onshort - Hướng Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[OP] [LawCora] [OOC]
*Note: Chúng ta là hai cá thể khác lối nhưng chung một niềm tin.
_______________________________________

Không...không được chết.

Tôi nhất định phải sống, phải sống.

Cho dù cơn đau giày vò cơ thể bủa vây tôi, hay tự làm tổn thương chính mình chỉ lấy lại sự tỉnh táo. Tôi phải đấu tranh để giành lấy sự sống sót.

Để không phụ lòng sự nhân hậu của người ân nhân trở nên vô nghĩa.

Sống thay cho cả phần những người mà tôi trân quý.
.
.
.
Sau biến cố ở đảo Minion, Law và Corazon đã thành công trốn thoát khỏi tay Doffy và đi đến thị trấn kế tiếp như đã hứa trước đó.

Một hòn đảo có tên là Swallow, cả hai trải qua không ít khó khăn mới có thể di chuyển đến thị trấn lân cận.

Khoảng khắc nhìn thấy ánh đèn thị trấn anh như vớ được phao cứu sinh, nhưng sức lực cùng kiệt anh gục ngã ngất đi, vẫn ôm cậu nhóc trong tay.

Lúc tỉnh lại, thì cả hai đang ở một nơi xa lạ, khi vỡ lẽ họ hiểu được một quý ngài phát minh có tên là Wolf đã "giúp đỡ" cho họ nơi tạm trú với điều kiện là có vay có trả, châm ngôn sống của lão. Ở đây họ vô tình gặp gỡ được Bepo một chú gấu trắng biết nói, Sachi, và Penguin. Mặc dù trước cuộc gặp gỡ đó đã xảy ra một đống rắc rối không đáng có.

Chẳng mấy chốc 2 tháng trôi qua, đêm đã buông xuống.

Nhớ lại cái ngày anh bế cậu nhóc loạn choạng bước đi một cách vụng về trên nền tuyết trắng xoá. Cả người lạnh buốc, tình trạng của Law cũng dần tệ đi.

Sau nhiều ngày di chuyển cực nhọc, cả hai dừng lại nghỉ ngơi tạm một nơi, khi đó Law đã bộc phát được sức mạnh của trái Ope Ope và thành công tiến hành cuộc phẫu thuật chữa bản thân khỏi bệnh chì hổ phách.

Corazon suy ngẫm, ngồi ngoài thiên thưởng trăng thanh gió mát. "Nhiệm vụ" của anh cũng đã hoàn thành có lẽ đã đến lúc anh phải trở về tổng bộ hải quân báo cáo tình hình, anh nhớ ngài Sengoku quá đi mất. Anh thở dài rồi ngước nhìn bầu trời.

"Không biết bây giờ ngài ấy đang làm gì nhỉ?"

Bỗng anh nghe được tiến bước chân từ đằng sau nên ngoái đầu nhìn lại, à ra là cậu nhóc Law. Cậu tiến tới ngồi cạnh anh, biểu cảm khó đoán dường như đang chứa một nỗi niềm. Chắc muốn xoa dịu tâm trạng cậu, anh chủ động bắt chuyện.

"Law nhìn xem, bầu trời hôm nay thật đẹp"

Corazon cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.

Cậu gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt thường lạnh lùng của cậu.

"Ừ, thực sự rất đẹp"

"Không biết có bao nhiêu ngôi sao trên trời Law ha~."

Law với vẻ mặt trầm ngâm, đôi mắt sáng ngời phản chiếu ánh sáng của vô số ngôi sao trên bầu trời.

"Em làm sao biết được chứ!"

Corazon khẽ cười. Anh thực sự không biết bao nhiêu sao trên trời, cũng không biết cuộc đời sau này sẽ thế nào. Dù ra sao thì số mệnh đã sắp đặt.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng, anh quay sang cậu, ánh mắt tràn sự quan tâm.

"Bệnh của nhóc cũng đã chữa khỏi"

Anh nói một cách nhẹ nhàng, mỉm cười.

"Nhóc có dự định gì tiếp theo không?"

Law nhìn vào bầu trời đêm, dường như đang tìm kiếm câu trả lời. Sự im lặng kéo dài trong chốc lát. Cuối cùng, cậu mở lời, giọng đầy suy tư.

"Em đã nghĩ rất nhiều"

Law nói.

"Em nhận ra mình muốn giúp đỡ những người khác, những người không may mắn như em"

Anh không giấu nổi niềm tự hào.

"Tuyệt vời!"

"Nhóc biết đấy, với trái Ope Ope và khả năng của mình, nhóc hoàn toàn có thể làm được."

Law gật gù.

"Em muốn trở thành một bác sĩ"

Cậu tuyên bố.

Anh ôm cậu vào lòng, đầy xúc động.

"Nhóc sẽ trở thành một bác sĩ tài ba"

Giọng nói nghẹn ngào.

"Ta sẽ luôn ở đây, ủng hộ nhóc"

Trong khoảnh khắc ấm áp ấy, cậu cảm nhận được sự ủng hộ vô điều kiện từ anh. Law cảm thấy mình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức trên con đường phía trước.

Ánh sáng từ ngôi sao xa xôi chiếu rọi lên khuôn mặt đầy quyết tâm. Cậu chia sẻ với anh, giọng nói trầm lắng nhưng kiên định.

"Một bác sĩ có thể cứu chữa bất bệnh"

"Chính vì thế em không thể dừng chân lại một nơi được"

"Em sẽ ra khơi vào một ngày không xa. Em sẽ trở thành hải tặc, làm hải tặc để tích lũy kinh nghiệm, nâng cao..."

Corazon cảm thấy có gì đó sai sai, anh bèn hoảng hốt.

