Rung Động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 13_InfinitelyCurious_13 (AO3)

__________

Trong suốt cuộc đời Trafalgar Law chưa bao giờ là người đứng ngồi không yên. Anh luôn nghĩ rằng làm việc gì đó sẽ tốt hơn dành thời gian ngồi một chỗ. Anh thường xuyên bận rộn; giúp đỡ các đồng đội của mình khi họ tự gây thương tích cho bản thân, điều hành phi hành đoàn, phát triển và nghiên cứu phẫu thuật, đồng thời đảm bảo mọi thứ trong phòng của anh đều ngăn nắp.

Điều anh làm nhiều nhất gần như có thể thư giãn là ngồi xuống với một cuốn sách hay.

Sách y khoa thường là trường hợp để anh có thể ôn lại quá trình hành nghề y của mình, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ tìm một cuốn sách bí ẩn hoặc kinh dị hay để giúp giải trí. Anh chưa bao giờ thực sự xem hết những cuốn sách bí ẩn chủ yếu là vì phần kết của nó cực kỳ dễ giải mã.

Nó giống như việc cố gắng ghép một trong hai mảnh ghép mà cha mẹ đưa cho con cái để khiến chúng bận rộn. Nhưng đó không phải là vấn đề. Quan điểm của anh là anh luôn cần phải làm gì đó để khiến mình bận rộn, cho dù đó là công việc nghiêm túc hay chỉ là công việc bận rộn đơn thuần.

Nói như vậy, Law cũng không phải là người dễ bị động chạm. Chắc chắn, trong một hoặc hai năm đầu tiên làm một người tự do, với tư cách là một tên cướp biển, anh đã tham gia nhiều hơn vào tình một đêm và những quan hệ thể xác với rất nhiều người; nam và nữ.

Tuy nhiên; đó chỉ đơn giản là những đêm vui vẻ vô cảm, nhanh chóng để giải tỏa căng thẳng và tận hưởng những ham muốn trần thế của anh. Anh thường rời đi vào ngày hôm sau và rời khỏi hòn đảo cùng với phi hành đoàn của mình.

Quan điểm thực sự của anh là anh chưa bao giờ quen với việc ở gần ai đó và để họ chạm vào mình mà anh không cảm thấy vô cùng khó chịu về điều đó, đặc biệt nếu đó không phải là vấn đề tình dục. Đặc biệt nếu đó không phải là vấn đề tình dục. Anh luôn nghĩ rằng những cái ôm, âu yếm, nắm tay, v.v. là hoàn toàn vô dụng và quá xa vời với không gian cá nhân của anh.

Người duy nhất mà anh thân thiết thậm chí không phải là một con người, mà là hoa tiêu gấu Bepo của anh. Một người bạn tốt và trung thành, nhưng lại là một chiếc gối còn tuyệt vời hơn khi Law muốn chợp mắt vì thường xuyên thiếu ngủ, Bepo khác biệt chủ yếu vì cậu ta không phải là con người và Law đã biết quen nhiều năm. Vì vậy, một cách tự nhiên, Law tránh hầu hết những động chạm khi có thể.

Anh không bao giờ biết rằng điều này sẽ trở nên gần như không thể khi anh yêu cầu một thuyền trưởng cướp biển cao su nào đó và nhóm bạn không phù hợp của cậu trở thành đồng minh với anh.

Kể từ đó trở đi, anh thực sự bị cản trở bởi những điều mà anh rất ghét, nhận được những cái vỗ nhẹ vào lưng khi anh làm điều gì đó tốt, một cánh tay qua vai khi anh cảm thấy muốn nằm dài trên boong tàu, và những cái ôm  chết tiệt vào những thời điểm kỳ lạ nhất.

Hầu hết băng Mũ Rơm đều giữ khoảng cách với Bác sĩ phẫu thuật tử thần, cuộc trò chuyện của họ thường là những trao đổi ngắn gọn về những điều tế nhị, nếu anh đang nói chuyện với Tony Tony Chopper, thì những chủ đề thú vị về chăm sóc và điều trị y tế. Anh đã đấu với kiếm sĩ của họ, Roronoa Zoro, một hoặc hai lần, nói chuyện với nhà khảo cổ học điềm tĩnh của họ, Nico Robin, về một cuốn sách hay mà cả hai đều đọc, và thậm chí còn tổ chức một cuộc trò chuyện ngắn với anh chàng mũi dài, Usopp.

