm chứng, tất cả mọi chuyện đều là do dì ấy chính miệng thừa nhận......"

Thẩm Nghiệp thuận tay giải trừ thuật pháp cho Tiền Xuân Hoa, một bên nói: "Đúng vậy, bà ta tự mình thừa nhận, nếu mọi người không tin, vậy thì nghe lại một lần đi."

Nói xong lại đánh một lá bùa giấy vào người Tiền Xuân Hoa, dì ta lại một lần nữa kể lại tất cả những việc mình đã làm.

Sau khi nghe xong, toàn bộ người Tiền gia đều sững sờ tại chỗ.

Ông bà Tiền dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiền Xuân Hoa, thái độ xa cách hệt như bản thân chưa từng quen biết cô con gái này.

Thẩm Nghiệp giải trừ lá bùa trên người Tiền Xuân Hoa.

Tiền Xuân Hoa lập tức quỳ gối trước mặt người Tiền gia: "Con biết chính mình làm sai, con đáng bị thiên đao vạn quả......"

"Mày đúng là đáng bị thiên đao vạn quả*! Chồng thiếu nợ, vậy mà mày dám hãm hại cả nhà em trai, còn muốn hại chết tao và mẹ mày ! Tiền Xuân Hoa, mày đúng là táng tận lương tâm !" Ông Tiền tức giận đến mức cả người phát run.

(*) Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh

Bà Tiền cũng đeo gương mặt úa già rơi nước mắt: "Trời ơi, vì sao tôi lại sinh ra cái đồ lòng lang dạ sói như cô chứ !"

Nếu không phải Thẩm Nghiệp cho bọn họ một lá bùa bình tâm tĩnh khí, chắc bọn họ sẽ tức giận đến mức ngất xỉu luôn quá.

Tiền Xuân Hoa không ngừng dập đầu: "Con biết sai rồi....Nhưng nếu bọn con không nhanh trả tiền, chúng sẽ đánh gãy chân chồng con, còn muốn đưa anh ấy vào tù......Chú ba, em mau cứu chồng chị có được không....Em cho nhà chị mượn 600 vạn, chị bảo đảm về sau nhất định sẽ trả lại !"

"......" Tất cả mọi người đều bị sự vô sỉ mặt dày này làm kinh sợ.

"Trước kia tôi giúp nhà mấy người chưa đủ sao?" Bố Tiền bị chọc tức đến mức bật cười, "Chị thiếu chút nữa đã giết chết cả nhà tôi, hại chết cha mẹ, vậy mà còn muốn tôi đưa tiền để cứu chồng chị? Có phải đầu óc chị bị úng nước hay không ?!"

Trên thực tế, nếu ngay từ đầu Tiền Xuân Hoa thẳng thắn đến vay tiền, nói không chừng bọn họ thật sự sẽ cho mượn. Nhưng tình huống hiện tại thì sao, Tiền Xuân Hoa hạ độc người nhà, rõ ràng là muốn hại chết ông bà và bố mẹ Tiền Lập Tùng, để kế thừa toàn bộ tài sản Tiền gia.

Kết quả dì ta lại nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu biết chính mình sai rồi, quay đầu lại muốn vay tiền bố Tiền Lập Tùng......

......Sao trên thế giới lại có người vô sỉ không biết xấu hổ như vậy chứ!

Thẩm Nghiệp cũng rất khiếp sợ, hiếm lạ mà nhìn chằm chằm Tiền Xuân Hoa.

"Chẹp chẹp, tôi chưa bao giờ gặp loại người nào như bà, hạ độc không thành công, một tiếng xin lỗi cũng không có, vậy mà còn mặt dày tiếp tục vay tiền......Hôm nay xem như chứng kiến được rồi." Thẩm Nghiệp thật lòng cảm khái.

Cũng cảm ơn dì cả Tiền Lập Tùng đã mở ra cho cậu một thế giới mới, đúng là thú vị.

Ngược lại là Mẹ Tiền đứng ở một bên, sau khi trải qua khiếp sợ, bà cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

Kỳ thật bà cũng từng gặp qua loại người vô sỉ như này....Nói đúng hơn là người vô tình không tim không phổi. Trước kia bên cạnh nhà bà có hộ hàng xóm, gia đình con trai ra nước ngoài sinh sống, để lại bố mẹ già một thân một mình bơ vơ. Người con trai kia từng nói không cần nhà cần xe, sau này cũng không trở về nước. Nói chính xác là cùng bố mẹ đoạn tuyệt quan hệ, vài năm sau quả thật không trở về thăm bố mẹ lần nào, bố mẹ già rồi mất lúc nào cũng làm như không biết.

