Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Khoảng cách gần nhất, hai trái tim cách xa

"Đại ca, em không cần anh bảo vệ em, hay là anh cảm thấy em rất vô dụng, không có anh không làm được gì?"

" Em nói gì vậy? Ai bảo em vô dụng? Chúng ta đang che chở cho nhau."

Minh Thành không nuốt trôi cơn tức, kể từ khi hai người thổ lộ tình cảm của nhau, cậu phát hiện đại ca mất đi sự chuyên nghiệp vốn có, trong lúc cùng nhau đi làm nhiệm vụ quả thật cần che chở cho nhau nhưng tuyệt đối không phải đứng trước mặt che chắn đỡ đạn cho cậu.

"Đại ca! Rốt cuộc anh có biết em giận cái gì không? Thân phận của anh quan trọng như thế nào, bắt em đỡ đạn cho anh cũng còn được, giống như trong tình huống vừa rồi, nếu anh thật sự muốn che cho em, anh nên ở vị trí an toàn nhất ngắm bắn tỉa, loại bỏ các mối đe dọa thay vì lao đến trước mặt em, bắn vào kẻ địch đang đối chiến với em. "

"Trước mặt đại tỷ và Minh Đài, anh trước tiên là chủ nhân của em sau đó mới là đại ca của em, trước mặt đồng bào, anh trước tiên là cấp trên của em sau đó mới là người yêu, khi chỉ có hai ta cùng nhau gặp nguy hiểm, em còn muốn anh quên đi tình cảm giữa chúng ta, máu lạnh để em đỡ đạn cho anh mà chết? "

" Đúng! Có thể nói, Vương Thiên Phong đồng ý tiến cử em vào quân thống với cấp trên của anh chính là vì biết tình cảm của chúng ta, chính là muốn em vào thời khắc quan trọng phải đỡ đạn cho anh. "

" Tại sao anh phải để cái tên điên Vương Thiên Phong

đó quyết định anh phải đối xử với người yêu của mình như thế nào?

"Đó không phải là quyết định của anh ta, đó là quyết định vì tín ngưỡng của chúng ta , đại ca, tại sao anh lại thay đổi nhiều như vậy? Tại sao anh lại phải yêu em nhiều như thế? "

Minh Lâu tức đến bật cười, năm đó khi anh hẹn hò với Uông Mạn Xuân, cậu nhóc còn ghen tuông, cố tình lên giường ngủ sớm để không chúc anh ngủ ngon vào ngày anh đi hẹn hò, sau đó đại tỷ vì để anh quên đi Uông Mạn Xuân, cứ cách hai, ba ngày lại sắp xếp cho anh đi xem mắt, cậu nhóc giống như đứa con riêng đi theo anh, nếu A Thành lúc đó bằng tuổi Minh Đài, e rằng cậu sẽ trực tiếp xông lên gọi anh ba ba dọa đối tượng xem mắt chạy mất dép, sau đó nữa họ đến Pháp, anh không phải chưa từng có bạn gái người Pháp, nhưng nhóc đã làm gì? Cậu nhóc tự làm mình bị cảm lạnh chỉ vì để anh không nỡ bỏ nhóc lại đi hẹn hò.

Nhưng mà giờ đây cậu nhóc vậy mà nói với anh đừng quá yêu cậu?

"A Thành, anh xem như em mê sảng nói ra những lời không thật."

" Đó là lời thật lòng của em!"

Minh Lâu mở to mắt tức giận chỉ vào cậu: "Anh thừa nhận anh nhận ra tình cảm của em dành cho anh quá muộn, anh muốn bù đắp cho em, anh muốn em được vui. "

"Em rất vui , em rất vui vì sự kính yêu từ nhỏ đến lớn của em có kết quả nhưng em không cần đại ca yêu em nhiều như thế, em cũng là đàn ông, em có thể kề vai sát cánh bên cạnh đại ca mà không phải là một người phụ nữ nhỏ bé cần anh che chở. "

" Với anh, em là người yêu của anh, là người cần được anh che chở."