Anh thậm chí còn có thể một vài cuộc trò chuyện giữa anh và người đầu bếp của họ, người dường như cảm thấy cần phải thô lỗ với đàn ông. Nami thực sự không phải là người mà anh thường xuyên nói chuyện, nhưng anh vẫn có thể hòa hợp với cô. Franky, thợ đóng tàu của họ, khá tử tế nhưng hơi lập dị.
Brook ở trong thế giới của riêng mình, nhưng Law phần nào có thể chịu đựng được ông ta. Law không gặp vấn đề gì với phi hành đoàn, nhưng Law lại có vấn đề với thuyền trưởng Luffy Mũ Rơm.

Mỗi khi họ ở cách nhau vài bước chân, Luffy hẳn phải cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt nào đó muốn tấn công Law bằng một cú chạm nào đó. Và Law ghét điều đó. Với một niềm đam mê rất lớn. Chàng trai cao su dường như không hiểu được khía cạnh của 'không gian cá nhân'.

Bây giờ Law nghĩ về điều đó, có lẽ cậu thậm chí chưa bao giờ nghe thấy ý nghĩa của cụm từ này. Nếu có thì có lẽ cậu đã quên mất hoặc không quan tâm. Cả hai đều là những lựa chọn và có vẻ giống Luffy đến nỗi Law bắt đầu nghĩ rằng có thể là cả hai.

Ban đầu, Law ghét sự đụng chạm của cậu, đẩy cậu ra, đánh vào đầu cậu, thậm chí sử dụng sức mạnh trái ác quỷ Ope-Ope của mình để dịch chuyển cậu ra xa nhưng Luffy dường như không bao giờ hiểu được mục đích và không dừng lại. Sau thời gian trôi qua, Law đã trở nên quen với những cái ôm và tình cảm mà anh nhận được từ chàng trai trẻ hơn và... Chà, anh bắt đầu thích sự động chạm.

Anh thực sự thích khi chàng trai rám nắng, luôn cười toe toét nhảy vào người anh và kéo anh vào một cái ôm siết chặt, anh thích khi cậu nắm lấy tay anh và kéo đi làm điều gì đó, anh thích khi cậu chọc anh và chọc vào má anh để cố gắng thu hút sự chú ý của anh. Ôi trời, anh thích ở cạnh cậu thiếu niên ngu ngốc, tự đề cao, cứng đầu và bướng bỉnh đó. Nó có thể đã hoặc chưa trở thành mầm mống của tình yêu.

Và điều tồi tệ hơn là phi hành đoàn đã phát hiện ra. Những người còn lại trong toàn bộ thủy thủ đoàn đều biết cảm xúc ngày càng tăng của anh đối với tên thuyền trưởng ngu ngốc của họ. Họ không tức giận, không đe dọa, thậm chí không bảo vệ quá mức như Law nghĩ. Những gì họ làm là trêu chọc người đàn ông... Không ngừng nghỉ.

Và sau đó cười về điều đó như thể đó là điều buồn cười nhất trên thế giới. Đối với họ, có lẽ là như vậy. Lần duy nhất anh có thể có được sự bình yên và tĩnh lặng sau đó là khi anh trốn lên boong tàu vào ban đêm hoặc đến thư viện khi những người còn lại đều ở trên boong. Điều đó khiến Law phát điên. Nó đã khiến Trafalgar Law, một người đàn ông rất kiên nhẫn và thờ ơ, phát điên.

Điều tốt nhất, với tất cả ý nghĩa mỉa mai của từ này, là Luffy đã không biết gì về nó. Cậu chỉ như bình thường và tiếp tục động chạm, ôm và âu yếm ngẫu nhiên với thuyền trưởng cướp biển khác giống như Law sẽ không cắt thủy thủ đoàn thành nhiều mảnh khác nhau và ghép họ lại với nhau như Mr. Potato Head*.