Thế giới này đủ loại chuyện nào cũng có, trong mắt nhìn mẹ Tiền, bà cứ làm người thiện lương là được, nhưng vĩnh viễn sẽ không nâng lòng người lên quá cao.

Huống chi bà mở siêu thị, đủ loại khách hàng đều gặp qua, xem như cũng chứng kiến vô số ví dụ về loại người vong ân phụ nghĩa, bởi vậy lúc này bà còn có thể giữ bình tĩnh.

"Ông đừng tức giận, trước kia chúng ta đối xử tốt với chị ta, coi như ném cho chó ăn đi. À không đúng, chó còn rất đáng yêu, chị ta phải gọi là súc sinh....Bởi vì sSmúc sinh vốn dĩ không có nhân tính, không biết cảm ơn...... Nhưng ông ngàn vạn đừng tức giận, ảnh hưởng đến sức khỏe." Mẹ Tiền an ủi cha Tiền.

Tiền Xuân Hoa bị mẹ Tiền mắng súc sinh, cũng không phản bác, chỉ là tiếp tục khóc lóc cầu xin bố Tiền: "Chú ba, mong em thương xót, mau cứu chồng chị đi...... Con trai chị vừa mới kết hôn, nếu mà con dâu của chị biết tình huống xảy ra trong nhà, khẳng định sẽ cùng con trai chị ly hôn......"

"Mày câm miệng cho tao!" Lão Tiền tính cách ngay thẳng, trong mắt không có sự bao dung, thấy Tiền Xuân Hoa chấp mê bất ngộ như vậy, ông tức giận đến mức che ngực lại, thiếu chút nữa thở không nổi.

Tiền Lập Tùng vội vàng tiến lên đỡ lấy ông, vỗ lưng trấn an cho ông.

Thẩm Nghiệp khó hiểu: "Tức giận thì làm được cái gì, bà ta đã hạ độc mấy người, muốn mấy người chết đi, không phải nên nghĩ cách để trả thù như thế nào sao?"

Người Tiền gia nhất thời sửng sốt.

"Thẩm đại sư nói đúng, hiện tại nên thương lượng cách trả thù như thế nào mới đúng." Mẹ Tiền nói.

Tiền Xuân Hoa cùng bà không có quan hệ huyết thống, bởi vậy Mẹ Tiền không có oán hận sâu như vậy. Bà rất đồng ý với cách nói của Thẩm Nghiệp, bị người ám toàn, đương nhiên phải trả thù.

Vừa lúc này, chồng Tiền Xuân Hoa - Vu Hải Ba đã trở lại.

Vu Hải Ba vóc dáng cao gầy, tướng mạo thoạt nhìn có điểm xảo quyệt. Thấy Tiền Xuân Hoa quỳ gối trong phòng khách, ông ta lập tức kịp phản ứng, biết chắc chắn sự việc đã bại lộ. Ông ta chuẩn bị cởi giày, thấy vậy liền trực tiếp xoay người chạy ra bên ngoài.

Thẩm Nghiệp đương nhiên sẽ không để ông ta chạy mất, cậu đánh một lá bùa ở phía sau lưng Vu Hải Ba.

Vu Hải Ba chỉ có thể ngoan ngoãn mà xoay người đi vào trong phòng khách, nhưng thần sắc ông ta mang theo ảo não và không cam lòng, hiển nhiên rất không tình nguyện đối mặt với người Tiền gia.

"Đến cũng đến rồi, chạy cái gì." Thẩm Nghiệp hừ lạnh, "Thật không có trách nhiệm, vợ ông còn quỳ ở đây, ông lại muốn chạy trốn một mình."

Bị Thẩm Nghiệp châm chọc, sắc mặt Vu Hải Ba rất khó coi, nhưng dường như ông ta đang kiêng kị điều gì đó, duy trì im lặng.

Thẩm Nghiệp quay đầu nói với Tiền Lập Tùng: "Nói thật thì ông ta cũng bị người khác lợi dụng, hung thủ chân chính muốn hại nhà mấy người, là người bạn đã dẫn ông ta đi đánh bạc, còn đưa cho ông ta lá bùa của đại sư."