Minh Thành tự nhận mình là trưởng ban thư ký của trưởng quan Minh, cậu là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, miệng lưỡi trơn tru, mở miệng có thể thay trưởng quan Minh đuổi đi nhiều rắc rối, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng tài hùng biện của mình sẽ hoàn toàn vô dụng khi đến tay Minh Lâu.

"Đại ca, bây giờ em rất hối hận, em hối hận vì đã tỏ tình với anh sớm như vậy, em nên tiếp tục duy trì mối quan hệ không rõ ràng với anh cho đến khi kháng chiến thắng lợi, cho đến khi giữa chúng ta không còn vướng bận gì nữa. "

Trái tim Minh Lâu đau nhói vì nghe người mình yêu nói với anh thà rằng họ đã không phá vỡ đoạn tình cảm này.

"A Thành... Anh ngụy trang trước mặt tất cả mọi người, nhưng chỉ cầu mong ở trước mặt em, anh có thể là anh."

"Nhưng người anh muốn đã không phải là em, nếu anh muốn một người yêu nhỏ rúc vào lòng anh để cho anh che chở, vậy thì có lẽ anh nên tìm một người phụ nữ."

Minh Thành dứt lời một cách thô lỗ rồi bước đi, không cho Minh Lâu một chút cơ hội phản bác, Minh Lâu gầm lên bảo cậu dừng lại, nhưng đứa trẻ này đã không còn giống như trước đây ngoan ngoãn đứng trước mặt anh nghe anh giáo huấn.

"Được! Anh sẽ tìm một người phụ nữ, một người phụ nữ đẹp hơn em!"

Bằng!

Một viên đạn bay trên đầu trúng chiếc ô tô cách đó không xa, có lẽ thùng nhiên liệu đã phát nổ. Tiếng nổ lớn khiến đầu óc Minh Lâu trở nên tỉnh táo.

Anh bị bắn vào bụng, máu không ngừng chảy ra từ vết thương, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Minh Lâu không thể thoát khỏi vòng vây, tất cả đồng đội bên cạnh anh đều đã chết trong trận chiến, mất máu quá nhiều khiến anh rơi vào tình trạng thần trí không rõ, nhưng những gì hiện ra trong đầu anh lại là hình ảnh anh cãi nhau với Minh Thành mấy ngày trước .

Sau cuộc cãi vã hai người rơi vào chiến tranh lạnh, đến nỗi khi Chim Sơn Ca nhận được điện báo từ tổ chức, anh đã không bàn giao để Minh Thành đi an bài mà tự mình dẫn tổ chấp hành nhiệm vụ.

Kết quả là tự đưa mình vào cảnh khốn cùng.

Nếu A Thành biết ... Không! Minh Lâu biết lúc này A Thành chắc chắn đã biết, cậu chắc chắn sẽ tức giận đến mức cả đời này sẽ không nói chuyện với anh nữa, nhưng Minh Lâu thật sự không đòi hỏi nhiều, anh chỉ muốn chiều chuộng người yêu của mình, đứng trước mặt cậu che mưa chắn gió, làm như thế không được sao?

"A Thành... Người anh muốn là em, không phải người phụ nữa nào cả, em có hiểu không?"

Trong bầu trời đêm đen kịt, chỉ có những làn đạn gào thét vụt qua, không một ai đáp lại lời anh.

Minh Lâu tìm ra điểm tác động tốt nhất, chiếc xe bị đánh bom vừa rồi đã cho anh linh cảm, nếu không thể tấn công vào kho vũ khí đạn dược này, vậy thì ... nếu ta không có được, chúng mày cũng đừng hòng.

Minh Lâu nhảy vào một chiếc xe của quân Nhật, anh cúi xuống tránh kính chắn gió rồi lao về phía trước một cách chí tử, quân Nhật không ngờ sẽ có một cuộc tấn công liều chết như vậy, vị trí của quân Nhật rất bất lợi, bình xăng của xe nằm trong điểm mù, không thể bắn trúng ô tô trước được, chỉ có thể thả từng đợt mưa đạn không dứt vô ích xuống xe, nhưng nó cũng không thể ngăn được xe tiến về phía trước.