* Đồ chơi “Ông Khoai Tây” (Mr. Head Potato) được phát minh tại Mỹ hơn 70 năm về trước, vượt qua thời gian đồ chơi “ông khoai tây” với nhiều phiên bản khác nhau xuất hiện trong các bộ phim của Mỹ, đặc biệt trở nên nổi tiếng từ bộ phim “Câu truyện đồ chơi - Toys Story”.

Law không đẩy cậu ra nữa, không đánh cậu khi ôm anh, và thậm chí còn không cố gắng sử dụng sức mạnh trái Ope-Ope của mình lên cậu nữa. Anh thực sự thích cảm giác bồng bềnh như lông vũ, cảm giác như đang ở trên chín tầng mây và nhịp tim đều đặn đập nhanh vào quên lãng.

Anh thích cảm giác bụng mình quặn lên khi nói chuyện với thuyền trưởng trẻ hơn, cách má anh đỏ bừng khi cậu đến gần một cách ngớ ngẩn, và chết tiệt, anh thích cảm giác muốn mỉm cười đáp lại nụ cười toe toét ngây thơ đó và anh thích nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen ngây thơ ngay lập tức thu hút anh chỉ bằng một cái nhìn. Và phá hỏng mọi thứ nếu không thích những biệt danh vui nhộn "Torao" hay "Trafal-Guy" mà Luffy đã thốt ra vì cậu không thể phát âm tên thật của anh. (Tại sao cậu không muốn gọi anh là "Law" thì khá là bí ẩn.)

Nếu Law không yêu thì anh cũng đã gần như vậy rồi. Và niềm tự hào của anh gần như không tồn tại khi anh nhận ra mình đang phụ thuộc vào nguồn năng lượng nhỏ bé đó. Một nụ cười toe toét và cậu bé đó có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn với Law.

Đã lâu lắm rồi Law không kiểm soát được tình hình. Cứ như thể Luffy đang kéo anh đi cùng vậy... Đó có lẽ là điều anh ghét nhất trong toàn bộ chuyện này. Anh chưa bao giờ kiểm soát được. Và nó còn hơn cả bực bội.

Lý do đó có lẽ là lý do tại sao anh ở trong tư thế này, hai tay đặt dưới đầu làm gối và chiếc mũ nằm ngay trên đầu cùng với áo sơ mi, thanh kiếm và áo khoác. Bất chấp việc chán ghét việc phải ngồi không làm gì và bị động chạm, anh để ngực trần và ngủ gật trên boong trước những ngón tay xoa dịu nhẹ nhàng lăn trên làn da đầy hình xăm của anh.

Anh hầu như không để ý đến việc Luffy đang huyên thuyên phía trên mình, ngồi ngay bên phải người đàn ông lớn tuổi và theo dõi những hình xăm che phủ ngực và cánh tay của người kia. Anh còn không biết tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này. Anh thậm chí còn không thể suy nghĩ chính xác về bất cứ điều gì trong trạng thái buồn ngủ.

Tất cả những gì anh thực sự biết là anh ấm áp, thoải mái và thực lòng anh cảm thấy như đang ở trên thiên đường. Cơ bắp của anh co giật dưới sự chạm vào của Luffy và anh gần như cảm thấy như mình đang được mát xa nếu không có chuyển động nhào nặn thực sự của bàn tay Luffy.

Nó mang tính thăm dò và tò mò hơn bất cứ điều gì, nhưng Law không thực sự quan tâm. Cảm thấy khá tốt. Anh không nên thoải mái thế này. Anh nên đề phòng. Rốt cuộc, tên khốn đáng yêu này là kẻ thù sau khi liên minh của họ kết thúc. Nếu nó đã kết thúc. Ai biết?

