Laundry Boy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: kami-no-kami.

Translator: danielvs2.

Rating: NC17 (for language & scenes).

Paring: YunJae, YooSu.

Link (http://kami-no-kami.livejournal.com/29536.html)

Genre: Comedy + Romance + Drama (+ Smut)

Nhân vật: TVXQ (vẫn là các hyung mà thui! ^^).

Cảnh báo: Đây là fanfic bao gồm cả : * boy + boy love * yaoi * shounen-ai hay những gì tương tự như thế, nếu không thích hay dị ứng với thể loại này, bạn có thể quay trở lại. Cảm ơn!

Tóm tắt: Yunho, 25 tuổi, một nhà doanh nghiệp tài năng của Công ty Park. Anh là một người rất siêng năng, nghiêm túc và có tính trách nhiệm cao. Mặc dù là một người rất cầu toàn trong công việc, nhưng với ngôi nhà của anh thì hoàn toàn ngược lại. Bạn thân nhất của anh, Yoochun, đã gợi ý cho anh về việc thuê một quản gia để trông coi nhà cửa và Yunho đồng ý. Luôn mong người đó là một cô gái nhưng trái với mong muốn ấy của anh, bên môi giới lại gởi đến một chàng trai 21 tuổi, tên là JaeJoong. Yunho rất muốn sa thải cậu ta và tìm một nữ quản gia nhưng để ý thấy khả năng của JaeJoong về nấu nướng, lau dọn nhà cửa và nét cuốn hút của cậu khi làm những công việc ấy. Yunho đã cho phép cậu dọn đến ở chung và tìm hiểu thêm về chàng quản gia mới của mình.

Chapter 1 ♥♥♥ HOUSEKEEPING BOY

Yunho bước ra khỏi phòng họp với nụ cười rạng rỡ trên môi. Anh đang rất vui khi biết dự án của mình đã nhận được sự đồng thuận từ nhiều vị cổ đông và nếu nó thành công thì cổ phiếu của công ty sẽ tăng lên, và anh càng có cơ hội cao hơn để nắm giữ chức Chủ tịch Hội đồng Quản trị.

Đây chắc hẳn là khoảnh khắc khải hoàn đối với một chàng trai 25 tuổi. Anh thầm cảm ơn cha mình vì đã cho anh cơ hội được làm việc ở một công ty có vị thế và quy mô rộng lớn như thế này. Lợi nhuận thu được của công ty sẽ là một nguồn thu nhập khác mà anh có được. Số lượng ý kiến lưỡng lự và bác bỏ là không ít nhưng nó sẽ không có giá trị gì nếu như dự án trên mang lại một khoảng lợi nhuận kếch xù cho công ty, với loại xe thời trang và tiện dụng kia.

Đó đã từng là vần đề về thời gian trước khi Yunho ngồi vào vị trí sau cái bàn lớn kia yêu cầu những người khác làm việc cho mình. Nó là mục tiêu, là niềm đam mê và là lẽ sống của đời anh, không còn lo lắng về những điều nhỏ nhặt nữa. Nó là một giấc mơ lớn đối với bất cứ một nhà doanh nghiệp nào. May mắn thay, Yunho lại đang thực hiện trò chơi được gọi là kinh doanh này.

"Làm tốt lắm, Jung Yunho", lời tán dương từ một trong những đồng nghiệp của anh trong phòng họp.

"Anh cũng vậy mà, Lee Junki" anh cúi chào bậc đàn anh của mình. Hai người rẻ về hai hướng rồi đi đến văn phòng của mình. Yunho bước chân vào phòng rồi nhìn lên bàn, "Điện thoại của mình đâu rồi?"

Yunho có thể là một người rất siêng năng, nghiêm túc và có tính trách nhiệm cao trong công việc; nhưng anh lại không phải là một người ngăn nắp lắm. Anh có thể làm việc đến tận đêm khuya nhưng lại không bao giờ chịu bỏ ra một ngày để sắp xếp lại giường ngủ hay quét dọn nhà cửa.