Người Tiền gia đều rất kinh hãi.

"Người nào ác độc như thế, muốn giết chết cả nhà chúng tôi ?" Mẹ Tiền nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Bà thật sự không nghĩ ra, nhiều năm như vậy, Tiền gia vẫn luôn làm việc thiện giúp người, trước nay không đắc tội với ai cả.

Thẩm Nghiệp nói: "Bảo ông ta gọi cho người bạn kia tới đây, chân tướng sẽ rõ ràng thôi."

Cậu lại đánh lá phù lên người Vu Hải Ba, làm cho Vu Hải Ba gọi điện thoại cho người bạn của hắn, đem người bạn kia gọi tới Tiền gia.

Trong quá trình chờ đợi người bạn của Vu Hải Ba đến, Tiền Xuân Hoa vẫn không ngừng cầu xin vay tiền bố Tiền.

Ông Tiền nghe không lọt tai, nâng tay cho bà ta một cái tát vào mặt: "Câm mồm cho tao, mày còn có mặt mũi cầu xin em trai mày sao !"

Cả đời ông không đánh phụ nữ, nhưng cái tát đầu tiên lại đánh con gái cả của mình. Nói không khó chịu là giả, nhưng con gái cả thật sự quá ác độc, đến nỗi khiến ông nổi giận lôi đình, ông thật sự muốn một chân đá chết bà ta.

Giết cha mẹ, giết em trai cùng em dâu, quả thực ông Tiền không thể tin được mình sẽ nuôi dưỡng con gái thành cái loại lòng lang dạ sói như vậy.

Mặc dù Tiền Xuân Hoa là con gái, nhưng nhà bọn họ là người địa phương ở Hải Thành, điều kiện cũng không phải đặc biệt kém, trước nay không đãi bạc con gái. Sau này, bố Tiền Lập Tùng kiếm tiền, còn giúp Tiền Xuân Hoa không ít, giúp cả nhà dì ta làm việc ở siêu thị, ngay cả hôn nhân của con trai Tiền Xuân Hoa cũng cho một nửa số tiền!

Đúng là nuôi dưỡng một đứa lấy oán trả ơn!

Bà Tiền ở một bên khóc đến thương tâm muốn chết, bà cùng ông Tiền khó chịu giống nhau, không tin con gái chính mình thế mà lại là một con người ác độc như vậy.

Trong phòng khách chỉ có âm thanh khóc nức nở của bà Tiền.

Tiền Lập Tùng an ủi bà Tiền, Mẹ Tiền cũng theo sau.

Thẩm Nghiệp liếc nhìn Tiền Xuân Hoa nói: "Vẫn nên thương lượng một chút cách xử lý bà ta và chồng bà ta đi. Đề nghị của tôi là đưa hai người bọn họ vài tù."

Tuy rằng cậu có thể bí mật trừng phạt Tiền Xuân Hoa cùng Vu Hải Ba, để hai người này nếm thử tư vị bị hạ độc là như thế nào. Nhưng bọn họ dù sao cũng là con gái và con rể của Tiền gia, hiện tại người Tiền gia hận bọn họ, nhưng về sau nếu nghĩ lại, không khéo lại luyến tiếc.

Cậu không muốn làm một người xa lạ chen chân vào việc người khác và bị dán lên cái mác độc ác.

"Không, tôi không muốn ngồi tù!" Tiền Xuân Hoa hoảng sợ, lập tức thét chói tai.

Lão Tiền cười lạnh một tiếng, đánh nhịp nói: "Được, cứ như vậy đi."

Âm mưu giết người, cũng đủ cho hai người này ngồi tù. Huống chi hai người này còn thiếu nợ lũ cho vay nặng lãi, về sau để bọn họ sống trong đó để biết những việc làm sai trái của mình !

Tiền Xuân Hoa còn khóc lóc thê thảm, ông Tiền nhìn về phía Thẩm Nghiệp nói: "Làm phiền ngài rồi, liệu ngài có thể để nó câm miệng được không? Chúng tôi thật sự không muốn nghe nó nói một chữ nào nữa."

Từ lúc bắt đầu, Tiền Xuân Hoa không có lấy một lời xin lỗi, chỉ không ngừng khẩn cầu vay tiền bố Tiền......Đều là do bọn họ quá nuông chiều Tiền Xuân Hoa, mới nuôi nó trở thành như bây giờ.