Sau khi chiếc xe vượt qua trạm gác cuối cùng, Minh Lâu gài khẩu súng bắn tỉa vào chân ga, sau đó mở cửa lăn ra khỏi xe, anh gắng gượng tìm nơi trú ẩn rồi nhìn chiếc xe lao vào kho vũ khí phát nổ.

Anh mỉm cười, nhưng tầm nhìn của anh dần mờ đi, cuối cùng ... cuối cùng anh chìm vào bóng tối.

* * *

" Nói quảng cáo của tôi không đủ nam tính! Nói tôi quá ẻo lả!" Giọng nói chói tai trong phòng thu như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, làm cho tất cả phải bịt tai lại.

Tiểu Ngải bình tĩnh đem đến một ly nước, từ đáy ly đến miệng ly chia làm nhiều tầng, mỗi tầng là một màu sắc, chuyển dần từ màu mật ong sang màu trắng sữa rồi sang màu tím, cuối cùng là một màu xanh tím nhạt, vài viên đá nổi bồng bềnh trong ly lung lay theo quán tính khi Tiểu Ngải lướt đi, chúng chạm nhẹ vào ly tạo ra âm thanh vui tai.

"Đạo diễn Trần, mời uống trà."

Người tức giận đến mức xì khói vừa rồi lại lộ ra tươi cười thích thú khi nhìn thấy màu sắc tuyệt đẹp của đồ uống, Trần Gia Minh nhận lấy ly nước, ngón tay út chỉa ra ngoài, cậu phấn khích hỏi Tiểu Ngải, "Đây là loại trà gì, đẹp quá đi!"

"Trà hoa đậu biếc, với nước chanh ... " Nghe vậy Trần Gia Minh cau mày bĩu môi, cho đến khi Tiểu Ngải nói tiếp một câu: "Còn có mật ong."

Trần Gia Minh bởi vì hai chữ mật ong mà tươi cười gấp đôi, cậu đưa ly trà lên miệng muốn uống rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu, ngón tay thon dài của Tiểu Ngải đưa một cái ống hút tới trước mắt Trần Gia Minh.

Trần Gia Minh đặt ống hút vào ly, nếm thử từng lớp một, lớp mật ong màu vàng ngọt ngào thấm vào lòng người, màu trắng sữa của nước chanh rất chua làm người ta sảng khoái tinh thần, trà thang (*) màu tím rất nhạt không có vị gì.

(* Trà thang(茶汤) là một loại cháo truyền thống phổ biến cho cả ẩm thực Bắc Kinh và ẩm thực Thiên Tân, và thường được bán như một món ăn nhẹ trên đường phố. Nó được làm từ bột cao lương và / hoặc kê chổi và / hoặc bột kê proso và bột kê nếp.

Nguồn wikipedia)

"Trà hoa đậu biếc có vị gì? Tại sao anh không nếm ra?"

"Hoa đậu biếc tuy có màu đẹp nhưng khi uống không có mùi vị, nếu cho mật ong thì là trà mật ong, còn cho chanh thì là nước chanh, kết hợp hai cái này ..... "

Trần Gia Minh cẩn thận lắng nghe, cho đến khi giọng nói của một người phụ nữ bên cạnh cậu nói cộc lốc:"Thì chính là trà chanh mật ong! "

Trần Gia Minh trừng mắt nhìn Phạm Xuân Hoa đứng bên cạnh, như mọi khi, cô luôn xuất hiện với mùi các loại chất tẩy rửa bao bọc lấy mùi rác hôi thối.

"Cần cô nói sao." Trần Gia Minh ném cho cô một cái nhìn thiếu kiên nhẫn sau đó nhìn lại ly trà trên tay.

Tiểu Ngải nhẹ giọng nói tiếp: "Màu sắc sau pha trộn cũng đẹp lắm."