Căn hộ của một kẻ độc thân như anh tuy đơn giản nhưng lịch sự, tươm tất.

Anh lật tung mọi thứ trong phòng lên để tìm chiếc điện thoại của mình. Anh gọi cho Yoochun và sau một vài hồi chuông thì Yoochun cũng bắt máy, "A lô?"

"Chun, dự án của mình được thông qua rồi!"

"Thật à? Họ đồng ý hết sao?"

"Ừ! Nhưng sẽ còn rất lâu để mình được gọi là Chủ tịch Hội đồng Quản trị đấy. Hôm nay quả là một ngày may mắn đối với mình..."

"Haha. Liệu tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vào tối nay tại nhà cậu thì thế nào nhỉ? Mình sẽ mang bia tới", Yoochun khởi xướng vào cuối cuộc hội thoại.

Yunho trả lời "Đồng ý" đầy phấn khích và hẹn vào lúc 8 giờ tối cho buổi tiệc này.

Yunho đặt ống nghe xuống và tựa người vào ghế.

Anh xoay ghê đúng 1800 rồi nhìn mông lung ra ngoài khung cửa sổ từ tầng của mình - tầng 12.

Rồi anh kéo ngăn bàn ra để tìm xem liệu có còn vấn đề nào chưa được giải quyết xong hay chưa và nó không mở được. Yunho kéo với một lực mạnh và hậu quả là bãi chiến trường của giấy. Mấy mẫu giấy của các tập tài liệu bay tứ tung trong phòng và khi thư ký riêng của anh thì cô rất ngạc nhiên.

"Uhm... Thưa ngài Yunho?"

"Mica, mau vào đi!"

"Vâng, thưa sếp..." Cô cúi xuống hướng về phía ngăn bàn của Yunho và hỏi, "Sếp cần giúp gì ạ?"

"Cô sắp xếp chúng lại hộ tôi nhé. Tôi chỉ muốn cô đặt những giấy tờ này vào đúng chỗ của nó, từ lợi nhuận hàng năm cho đến dự trữ, tồn đọng. Tôi nghĩ là cô có thể làm tốt việc này."

"Vâng, sếp cứ tin tưởng ở em." Cô cúi chào nhẹ và bắt đầu nhặt vài tờ giấy lên khi Yunho hỏi cô. Anh đứng dậy khỏi ghế và lên đường cho một cuộc họp khác trong lịch trình.

"Xin lỗi vì đã đổ gánh nặng này lên vai cô, Mica. Chắc chắc tôi sẽ đề xuất tăng lương cho cô trong tháng tới..."

"Dạ, cảm ơn sếp, anh tốt quá..."

"Không có gì. Khi nào họp xong tôi sẽ quay lại ngay."

"Vâng, chào anh."

Anh vẫy tay rồi đóng cửa lại.

Yunho là một người rất có uy tín. Anh được xem là ông chủ tốt nhất của Công ty Park. Không có cô gái nào trong công ty không muốn lọt vào mắt xanh của anh, còn con trai thì thầm ghen ghét, đố kị với anh. Anh quả thật là một người hoàn hảo trừ công việc nhà. Anh chưa bao giờ học nấu ăn, giặt giũ hay lau dọn nhà cửa. Tủ quần áo của anh rất bừa bộn, nhà bếp là một bãi chiến trường còn phòng khách là một mớ hỗn độn. Yoochun thậm chí có lần còn buột miệng ví nó là chỗ ở của thú. Một câu nói vui mà anh hay dùng bất cứ khi nào tạt qua nhà tên bạn thân.

*************

Yunho trở về nhà, mọi thứ vẫn như thế khi anh rời khỏi sáng nay. Giày dép thì để lung tung, các góc của bức tường thì giăng đầy mạng nhện và giấy dán tường thì bị rách toạc nhiều chỗ.

"Yunho, cậu nên dành thời gian để dọn dẹp nhà cửa rồi đấy. Cứ đà này thì chả có một cô nương nào bước chân vào chứ chưa nói là muốn làm vợ cậu", Yoochun đùa khi bước về phía Yunho.