"Torao, từ khi nào mà anh có những hình xăm ngầu thế này vậy?!" Luffy hào hứng hỏi, xuyên qua suy nghĩ của Law như một mũi tên xuyên qua tờ giấy. Cậu bé không để anh trả lời mà vẫn tiếp tục nói. Law rất biết ơn điều đó vì anh chắc chắn khoảng 75% rằng việc mở miệng sẽ tạo ra một tiếng rên rỉ rất khó chịu và hài lòng. "Tôi không nghĩ mình có thể xăm hình vì cơ thể tôi được làm bằng cao su." Luffy tiếp tục, kéo ngón tay của mình dọc theo cánh tay của Law và kéo một tay của anh ra khỏi đầu.

Law không thèm phản đối mà chỉ mở một mắt ra để nhìn chàng trai nghịch ngón tay và xem xét những hình xăm trên ngón tay có dòng chữ "DEATH" bằng chữ in hoa. "Chúng đau lắm không?" Luffy tò mò hỏi, một lần nữa xâm nhập vào suy nghĩ của Law một cách dễ dàng. Law chỉ có thể nhún vai trước câu hỏi, đôi mắt quét qua mái tóc đen được che một phần bởi chiếc mũ và nụ cười toe toét không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của Luffy.

Anh bắt đầu cảm thấy giống Zoro, gần như ngủ quên trên sàn gỗ cứng. Anh đưa bàn tay còn lại của mình tới chỗ quần áo, chuẩn bị kết thúc chuyện này, à, bất kể nó là gì.

Anh thực sự không muốn, nhưng anh biết mình phải làm vậy. Law có thể cảm nhận được ánh mắt của những người khác trên thuyền đang nhìn họ, không quá tinh tế đang quan sát họ và vì lý do nào đó, anh nhận ra, không có ai đến để xem chuyện gì đang xảy ra. Họ chỉ để như vậy một lần thôi.

Trước khi Law có thể suy nghĩ thêm về điều đó, anh bắt gặp đôi mắt lấp lánh sáng lên vì phấn khích của Luffy khi nhìn thấy mực đen và cậu gần như bay qua cơ thể Law khi lao tới nắm lấy cánh tay còn lại để nhìn vào nó, đồng thời cười "Shishishi~" như thường lệ.

Law đột nhiên nhận thức sâu sắc rằng Luffy gần gũi với anh đến mức nào. Hơi thở của anh nghẹn lại và con mắt còn lại của anh mở to, tâm trí lúc này đang trong trạng thái cảnh giác cao độ và thoát khỏi trạng thái choáng váng. Khuôn mặt của Luffy thực sự chỉ cách không đến một inch và mũi của họ đang chạm vào nhau. Tim bỗng đập nhanh khi ở gần, khuôn mặt Law từ rám nắng chuyển sang hồng hào rất tươi.

Tên ngốc hay quên có lẽ thậm chí còn không nhận thấy sự gần gũi của mình với người kia khi vui vẻ chơi đùa với tay Law, vẽ các hình trên lòng bàn tay và cười về những gì viết như thể nó sẽ mãi mãi ở trên da. Loại mực vô hình mà Luffy nghĩ mình đang sử dụng đều không có tác dụng và không có gì sáng lên trên lòng bàn tay anh nhưng tiếng cười của Luffy khiến Law muốn mỉm cười, nhưng anh đã kiềm chế, muốn giữ lại bao nhiêu cái tôi có thể trong tình huống đó.

Ngực áp vào ngực Luffy, Law cảm thấy thôi thúc không thể chối cãi muốn nhoài người lên và hôn chàng trai mạnh mẽ, đáng ghét đó, kéo cậu xuống, thứ mà người đàn ông lớn tuổi vô cùng khao khát. Nhưng người đàn ông lại cảm thấy mâu thuẫn, cảm xúc cuồn cuộn trong người như một cơn bão tràn vào cơ thể. Trong một phút, anh hoàn toàn quên mất quần áo của mình, quên mất những người đang theo dõi, và hoàn toàn quên mất rằng có lẽ, chỉ có thể thôi, Luffy không cảm thấy như vậy.

Tâm trí trống rỗng, Law giơ bàn tay còn lại của mình lên và nắm lấy gáy Luffy, những ngón tay đan vào mái tóc mượt mà nhưng không thực sự mềm mại của đối phương và kéo cậu xuống để chạm môi vào môi mình. "Torao, anh đang làm gì thế-mmph!" Câu hỏi của Luffy bị cắt ngang bởi đôi môi ấn vào môi cậu, lời nói biến mất trong cổ họng Law.