Trần Gia Minh nửa tin nửa ngờ, cậu cầm ống hút bằng ngón út và ngon trỏ, khuấy nhẹ, nhìn màu sắc dần dần hòa thành một thể, một màu tím nhạt xinh đẹp xuất hiện .

"Wow! Đẹp quá!" Trong khi Trần Gia Minh còn đang kinh ngạc tán thán, bóng đèn trong đầu anh như có điện chạy qua, bừng sáng chói lọi: "Thần bí, nhưng nhạt như nước trắng, tất cả màu sắc đều là ngụy trang của hắn, tất cả hương vị đều là kỹ năng diễn xuất của hắn, bất kể bên ngoài có thế nào vẫn không thể thay đổi màu gốc quật cường cuối cùng của hắn. "

"Tui nghe không hiểu."

Trần Gia Minh đảo mắt khinh bỉ Phạm Xuân Hoa, cậu nổi lòng từ bi trả lời chúng sinh tầm thường trước mặt: "Đại cương ý tưởng cho quảng cáo của 'Minh Gia Hương'. "

Khi có ý tưởng, Trần Gia Minh phải hành động ngay lập tức, cậu nhấc bảng vẽ và bút lông trên bàn lên bắt đầu vẽ, nhân vật chính trong bức vẽ tùy bút chưa có khuôn mặt nhưng bảng phân cảnh sơ bộ và cốt truyện cơ bản thì đã hoàn thành. Đó là một người đàn ông với nhiều lớp ngụy trang khác nhau, đến đêm khuya thanh vắng trở về pháo đài của chính mình, hắn bán khỏa thân dựa vào một người khác, người đó là người duy nhất có thể khiến hắn cởi bỏ lớp ngụy trang, đó là gam màu ngoại lai nhưng thể hiện ra "Bản thân" chân thật.

"Ngụy trang bằng các lớp khác nhau, nửa thân còn lại là màu gốc nửa che nửa hở của hắn." Trần Gia Minh thấy Phạm Xuân Hoa đang xem bảng phân cảnh vẫn không hiểu, có lòng tốt giải thích lại lần nữa.

Kết quả là Phạm Xuân Hoa vẫn không hiểu, Tiểu Ngải hiếm khi dùng từ dễ hiểu để giải thích, tuy là vẫn có nét đặc trưng của cô ấy như cũ, nói ngắn gọn: "Hắn, hoa đậu biếc." Tiểu Ngải chỉ vào khuôn mặt để trống của nam nhân vật trên bảng vẽ.

Cuối cùng, Phạm Xuân Hoa, người chỉ có thể nghe từ dễ hiểu cũng đã hiểu: "Tui hiểu rồi, quần áo là nước chanh, là mật ong, đúng chứ! "

Tiểu Ngải cười nhạt, còn Trần Gia Minh thì đảo mắt xem thường, cả hai đều đồng thanh nói trong lòng: "Cuối cùng cũng hiểu."

"Người cuối cùng này trông không giống phụ nữ." Phạm Xuân Hoa chỉ vào ô phân cảnh cuối cùng trên bảng vẽ, Trần Gia Minh rất tỉ mỉ, dù chỉ là phân cảnh sơ bộ nhưng các đặc điểm của phụ nữ và đàn ông vẫn có thể phân biệt được.

Trần Gia Minh cầm bảng vẽ lẩm bẩm: "Tôi luôn cảm thấy... ở chỗ này không nên là phụ nữ."

—–o0o—–

Phổ cập thông tin cho những bạn chưa xem Sửu nữ Vô Địch: Trần Gia Minh tuy ẻo lả nhưng là trai thẳng, ít nhất đã trải qua hai mối tình, cuối phần 4 thành đôi với Tiểu Ngải là trợ lý của cậu, Tiểu Ngải có năng lực siêu nhiên, lướt bay chứ không đi bộ như người thường, Phạm Xuân Hoa là cô gái quê mùa và rất thần tượng Trần Gia Minh.

Xem full tại https://ngoinhanhocuapanpan.wordpress.com/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net