Yunho đặt vali xuống rồi nới lỏng cà vạt ra. Anh cởi áo khoác ra rồi quăng nó lên giá để áo, trông như sắp ngã đến nơi. Yunho chẳng thèm bận tâm gì đến nó và lấy ra hai cái ly từ trong tủ. Anh tìm trong tủ lanh và tìm ra đuộc một cái khay để đá. Bỏ chúng vào trong hai cái ly rồi anh quay lại chỗ của Yoochun.

"Này, để uống bia..."

"Thật là lạ khi cậu vẫn muốn uống bia từ trong ly hơn là uống trực tiếp từ trong chai đấy."

"Uống như thế thích hơn!"

"Cậu cứ như con nít vậy, Yunho", rồi cả hai phá lên cười khi họ ngồi xuống sàn cùng xem một trận đá bóng trên TV.

Âm thanh của tiếng la hét, cổ vũ và vỗ tay hòa quyện vào nhau khi cả hai cùng nhảy cẫng rồi lại khóc rống theo từng khoảnh khắc thắng, thua của các cầu thủ trong suốt trận đấu.

Lúc họ ngồi xuống thì bỗng nghe có tiếng kêu răng rắc. Cả hai nhìn nhau rồi nhìn lại sàn nhà. Họ kéo quần áo và báo chí đang che đi vật cần tìm và nhận ra là hai người vừa ngồi lên một bức tranh, trị giá 2 triệu won được vẽ bởi một người bạn của mẹ Yunho.

"Chết tiệt! Tớ ngồi lên nó mất rồi!"

"Đây là cái giá mà phải trả cho sự bừa bộn của mình đấy, Yunho..."

"Tớ không có thời gian cho mấy câu đùa ấy đâu! Giúp tớ dựng nó lên đi!"

"Cậu luôn không vui khi nói về..."

"Chỉ giúp tớ thôi, Yoochun!"

"Được rồi! Được rồi! Sheesh... hách dịch quá."

Hai anh chàng độc thân khệ nệ mang bức tranh cùng những mảnh vỡ của nó đặt lên bàn ăn. Yunho mang súng bắn keo lại rồi tỉ mỉ gắn chúng lại với nhau. Anh cố gắng làm cho bức tranh thẳng thớm trở lại.

Khi đã làm xong, và kết quả cho công việc vất vả ấy là một đống nhăn nhúm của....

"Chúng ta đang làm cái quái gì thế này? Yunho căng thẳng, tay anh đang vò lấy tóc mình và gương mặt nhăn nhó vì lo lắng.

"Tụi mình không có làm gì cả. Chúng ta đã làm hết khả năng của mình rồi và giờ tớ muốn cậu làm việc này..."

"Việc gì cơ, Chun?"

"Cậu cầm điện thoại lên..."

"Uhuh"

"Gọi đến số..."

"Uhuh" "Và nói rằng cậu đang cần một quản gia..."

"Uh - EH?"

---------------------

"Nó là cách giải quyết tốt nhất đấy, Yunho", Yoochun bảo với anh. Tuy không có ý tưởng nào khác nhưng anh lại nghĩ đây là một ý kiền tồi. Một người lạ sẽ chăm sóc ngôi nhà này khi anh vắng mặt ư? Không phải có rất nhiều rủi ro sao?

"Chun, tớ không thể để một người lạ chăm sóc nhà cửa của mình..."

"Mấy đứa bạn của mình đã làm thế rồi và chúng cam đoan rằng quản gia của chúng không ăn cắp gì cả bởi những vật giá trị đã được chúng cất ở chố khác rồi lại hạn chế bớt những lối đi vào các phòng. Ngoài ra họ còn giám sát bằng cách cho quản gia dọn đến ở chung."

"Đến ở chung?"

"Nhiều người đã làm thế rồi! Tớ biết một trung tâm môi giới chuyên cung cấp những người quản gia tốt nhất. Chỉ cần yêu cầu một người khá nhất thì họ sẽ làm cậu hài lòng."