Luffy ngồi đó, đóng băng phía trên người đàn ông trong vài giây dài, không thể chịu nổi, đủ lâu để Trafalgar tự hỏi liệu anh có thực sự đã phạm sai lầm hay không. Suy nghĩ của anh nhanh chóng bị tiêu tan khi anh cảm nhận được nụ hôn đáp lại của chàng trai nhỏ hơn, mặc dù anh không giỏi lắm nhưng đó là điều có thể đoán trước được.

Đây có lẽ là nụ hôn đầu tiên của cậu. Law vòng một tay quanh eo cậu, kéo tay còn lại tựa vào cằm Luffy để giữ cậu đứng yên. Chỉ khi đó, khi có thể bị chói tai, Law mới buông ra tiếng rên rỉ mà suốt hai mươi đến ba mươi phút vừa qua vô cùng muốn thoát ra. Anh đưa ngón tay cái lên môi dưới của chàng trai cao su, cố gắng mở miệng ra.

Anh nhanh chóng thành công và lưỡi của anh luồn vào hang động ẩm ướt của đối phương, khám phá từng tấc trong đó và âm thầm giành lấy nó cho riêng mình và ấn vào lưỡi của Luffy để dụ dỗ nó chơi đùa. Cuối cùng cả hai cùng hòa vào một điệu valse cuồng nhiệt và chóng mặt.

Law cảm thấy choáng váng và say khướt vì cảm giác này. Các giác quan của anh rung lên, khoái cảm xuyên qua từng lỗ chân lông chỉ sau một nụ hôn. Luffy phát ra một âm thanh khó nhận thấy, một Law gần như không thể nghe thấy nhưng bằng cách nào đó đã bắt được. Luffy chỉ rên rỉ. Đánh dấu đó là một chiến thắng cá nhân, Law cuối cùng đã rút lui khi nhu cầu về không khí trở nên rõ ràng hơn. Họ ngồi đó trong im lặng, thở hổn hển để lấy lại hơi thở, dòng nước nối giữa miệng họ sau nụ hôn vô tình.

"Chính là nó..." Luffy lẩm bẩm qua quần để thở, mắt nhắm nghiền và trông lười biếng. Law nhướng mày tò mò, tâm trí lúc đó không hoàn toàn ngây thơ hay trong sáng. Thành thật mà nói, điều anh thực sự nghĩ đến là đàn ông linh hoạt đến mức nào. Nghĩ đến đây mặt càng đỏ hơn, đôi mắt xám hơi u ám. "Anh là của tôi." cậu gật đầu một cách trẻ con để chứng minh quan điểm của mình và Law một lần nữa bị cắt đứt dòng suy nghĩ bởi những lời nói của Luffy.

Anh không khỏi khẽ cười khúc khích, tiếng cười phát ra thành tiếng ầm ầm trầm thấp từ lồng ngực anh. Anh không thể nhịn được, chiếc mũ rơm nhỏ này thật đáng yêu theo cách riêng của anh và anh không thể. Anh bật lên một tiếng cười nho nhỏ, cố nhịn cười không cho mọi người nghe thấy, chỉ cười vừa đủ để không bật cười. Khi bình tĩnh lại, anh nhìn xuống đồng minh của mình với một nụ cười nhếch mép trên môi.

“Mũ Rơm-ya, đó không phải là cách hoạt động.” Anh trả lời một cách u ám, giọng nói cụt lủn và hơi khàn. Nhưng anh biết rằng Luffy sẽ không chấp nhận điều đó. Cậu bé quá bướng bỉnh. Khi bắt gặp ánh mắt của Luffy lần nữa, cậu thiếu niên nở một nụ cười kỳ lạ và đôi má ửng đỏ, nhìn chằm chằm vào Law như thể anh vừa tặng quà cho cậu.

"Shishishishi~ Anh nên cười thường xuyên hơn nhé~"

END


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net