Người Chết Lữ Hành (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sabo và Ace… ồ và cả tôi nữa.” cậu nói thêm, như thể vừa nhớ ra rằng chính mình đã chết, "cậu hiểu không?"

"Không."

Law lắc đầu ngơ ngác, còn Mũ Rơm thì rên rỉ chán nản.

"Đó là cuộc phiêu lưu của riêng Ace và Sabo," cậu nói. "Tôi cũng có cuộc phiêu lưu của riêng mình, không có gì để nói nếu nó thất bại. Chúng tôi sẽ làm điều tương tự nếu chúng tôi làm lại."

Câu trả lời của cậu không còn liên quan đến bản thân câu hỏi nữa, nhưng Law lại hiểu nó một cách kỳ lạ và từ đáy lòng cảm thấy ghen tị-- có lẽ sự tự do trong lời nói của Cora-san, hắn sẽ không bao giờ hiểu và không bao giờ xảy đến với hắn, nhưng Luffy có lẽ là người gần gũi nhất với tự do mà hắn từng thấy.

Không thế lực nào có thể đẩy lùi được cậu, không có hận thù nào có thể kiềm chế được, cho dù cuối cùng có bị đánh bại và chết trong trận chiến, cậu cũng sẽ không hối hận dù chỉ một giây.

Có lẽ chính vì điều này mà cậu đã trở thành 'bất tử' như bây giờ, quay trở lại một thế giới quá khứ nào đó để đồng hành cùng chàng trai trẻ bị trói buộc bởi nhiều xiềng xích nhưng không biết làm cách nào để giải thoát bản thân.

Tuy nhiên, vào lúc này, Law lại càng tham lam hơn. Hắn khẽ giơ ngón trỏ lên và nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của Mũ Rơm-ya vẫn đang đặt trên chăn trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, thầm hy vọng thứ mình chạm vào là những đầu ngón tay ấm áp.

“Sẽ thật tốt nếu anh vẫn còn sống,” hắn thì thầm.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net