"Nhóc vừa nói cái gì, Hải Tặc á"

"Law à, ta không phản đối quyết định của nhóc nhưng làm hải tặc rất nguy hiểm"

"Em sẽ không trở thành một hải tặc khiến Cora-san thất vọng đâu"

"E-em muốn"

"Cùng đi phiêu du với Cora-san một lần nữa, và những người đồng đội..."

Law dừng lại một chút, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào anh.

"Em muốn hỏi... liệu Cora-san có muốn đi cùng em không?"

Anh nhìn cậu, anh biết rằng quyết định này quá đột ngột. Trong lòng Corazon, dù muốn cũng không thể vì ranh giới giữa hải quân và hải tặc kỳ thực rất khoảng cách, nhưng tình cảm mà anh dành cho Law là không gì có thể thay thế.

Sau một thoáng trầm ngâm.

"Law, được thôi, dù con đường phía trước có ra sao, Ta luôn muốn ở bên cạnh hỗ trợ nhóc"

Cậu nhận được câu trả chấp thuận từ anh, nụ cười của cậu trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Trong đêm tĩnh lặng, dưới bầu trời đầy sao. Họ cùng nhau trò chuyện, đến quên cả giờ giấc.

Sáng hôm sau.

Corazon thức giấc vào lúc bình minh, anh dậy sớm hơn bình thường để chuẩn bị khởi hành một ngày hoàn toàn mới. Với tâm thái thư giãn anh lấy giấy và bút ngồi vào bàn, anh sẽ viết lời nhắn để lại cho Law, vừa suy nghĩ.

Trafalgar Law, một cậu nhóc bị nhiễm chì hổ phách giờ đây đã khởi bệnh và có bạn bè ở bên, anh cũng không cần lo lắng thêm cho thằng nhóc nữa rồi, anh rất tiếc nuối khi phải rời đi như thế này nhưng bản thân là một hải quân bảo vệ công lý, anh cũng không còn cách nào khác, Law có giận anh không. Viết đến dòng ký bút anh gấp giấy vào phông thư.

Corazon tìm đến ngài Wolf, anh cũng phải cảm tạ ngài phát minh vĩ đại Wolf này vì đã "giúp đỡ" họ trong thời gian qua, anh cảm thán rằng những phát minh của ông lão thật đáng "ngưỡng mộ" anh nhất định sẽ kể với ngài Sengoku những điều này.

"Vất vả cho lão rồi, nhờ lão chăm sóc bọn nhóc nhé"

Anh nở một nụ cười thật thà, chào tạm ông lão rồi rời đi, chưa kịp ra khỏi cửa anh đã ngã chổng vó một cách hậu đậu.

Làm lão già một phen bất ngờ vì không hiểu bằng cách nào anh lại ngã kiểu đấy được nữa, anh ngượng ngùng đứng dậy chào tạm biệt lão một lần nữa rồi mới rời đi.
.
.

.
Law người đang tìm kiếm sự hiện diện của người ân nhân.

"Cora-san, Cora-san"

"Anh ấy đâu rồi, cả ngày không thấy đâu"

Law đặt tay lên càm suy nghĩ, nếu là bình thường thì. "Chào buổi sáng, Law" rồi anh nở một nụ cười rạng rỡ mà hôm nay lại không thấy đâu, cũng chẳng nghe được câu chào nào.

Đột nhiên, lão Wolf đặt lên vai cậu cứ tưởng là Corazon quay lại định mè nheo với anh nhưng một lá thư đưa đến trước mặt cậu. Người đưa thư là vua sáng chế "đồ dỏm" làm cậu ngơ ngác.

"Tên cao to vụng về nhờ ta đưa nó cho chú mày đấy!"

Cậu nhận lấy và trú vào một góc để mở thư. Bepo, Penguin, Sachi, thấy thế tò mò họ kéo nhau đến cửa xem xét tình hình ngoài cửa. Không biết cảm xúc của Law như thế nào khi biết ân nhân rời đi, vì họ hiểu rằng Corazon là một phần rất quan trọng với cậu.

"Không biết, đại ca Law có ổn không?"

Cậu lướt từng dòng chữ một cách chậm rãi, cảm xúc bối rối. Tay cậu run run đặt lá thư xuống, cậu gật mặt vào gối. Đúng là ngốc, Corazon là đồ ngốc, đã hứa sẽ đi phiêu lưu cùng nhau mà lại thế này. Nhưng mà cậu không giận anh, một chút cũng không. Đối với cậu thời gian có anh ở bên thật sự hạnh phúc và bây giờ cậu sẽ tự bước con đường của chính mình.

Law ngước mặt nhoẻn miệng cười nhẹ.

"Hẹn gặp lại anh, Cora-san"

Bọn đàn em tò mò bên ngoài thì thầm với nhau, vì Law ở trong đấy khá lâu mà chưa thấy ra ngoài, họ nghĩ chắc là cậu đang khóc.

"Có cần xông thẳng vào đó an ủi đại ca không?"

"1, 2, 3 vào"

Law bất ngờ mở cửa làm cả bọn ngã sấp mặt. Cậu nhìn cảnh tượng trước mắt bất lực mà lằc đầu ngao ngán.

"Đang làm trò gì vậy?"
.
.
.
Chúng ta là hai cá thể khác lối.

Trong cuộc hành trình của cuộc sống.

Ta lựa chọn cho mình một con đường đi riêng biệt.

Như hai dòng chảy song song, dường như chẳng bao giờ giao thoa.

Dẫu vậy, giữa bộn bề những ngã rẽ, nhưng lại tìm thấy sự kết nối qua chung một niềm tin - niềm tin vào tình yêu, sự đồng cảm.

"Xin lỗi nhóc, vì ta không thể giữ lời hứa"

"Cảm ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc đời của em"
.
.
.
-Fin-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net