Yoochun rút ví ra, rồi lấy tấm danh thiếp của trung tâm môi giới trên, sau đó đưa cho Yunho. Yunho đọc tấm danh thiếp ấy và thấy rằng nó rất hứa hẹn.

"Giờ cậu thử gọi đến đó đi rổi sáng mai sẽ có người "tút tát" lại cho căn nhà này. Tớ phải đi rồi. Mai gặp lại."

Họ ôm nhau đầy thân thiện và Yoochun bỏ Yunho với một mớ suy nghĩ trong đầu.

Yunho nghĩ rất nhiều và kĩ càng xem xét về việc có nên thuê một quản gia hay không. Về rủi ro chẳng hạn như cô ta (quản gia) có thể ăn cắp đồ của anh rồi bán chúng. Hay sáng sủa hơn là anh sẽ có một ngôi nhà sạch sẽ và không phải lo lắng gì về việc làm hỏng những vật có giá trị. Thêm nữa, tất cả những gì anh cần làm là khóa vật dụng quan trọng của mình vào chỗ khác và kiếm soát lối vào. Có vẻ như rất dễ - Anh đã đánh mất thứ gì? Người ta làm được... thì anh cũng làm được chứ.

Anh gọi vào số điện thoại của trung tâm. Sau vài hồi chuông thì cũng có người nghe máy. "Xin chào, đây là trung tâm môi giới HK. Tôi là Yoona, xin hỏi quý khách cần gì ạ?"

"Vâng. Tôi cần thuê một quản gia. Tôi cần người có khả năng tốt nhất trước sáng mai."

"Ngài tên là gì ạ?"

"Jung Yunho."

"Thưa ngài Jung Yunho, xin cho tôi biết số điện thoại liên lạc và địa chỉ nhà ạ."

Yunho cung cấp những thông tin ấy và người phụ nữ lặp lại để chắc chắn.

"Xin cảm ơn, ngài Yunho. Chúng tôi đảm bảo rằng luôn có đội ngũ nhân viên tốt nhất , chúng tôi chắc chắn rằng người quản gia mới sẽ đến vào sáng mai. Nếu có vấn đề gì, xin vui lòng thông báo lại cho chúng tôi."

"Cảm ơn cô, Yoona."

"Không có gì, thưa ngài. Tạm biệt."

Anh cúp máy.

---------

Rối buổi sáng ấy cũng đến. Tiếng chuông cửa vang lên ầm ĩ. Yunho buộc phải ngồi dậy và nhận ra rằng người quản gia mới đã đến. Anh khoác vội tấm áo choàng, chải lại tóc, xỏ chân vào dép (khi anh vô tình tìm thấy nó trên cái-được-gọi-là sàn nhà) rồi ra mở cửa.

Anh mỉm cười rồi nói, "Chào buổi sáng..."

"Chào buổi sáng"

Những gì đập vào mắt khiển anh vô cùng ngạc nhiên. Thay vì một cô gái... anh lại thuê một nam quản gia.

"Tên tôi là Kim JaeJoong. Rất vui khi được gặp ngài, ngài Jung Yunho", chàng trai trẻ cúi chào lịch sự còn Yunho lại thầm nghĩ, "Liệu có nhầm lẫn không đây?"

End chap 1

Chapter 2 ♥♥♥ ACCIDENT

"Đây là một trò lừa đảo! Đời đang thử thách mình sao?" Yunho thầm nghĩ. Anh không đợi chàng trai này, cái anh chàng Kim JaeJoong đó, đến nhấn vào chuông cửa và bảo rằng cậu ta là quản gia của anh.

Trên thực tế, Yunho nghĩ rằng con trai thì sẽ năng động hơn nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy không được thoải mái. Đây là một tình huống gây khó xử cho anh. Anh đã muốn có một nữ quản gia, chứ không phải là nam - nhưng nếu tạo hóa đông ý, thì JaeJoong cũng có thể trở thành một người phụ nữ xinh đẹp. "Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?" Yunho hét thầm trong đầu với một mớ bòng bong.