Thẩm Nghiệp gật đầu: "Chuyện nhỏ."

Cậu làm một thuật pháp, biến Tiền Xuân Hoa thành người câm.

Trong đại sảnh an tĩnh lại.

Người Tiền gia có thể là bị Tiền Xuân Hoa cùng Vu Hải Ba đả kích, không một ai lên tiếng.

Thẩm Nghiệp lôi kéo tay Diệp Trạch nói: "Em đoán chắc hơn 6 giờ sẽ kết thúc, lái xe mất nửa tiếng, khoảng 7 giờ đến quán lẩu, chắc còn kịp."

Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu: "Có đói bụng không?"

"Tạm được." Trên đường tới đây, cậu đã ăn một chút đồ ăn vặt, hiện tại vẫn chưa đói bụng.

Bên kia Mẹ Tiền nghe thấy Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch nói chuyện, đứng dậy nói: "Cô lấy cho hai đứa chút trái cây, lúc trưa trong phòng bếp hình như vẫn còn một chút canh vịt, nếu như không chê, hai đứa có thể lót bụng một chút."

Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, cũng không từ chối.

Tuy cậu không đói bụng, nhưng cậu sợ Diệp Trạch đói bụng chết.

Vì thế tiếp đó Thẩm Nghiệp một bên đút Diệp Trạch ăn, một bên chờ người bạn của Vu Hải Ba đến.

Vì thế, Thẩm Nghiệp một bên cho nam nhân ăn, một bên chờ người bạn Vu Hải Ba đến.

Ước chừng qua năm phút, người bạn Vu Hải Ba - Tần Thư Hoa tới, còn mang theo đại sư kia cùng tới.

Thẩm Nghiệp dùng lá bùa khống chế Vu Hải Ba, để ông ta đi mở cửa.

Tần Thư Hoa vừa vào cửa liền hỏi: "Có phải vợ cậu đã làm cho một nhà em trai của cô ta đều chết rồi? Cho nên cậu kêu tôi tới đây, là tới giúp hỗ trợ làm hậu sự sao?"

Nghe thấy hắn nói, mặt người Tiền gia nháy mắt đều đen sì chẳng khác gì đáy nồi.

Vu Hải Ba bị khống chế, đương nhiên không có khả năng nói chân tướng cho Tần Thư Hoa, nghiêng người để Tần Thư Hoa cùng đại sư tiến vào.

Đại sư kia vốn dĩ nghênh ngang mà đi vào phòng khách còn nói: "Yên tâm đi, lá bùa của tôi đặc biệt có tác dụng, bảo đảm bọn họ không sống được......"

Lời nói còn chưa nói xong, hắn liền thấy trong phòng khách có Thẩm Nghiệp, lập tức im miệng, đáy mắt càng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Thẩm Nghiệp hơi hơi cười: "Ồ? Lá bùa của anh có tác dụng như vậy, xem ra anh còn có vài phần bản lĩnh thật sự nha."

"Thẩm, Thẩm Nghiệp, vì sao mày lại ở đây ??" Đối phương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra.

Đại sư này chính là lúc trước Kim Nhứ thỉnh đi đối phó Thẩm Nghiệp, bị Thẩm Nghiệp một chiêu giáo huấn.

"Tôi đã nói với anh rồi đi, đừng để tôi bắt gặp anh làm chuyện xấu một lần nữa. Nhưng hiện tại anh lại tiếp tay hại người, xem ra anh hoàn toàn không để lời tôi để vào trong đầu." Thẩm Nghiệp cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt hắn, "Đợi đến lúc hồn phi phách tán đi!"

Cậu cũng không phải là uy hiếp, trước nay đều nói được làm được.

Đạo sĩ trung niên hiển nhiên cũng biết rõ phong cách làm việc của Thẩm Nghiệp, nghe vậy, trên trán hắn toát ra mồ hôi như mưa, thân thể cũng phát run.

Hắn biết chính mình lần này rơi vào trong tay Thẩm Nghiệp, khẳng định không sống nổi...... Nhưng hắn không muốn chết!

Hắn đột nhiên hướng đến cửa sổ trong phòng khách mà chạy đi, còn vận dụng pháp khí cùng lá bùa, ý đồ trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn.

Thẩm Nghiệp chỉ dùng một thuật pháp liền khống chế hắn.