JaeJoong vẫn đang đứng ở bên ngoài và bị áng ngữ bởi ông chủ mới của mình ở ngay thềm cửa. Anh có định cho cậu vào nhà không vậy nhỉ? Thật là lạ.

Yunho nhận ra điều này và mời JaeJoong vào trong. JaeJoong cúi đầu lịch sự chào, cậu tháo giầy và bước vào trong cùng với chiếc túi vải len thô của mình. JaeJoong thật sự sốc trước khung cảnh hiện ra trước mắt mình. Mạng nhện giăng đầy các ngóc ngách, giấy dán tường thì rách lỗ chỗ cứ như thể ngôi nhà vừa trải qua một trận cuồn phong, còn quần áo và giấy tờ thì phủ đầy sàn nhà trông giống như tấm thảm chùi chân vậy. Một viễn cảnh thật kinh khủng nhưng JaeJoong lại cảm thấy thú vị. Cậu chưa từng thấy một nơi nào luộm thuộm và trông bẩn thỉu như thế này trong đời và nó khiến cậu cảm thấy buồn cười.

Yunho nhìn cậu rồi hỏi, "Yah! Có gì vui chứ?" "Ha ha", JaeJoong ôm bụng cười ngặt ngẽo đến nỗi chảy cả nước mắt, "Tôi... tôi xin lỗi, Jung Yunho-ssi. Tôi chỉ rất ấn tượng với căn phòng của ngài..."

"Hiểu rồi. Hiểu rồi. Nó là nơi ở của thú, tôi biết mà..." "Được rồi, tôi đảm bảo sẽ làm cho nơi này thông thoáng và sạch sẽ hơn trước khi ngài đi làm về vào buổi chiều!"

Yunho nhìn JaeJoong đầy ngạc nhiên. JaeJoong chỉ mỉm cười và bắt tay ngay vào việc. Tinh thần làm việc vui vẻ của cậu đã làm gương mặt Yunho vẽ nên một nụ cười đầy hài lòng. Nó rất đáng để được chú ý, "Ah! Jung Yunho-ssi, ngài đã cười rồi! Ngài rất đẹp trai khi ngài cười đấy!" "Eh?" Yunho thoáng đỏ mặt, "Cậu nói gì vậy hả?! Đừng có tán tỉnh tôi! Tôi là ông chủ và cậu là người làm đấy!" JaeJoong trề môi rồi gật đầu, "Tôi sẽ không như thế - Vâng, Jung Yunho-ssi."

Yunho đẩy mọi thứ ở trên ghế sofa sang một bên để JaeJoong có thể ngồi xuống. Khi JaeJoong ngồi, Yunho bảo cậu đợi một lúc vì anh nhận được một cuộc gọi từ một ai đó. JaeJoong mỉm cười rạng rỡ và vui vẻ ngồi chờ. Yunho thấy nó thật dễ thương - nhưng không có lý do gì để bị xao lãng cả. "Mày đang nghĩ gì thế? Mày đang có một nam quản gia! Một nam quản gia đấy! Ah! Phải gọi tới trung tâm môi giới..."

Anh về phòng rồi khóa trái cửa lại. Anh rất hài lòng vì bức tường khá dày. JaeJoong sẽ không nghe được cuộc nói chuyện giữa anh với trung tâm môi giới HK.

"A lô?" tiếng người nhân viên trung tâm.

"A lô? Có phải Yoona đấy không?"

"Vâng, là cô ấy đây ạ. Xin hỏi quý khách cần gì?"

"Tôi là Jung Yunho, người đã gọi hôm qua."

"Jung Yunho?" cô cố nhớ lại. Rồi cô gõ cái tên ấy vào máy tính của mình và kết quả hiện ra rất chi tiết, "Ồ vâng, thưa ngài Jung Yunho. Hôm qua ngài đã gọi đến yêu cầu một quản gia. Cậu ấy đã đến đó chưa ạ?"

"Aha! Vậy là cô biết là người được đưa đến là nam!"