"Vẫn chưa có người nào có thể ở dưới mí mắt của tôi mà chạy trốn." Thẩm Nghiệp cười nhạo, "Anh đứng ở nơi đó đi, chờ sự việc Tiền gia kết thúc, tôi sẽ cùng anh tính sổ."

Đạo sĩ trung niên bị định trụ ở cửa sổ , đưa lưng về phía mọi người, không động đậy, cũng không mở miệng được.

Thẩm Nghiệp chuyển hướng đến Tần Thư Hoa: "Bây giờ đến lượt ông."

Tần Thư Hoa thấy mình mời đến đại sư lại dễ dàng đã bị chế trụ, biết mọi chuyện đã hỏng bét, hắn cũng muốn chạy, nhưng hắn chạy đi đâu cũng không được.

 "Tôi, tôi vô tội...... Tất cả mọi chuyện đều do Vu Hải Ba làm, không liên quan gì đến tôi!" Tần Thư Hoa kêu to giải vây cho bản thân.

Vu Hải Ba hung hăng mà nhìn chằm chằm Tần Thư Hoa.

Rõ ràng chính là Tần Thư Hoa đem Vu Hải Ba mang đi đánh bạc, là Tần Thư Hoa ở bên tai Vu Hải Ba nói bóng nói gió, làm Vu Hải Ba đem tài sản Tiền gia đoạt lấy tới trả nợ...... Bây giờ Tần Thư Hoa đem hết mọi chuyện đều đẩy lên trên người Vu Hải Ba, Vu Hải Ba làm sao có thể không hận.

Chỉ tiếc Thẩm Nghiệp căn bản không có hứng thú quản ân oán của bọn họ, trực tiếp nói với Tiền Lập Tùng: "Tôi để hắn ở đây cho mọi người giải quyết, còn tại sao muốn hại mọi người. Chờ hắn nói ra, liền báo cảnh sát đem hắn cùng dì dượng của cậu bắt lại. Về phần đạo sĩ này, đến lúc đó tự tôi mang đi."

Cậu vội vàng muốn đi ăn lẩu, chỉ nghĩ nên nhanh chóng giải quyết mọi chuyện.

Tiền Lập Tùng vội vàng đáp ứng.

Thẩm Nghiệp liền dùng lá bùa để Tần Thư Hoa thẳng thắn nói hết ra mọi chuyện.

Tần Thư Hoa cũng có siêu thị, năm đó cùng Tiền gia mở cửa hàng cùng một con phố khác. Tiền gia chuyện làm ăn tốt, mà hắn khả năng không được may mắn, cũng có thể là sẽ không kinh doanh tiếp được, siêu thị cuối cùng đóng cửa. Tần Thư Hoa từ đây hận Tiền gia, thề muốn làm cho việc làm ăn của Tiền gia sụp đỗ.

Về sau, hắn liền có kế hoạch tiếp cận Vu Hải Ba, cùng Vu Hải Ba trở thành bạn tốt, đầu năm nay hắn lại quen biết đạo sĩ trung niên, vì thế bắt đầu kế hoạch trả thù.

Nghe xong tất cả mọi chuyện từ Tần Thư Hoa, mẹ Tiền nhịn không được nhảy dựng lên: "Cậu bệnh tâm thần! Chính cậu không chuyên tâm buôn bán làm ăn, tự nhiên đổ tội lên trên đầu chúng tôi làm cái gì! Trên đường nhiều siêu thị như vậy, chẳng lẽ cậu trả thù từng cái một?!"

Nói đến đây, Tiền gia là thật sự rất oan, cửa hàng Tần Thư Hoa những mặt hàng đó càng ngày càng lệnh đi, lượng người rất ít, đương nhiên kinh doanh không đi xuống mới lạ, như thế nào có thể trách Tiền gia?

Tựa như tiểu khu dưới lầu Tiền gia, có mấy nhà siêu thị song song ở cùng một chỗ, khẳng định làm ăn tốt, cũng có làm ăn không tốt, chẳng lẽ làm ăn không tốt, có thể đi qua chỗ làm ăn tốt của chủ quán đoạt mối làm ăn sao?

Cái này hoàn toàn chính là Tiền gia tai bay vạ gió.

Ông Tiền thở dài nói: "Vẫn là Tiền Xuân Hoa cùng Vu Hải Ba, nếu Vu Hải Ba không đi đánh bạc, vậy sẽ không mắc mưu!"