"Thưa, có vần đề gì sao? Không phải ngài đã yêu cầu nhân viên xuất sắc nhất của chúng tôi sao?"

"Không, ý tôi là, có - ý tôi, Không! Ah! Tôi không yếu cầu một nam quản gia!"

"Không có giới hạn nào về giới tính cho nghề quản gia cả, thưa ngài. Ngài yêu cầu nhân viên có kĩ năng tốt nhất và ngài đã được đáp ứng rồi. Hay là, cậu ấy đã làm ngài phật ý sao?"

"Cậu ấy có hành động thất lễ ư? Cậu ấy không làm gì sai cả... sao lại thế được?"

"Ồ... ahem... tôi vô cùng xin lối khi hỏi cẫu hỏi này, thưa ngài. Nếu không có vấn đề gì, tôi nghĩ ngài sẽ hài lòng với người quản gia này thôi. Cậu ấy rất hợp với công việc nấu nướng, dọn dẹp và những công việc khác. Tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ làm ngài ưng ý."

"Tôi muốn cố nhận lại cậu ấy!"

Yoona bị ngạc nhiên bởi sự bộc phát của Yunho.

"Nhưng thưa ngài, cậu ấy không thể bị trả lại ngay trong ngày làm việc đầu tiên như vậy được. Ngài cứ thử để cậu ấy lại làm việc trong vài ngày và xem xét lại mà. Nếu cậu ấy không phù hợp với yếu cầu của ngài, ngài có thể gởi thư phàn nàn và chúng tôi sẽ nhận cậu ấy lại, hoàn trả lại tất cả các chi phí." Yunho không phản đối lại ý kiến này. "Được. Cảm ơn cô, Yoona."

"Không có gì, thưa ngài Jung Yunho. Chúc một ngày tốt lành."

"Tốt cái con khỉ." Anh nghi khi cúp máy. Anh thở dài đầy nặng nề. Anh không đòi một nam quản gia. Sự tưởng tượng về hình ảnh một cô hầu gái dễ thương trong bộ đồng phục sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Nếu JaeJoong có thể biến thành một cô gái, thì Yunho đã không bỏ lỡ cơ hội này. Anh quyết định sa thải JaeJoong.

"Cậu ấy rất hợp với công việc nấu nướng, dọn dẹp và những công việc khác. Tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ làm ngài ưng ý." Yunho nhái lại lời của cô gái lúc nãy. Anh lắc đầu, hoài nghi về khả năng của JaeJoong.

Mở cửa phòng, đẩy cánh cửa ra và anh thực sự kinh ngạc bởi cảnh trước mắt. Ghế đi-văng sạch sẽ, sàn nhà thì sáng sủa hơn nhiều, nhà bếp thì thơm phức mùi mì tôm.

Tuy nó chưa hoàn toàn sạch nhưng Yunho cuối cùng cũng có thể nhìn thấy sàn nhà và nó đủ để cho anh tuyên bố rằng nó rất sạch. Yunho nhìn quanh và không thấy mạng nhện nữa, những chô giấy dán tường bị rách đã được cắt đi và ngôi nhà trông rất ngăn nắp. Tài liệu được xếp gọn sang một bên ở trên bàn và quần áo thì được bỏ vào trong sọt. "Mình có sọt để quần áo sao? Thế mà mình không biết cơ đấy!" Yunho lại thêm một lần ngạc nhiên hơn.

"Kim JaeJoong-ssi?" Yunho tò mò không biết cậu đã đi đâu. Yunho quyết định sẽ sa thải cậu. Anh không quan tâm JaeJoong đã sôi nổi và sạch sẽ như thế nào, anh chỉ muốn cậu biến đi. Công việc chăm lo cho ngôi nhà không bao giờ hợp với nam giới cả.

Yunho bước quanh phòng khách rồi vào bếp. Anh thấy JaeJoong đang ngồi trên ghế, đang với tay lấy lọ nước sốt cà chua ở ngăn tủ phía trên.

Anh thấy tên nhóc này thật là ngốc khi kiễng chân lên ghế chỉ để lấy cái lọ trên cái kệ tủ cao thế kia. "Đây là con trai thật sao?" Yunho tự hỏi chính mình. Anh vò đầu, chán chường bởi cậu, "Kim JaeJoong-ssi!"

JaeJoong giật nảy mình. Cậu té ngửa ra đằng sau và Yunho may mắn đã đỡ lấy cậu kịp lúc. JaeJoong vòng tay quanh cổ Yunho lúc nhắm tịt mắt tưởng đã tiêu đời bởi cú ngã này. Yunho hét lên, "Cậu nghĩ là mình đang làm gì vậy hả? Nguy hiểm lắm đó!"

JaeJoong mở mắt ra và nhận thấy mặt mình chỉ còn cách mặt của Yunho vài centimet. Yunho đang giận sôi người vì bị JaeJoong chọc tức. JaeJoong vội buông tay khỏi cổ Yunho và nhìn anh sợ sệt. Yunho quay lại nhìn chằm chằm, từ khuôn mặt giận dữ dần sang ngơ ngẩn.

"Sao cậu ấy lại nhìn mình như thế?" Yunho tò mò.

"Anh ấy... anh ấy thật là đẹp trai..." JaeJoong nghĩ.

Hai người cứ giữ nguyên mãi tư thế ấy cho đến khi JaeJoong trở lại bình thường.

"Tôi... tôi xin lỗi, Jung Yunho-ssi! T...tôi thật là ngốc ngếch khi cố v...với lên lấy cái lọ sốt cà chua ấy. Việc ấy sẽ k..kh...không lặp lại nữa đâu!"

"JaeJoong-ssi, tôi-"

"Tôi vô cùng xin lỗi nếu như đã làm gãy cái ghế! Tôi sẽ sửa nó ngay!" JaeJoong vội đi lấy cái ghế và kiểm tra các chân và các phía của chiếc ghế. Nó vẫn còn nguyên. Yunho đứng nhìn JaeJoong khi cậu xoay vần cái ghế-không-bị-gãy. Có sai lầm khi tìm kiếm một chàng trai dễ thương như thế? "Chẳng lẽ là thế?"

"JaeJoong-ssi..."

"Vâng, Jung Yunho-ssi?"

Đã đến lúc Yunho phải nói sự thật, nói lý do và bảo cậu ấy ra đi.

JaeJoong nhìn Yunho và chờ đợi. Yunho nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn, nai tơ ấy. Trông chúng thật cuốn hút và đầy mê hoặc đến nỗi Yunho buộc miệng nói ra mà không suy nghĩ, "Cậu có muốn tôi giới thiệu phòng của cậu không?"

Yunho vỗ mạnh vào đầu. Vào lúc ấy, anh nhận được một nụ cười sáng chói từ JaeJoong và tim anh dường như ngừng đập. Thật là điên nhưng dường như nó là điều tốt cho anh.

Anh chỉ cho JaeJoong căn phòng còn trống và nó thật đáng kinh ngạc. Ở đó có một chiếc giường đôi được bọc ngoài với tấm trải và gối, một chiếc bàn học đồng bộ với chiếc ghế rồi một cái kệ nhỏ cùng với một chiếc tủ áo.

"Chỉ có một phòng tắm nên tôi nghĩ chúng ta sẽ dùng chung. Phòng tắm ở dưới phòng lớn, tấng hai rồi rẽ trái. Có thêm một cái ly cho cậu. Có mang theo bàn chải đánh răng không?"

JaeJoong hồ hởi mang bàn chải hình Trung sĩ Keroro ra, cùng với một chiếc bàn chải hình Hamtaro cho các tháng sau. Yunho phá lên cười, "Ha ha! Mấy cái này là bàn chải đánh răng của cậu hả?"

"Có gì vui sao? Tôi thấy chúng dễ thương chứ bộ!"

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi, Kim JaeJoong-ssi?"

"Tôi đã 21 tuổi rồi, sao chứ?"

"Những thứ này là cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net