Năm đó, ông cùng bạn già nhìn Vu Hải Ba thành thật, mới đem Tiền Xuân Hoa gả cho Vu Hải Ba. Hiện giờ xem ra, là ông cùng bạn già nhìn nhầm. Bất quá, chính con gái bọn họ cũng là súc sinh, giúp đỡ Vu Hải Ba hạ độc...... Cho nên nói đến cùng, là bọn họ không giáo dục tốt con cái.

Nghĩ đến đây, ông Tiền cùng bà Tiền sắc mặt đều trở nên ảm đạm.

Thẩm Nghiệp đảo qua người Tiền gia: "Mọi chuyện chính là như vậy. Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát tìm đến cửa bắt người, mọi người phối hợp để lấy ghi chép là được. Còn vụ trúng độc gì đó, tôi đã giải độc cho mọi người rồi, không cần lo lắng."

Thẩm Nghiệp lại đưa mấy lá bùa cho Tiền Lập Tùng, để cậu ta phát cho bọn họ.

"Mang theo trong người, về sau sẽ không xuất hiện chuyện như hôm nay. Về việc làm ăn của Tiền gia cũng sẽ càng ngày càng tốt." Thẩm Nghiệp nói.

Người Tiền gia vội vàng nhận lấy lá bùa, đối với Thẩm Nghiệp ngàn lần cảm ơn.

"Không cần khách khí. Mọi chuyện giải quyết xong rồi, chúng ta đi." Tâm trí của Thẩm Nghiệp đã sớm bay đến quán lẩu kia, một bên lôi kéo Diệp Trạch đi ra ngoài, một bên thi chuyển thuật pháp lôi tên đạo sĩ trung niên đi theo cậu.

Tiền Lập Tùng tiễn bọn họ tới cửa: "Thẩm đại sư, vấn đề của nhà chúng tôi, ít nhiều cũng nhờ có ngài ra tay tương trợ."

Thẩm Nghiệp nhún vai: "Nhớ chuyển khoản."

"Đương nhiên!!" Tiền Lập Tùng lập tức vỗ vỗ ngực bảo đảm.

Lần này Thẩm Nghiệp cứu bốn mạng người Tiền gia, không đúng......Vốn dĩ Tiền Xuân Hoa và Vu Hải Ba cũng muốn hãm hại Tiền Lập Tùng, phải là năm mạng người mới đúng......Đối với Tiền Lập Tùng mà nói, bao nhiêu tiền cũng không trả đủ.

Chờ Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch ngồi trên xe, cậu liền nhận được cuộc gọi từ chị Tư, nói là có người chuyển 200 vạn đến tài khoản công ty.

Lại thấy tin nhắn của Tiền Lập Tùng trong wechat: 【 Thẩm đại sư, chuyển cho ngài 200 vạn trước. Hiện tại trong tài khoản chỉ có như vậy, bao giờ nhà tôi xử lý xong mấy cái siêu thị sẽ lập tức chuyển tiếp số tiền còn lại. 】

Tiền gia chuẩn bị xử lý mấy cửa hàng, muốn đưa tất cả số tiền này cho Thẩm Nghiệp.

Nhìn thôi cũng thấy được Tiền gia rất trọng bốn chữ tri ân báo đáp, không biết lòi đâu ra loại người lấy oán báo ơn như Tiền Xuân Hoa.

Thẩm Nghiệp trả lời Tiền Lập Tùng: 【 200 vạn là đủ rồi. Thế thôi, còn gửi thêm thì tôi không lấy. 】

Nếu Tiền gia thật sự có tiền, cho cậu hai ngàn vạn hay là cả trăm triệu, tất nhiên cậu sẽ không cự tuyệt.

Nhưng Tiền gia không phải đặc biệt có tiền, cậu nào dám nhận số tiền bọn họ tích góp cả đời, làm ăn bươm chải, dùng mồ hôi nước mắt đổi lấy chứ.

Tiền Lập Tùng nhắn lại vài câu cảm ơn, sau đấy lại đăng lên weibo, nghiêm túc chân thành cảm ơn Thẩm Nghiệp.

Tuy rằng weibo của hắn không có fans, nhưng từ trong thâm tâm, hắn muốn cho tất cả mọi người biết Thẩm đại sư là nam nhân trượng nghĩa cao cả vĩ đại biết bao nhiêu.

Bài đăng rất nhanh đã bị fan Thẩm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net